Nhớ đọc HDSD trước khi ăn (phần 3)
Ăn xong bữa nhẹ thứ n trong ngày của Sanji, Luffy xoa xoa cái bụng căng tròn của mình. Chơi rồi, ăn rồi, bây giờ thì cơn buồn ngủ kéo đến khiến mắt cậu lim dim. Nhìn quanh quẩn cả thuyền, chẳng có ai ở đây hết, mọi người ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi cả rồi. Luffy với lấy chiếc mũ rơm buộc sau lưng, che bớt đi ánh nắng gay gắt của buổi chiều. Vừa xoay người, cậu phát hiện Zoro nằm ở chỗ khuất, người tựa vào mạn thuyền, hình như anh đang ngủ rất say, còn nghe thấy tiếng ngáy nữa mà. Luffy chầm chậm tới gần, cố bước thật nhẹ để không đánh thức anh, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Ngồi ở chỗ này thì không sợ nắng vì đã có bóng râm của cột buồm che đi rồi.
Đúng là ngủ nhiều có khác, Zoro lựa chỗ tốt thật - Luffy nghĩ - Nhưng kể ra mình vẫn thích ngồi trên đầu của Going Merry nhất.
Luffy thả lỏng người, hai tay đan chéo ra sau tựa lấy đầu, cứ thế mà bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ tràn vào trí óc. Không hiểu sao lúc nào có Zoro bên cạnh cũng khiến cậu thấy an toàn đến lạ, chẳng cần bận tâm điều gì. Gương mặt của đồng đội, bạn bè, của Ace, Sabo, ông nội hay chú Shanks, bao chuyến phiêu lưu cứ lướt qua nhanh như một cơn gió... à, cả thịt nữa chứ. Rồi cậu nghĩ tới khả năng mới của mình, có thể biết được Zoro đang nghĩ gì sao?
Ohh, thú vị quá đi mất. Ngày thường cậu ấy kiệm lời là thế, mặt thì suốt ngày cau có, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa nhỉ?... ( nghĩ xem thịt cậu thế nào chứ cái gì =)) )
Zoro là đồng đội đầu tiên của Luffy. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, Luffy đã bị ấn tượng bởi bộ dạng hơi tả tơi vì bị bắt trói và bỏ đói nhiều ngày, như một con thú nguy hiểm, khát máu bị giam cầm bởi hải quân. Xong ánh mắt anh vẫn lộ ra sự sắc bén của thú săn mồi, chúng như nói "cứ động vào ta thử xem".
Ahh, đúng đúng, chính là thế - Luffy cười híp mắt.
Nhưng khi anh nhờ cậu nhặt giúp nắm cơm đã bị giẫm nát bám đầy bụi đất của cô bé dễ thương kia, cậu biết kỳ thực đây là một người rất đỗi dịu dàng. Thế là cậu quyết định phải biến anh trở thành đồng đội của mình: Roronoa Zoro. Qua thời gian, qua bao nhiêu trận chiến khốc liệt, Luffy nhận ra mình không thể nào sống nếu thiếu đồng đội, đặc biệt là... thiếu Zoro. Dường như đối với cậu, anh có gì đó đặc biệt hơn tất cả mọi người, hiểu nhau hơn, gần gũi hơn, tin tưởng hơn, dựa dẫm hơn.
Không biết cậu ấy có cảm giác như mình không nhỉ? Zoro, cho tớ biết cậu nghĩ gì đi, cả ngày chỉ có ngủ không vậy hả..........
Luffy mơ màng thiếp đi trong mấy suy nghĩ vẩn vơ ấy. Tiếng sóng biển dập dềnh vỗ vào mạn thuyền càng giống như khúc nhạc dịu êm của biển cả, như bàn tay âu yếm vỗ về, nhẹ nhàng đưa cậu vào giấc ngủ.
------------------------------------------------
Zoro bỗng giật mình thức giấc, cảm thấy như có gì đó đè nặng lên anh. Để kiếm sang một bên, cúi xuống, anh mới phát hiện Luffy đang ngả người vào lòng anh ngủ ngon lành.
Ahhh tên nhóc này, từ lúc nào vậy chứ!?
Zoro đưa tay định lay người cậu dậy, nhưng nghĩ lại thôi. Anh khẽ chỉnh lại mấy lọn tóc bị gió thổi bay lòa xòa của cậu, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt trẻ con vẫn đang cười mỉm, lại còn chảy nước miếng... Kiểu này chắc lại thịt chứ gì. Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Luffy, vuốt nhẹ cả vết sẹo gần khóe mắt cậu.
Tên nhóc này chắc từ xưa đã ngốc bẩm sinh rồi, ai lại tự làm mình bị thương như thế chứ hả? - Không kiềm được bẹo má cậu, thành công thấy con người phía dưới mặt nhăn mày nhó nhưng mắt vẫn cứ nhắm chặt, anh mỉm cười.
Ấy thế mà anh lại đi thích tên ngốc này, có lạ không chứ? Mà cũng quái, đáng nhẽ người nên ăn gói kẹo kia phải là anh mới đúng. Anh muốn biết cậu nghĩ gì về mình, cậu có thích anh không, chứ để cậu ăn thì có tác dụng gì? Aizzz, nhầm người, nhầm người rồi... Chẳng qua, anh thấy hơi khó chịu vì cậu có thể biết tất cả những gì anh nghĩ trong đầu mà không ngăn cản được. Tất cả mọi thứ, kể cả là nỗi sợ mất đi cậu, tất cả những mặt yếu đuối mà anh muốn vứt bỏ, không bao giờ để lộ ra cho cậu thấy suốt thời gian qua, giờ lại như phơi bày cả ra trước mặt. Cảm giác ấy chẳng dễ chịu gì, anh chỉ muốn cậu thấy mình mạnh mẽ, đủ để cậu đặt niềm tin, đủ để cậu có thể dựa vào.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn khép hờ, hơi thở đều đều nhịp nhàng cũng khiến anh ngứa ngáy. Nuốt nước bọt, anh xúc động muốn gặm cắn bờ môi ấy ghê gớm. Zoro cau chặt mày:
Chết tiệt, phải bình tĩnh! Lúc này chưa thể. Kiếm sĩ mạnh nhất thế giới không thể thiếu kiên nhẫn vậy được! Đúng đúng, từ từ thôi, phải bình tĩnh...
....................
............
.....
Asshhhhh làm như mình giỏi chịu đựng lắm vậy!!! Luffy! Tớ thích cậu! Thích nhiều lắm! Thích đến sắp điên rồi! Bao giờ thì mới chịu nhận ra đây hảa tên ngốc này?? ( Ôi người đàn ông thiếu nghị lực :"(( )
"Zoro"
Anh mở to mắt, bờ môi cảm nhận được sự mát lạnh, mềm mại bất ngờ. Hai tay Luffy vòng qua cổ Zoro, mặt cậu gần như dí sát vào anh.
Đây là... mơ sao?...
Nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, Luffy khẽ chạm môi một chút rồi lại buông ra. Cậu mỉm cười thật tươi, nói với anh:
" Tớ nghe thấy rồi, Zoro."
... Zoro đứng hình mất mất giây, mới thốt lên:
" Cậu... tỉnh rồi hả?"
" Uhm, vừa kịp, tại cậu ồn ào quá mà" - cười toe toét.
Cau mày, anh cười khổ:
" Cậu!" - Rồi hai tay siết chặt lấy Luffy trong lòng, anh hỏi:
" Vậy là... Cậu thích tớ sao?"
"Hừm..." - mái tóc ngắn màu xanh tảo cọ vào gáy khiến cậu nhồn nhột - " Chắc là vậy á."
"Chắc là? Trả lời đàng hoàng coi!" - Anh cốc đầu cậu một cái.
" Ừm thì..." - Luffy ôm đầu, xoa xoa - " Tớ thích cậu thật mà."
" Như cái cách cậu thích mọi người?"
" Không "
" Sao cậu chắc chắn?"
" Thấy cậu là mặt đỏ tim đập"
" Học ở đâu đấy?"
" Robin bảo tớ đấy là thích."
".........." Cám ơn cô, Robin.
" Này, tớ cũng nghe thấy đó, shishishi." - Nói rồi, Luffy bỗng từ đâu lấy ra một miếng socola bự chảng.
" Này Zoro, biết gì không? Người ta thường tặng socola cho người mình thích vào ngày hôm nay đấy."
"... Cậu tự làm sao?"
" À thì..." - Luffy hơi xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác - " Tớ chôm của Sanji... Cậu ấy làm cho Nami với Robin nhiều lắm mà 2 cậu ấy bảo phải giữ dáng nên không ăn nhiều, đằng nào cũng vào bụng tớ hết thôi. Cho nên là... cho cậu nè."
Lòng thấy vui vui vì được Luffy gọi là người cậu thích, nhưng cứ nghĩ tới bản mặt của tên lông mày xoắn vàng hoe là Zoro hết muốn ăn.
" Tớ không thích đồ ngọt, cậu cứ ăn đi, cám ơn vì đã.. Urgh!"
Luffy không đợi Zoro nói hết câu đã ấn ngay miếng socola vào miệng Zoro, làm anh gần như nghẹt thở.
" Ặc, làm gì vậy hả cái... tên đần này! Một ngày nào đó tôi sẽ giết cậu!"
" Shishishi"
Luffy cười tươi như ánh mặt trời,
" Cậu lại nói dối nữa rồi, Zoro!"
"..."
Quả nhiên là mấy viên kẹo chết tiệt.
" Đã bảo là tớ nghe thấy rồi mà."
----------------------------End----------------------------------------------
P/s: Ôi cuối cùng, bao nhiêu nơ ron thần kinh của tui...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com