Chương 11: Rời khỏi (1).
Lúc Tử Khắc Minh quay về thì trong phòng kho còn mỗi Minh Nguyệt, về phần Lê Hoài Phong Trần Kha thì đã rời đi xem xét tình hình xung quanh, chuẩn bị cho hành trình thoát khỏi viện nghiên cứu sắp tới.
Minh Nguyệt thấy anh liền nhanh chóng ra đỡ anh vào, nhanh tay nhanh chân xử lý ổn thoả các vết trầy xước trên lưng của Tử Khắc Minh.
Sau khi hoàn tất, cô còn không quên mắng Tử Khắc Minh một trận vì hành động liều lĩnh của anh. Trước đó Minh Nguyệt lo lắng nên cô chẳng muốn mắng người, giờ thấy anh không sao thì cô cũng đếch nhịn nữa.
Tử Khắc Minh nghe cô mắng tai trái lọt tai phải, gãi gãi đầu chờ Minh Nguyệt mắng xong thì đưa cô khẩu Colt Anaconda.
Minh Nguyệt đơ người: "Hả?"
"Cầm đi."
"Sao lại đưa tôi?"
Tử Khắc Minh cười cười: "Để nó bảo vệ bà. Với cả, bà chơi súng giỏi hơn tôi mà, có khi bà cầm nó lại giúp ích cho tôi hơn ấy."
Nghe vậy, Minh Nguyệt cũng không từ chối: "Ông lấy đâu ra vậy?"
"Chỗ viện trưởng. Còn mỗi hai viên thôi đó, dùng cẩn thận vào."
"Ừ." Cầm lấy khẩu Colt Anaconda xám bạc trên tay, Minh Nguyệt không nhịn được mà vuốt ve khẩu súng còn vương chút hơi ấm, dù không nói gì nhưng ánh mắt toả sáng của Minh Nguyệt cũng đủ để thể hiện tâm trạng kích động của cô.
Dù sao thì loại súng ngắn ổ xoay hiện nay cũng chả được phổ biến như trước, chưa kể đến đây còn là một cây Anaconda dạng hiếm.
Hai từ thôi: nhức nách!
Tử Khắc Minh thấy cô vui như vậy thì cũng cười theo, anh không quên dặn dò cô cất kĩ lưỡng. Hiện tại mạt thế diễn ra, những món vũ khí này là không thể thiếu. Có nó cũng xem như góp phần tạo cơ hội sống cho bản thân, nếu không cẩn thận thì e rằng sẽ có người khác đánh chủ ý lên cây súng này của cô.
Minh Nguyệt nghe vậy cũng hiểu, liền đi tìm cách giấu nó sâu trong lớp quần áo mình. Colt Anaconda xịn thì xịn đấy, nhưng để giấu một cây súng chiều dài tầm 346 mi-li-mét thì đúng là không dễ.
Tử Khắc Minh nói xong thì cũng mệt mỏi khép mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau Trần Kha và Lê Hoài Phong cũng về đến phòng kho, không biết vì sao nhưng trông thần sắc của Trần Kha khá kém, thỉnh thoảng anh ta còn lia mắt về phía Tử Khắc Minh đang nằm nghỉ.
.
Lại một ngày trôi qua. Sáng sớm, Tử Khắc Minh đã dậy làm vài đường quyền dưỡng sinh. Thật ra anh muốn đá vài đòn Taekwondo cho giãn gân nhưng sáng sớm làm ồn đến người khác là không tốt, thành ra anh đành sắm vai một ông lão tập dưỡng sinh vậy.
Hôm nay là ngày bọn họ rời khỏi viện nghiên cứu, đích đến là siêu thị của khu chung cư cách viện nghiên cứu không xa.
Vì không thể đến nhà xe, mà khu chung cư cũng gần nên bọn họ quyết định sẽ cuốc bộ đến. Có hơi tốn thời gian và sức lực, song, cũng ít thu hút zombie bởi tiếng động cơ như xe.
Có kinh nghiệm của những lần trước, giờ đây việc tránh né khỏi zombie cũng không phải quá khó khăn. Chỉ là thời điểm xuống đến đại sảnh thì bọn họ bắt gặp Ngọc Xuân đã hoá thành zombie phía đối diện cửa kính, may mắn Tử Khắc Minh và Lê Hoài Phong nhanh tay giữ lấy Trần Kha nếu không thì có lẽ hắn đã lao đến bên cô.
Mới đầu Trần Kha cũng vùng vẫy kịch liệt muốn thoát ra nhưng sau một hồi định thần thì hắn rốt cuộc cũng thả lỏng. Trần Kha như hạ quyết tâm, nhắm chặt mắt một lần nữa nuốt đắng cay vào lòng, lúc mở ra thì tia cương quyết đã thay thế đau thương thuở ban đầu, anh ta nhìn về Tử Khắc Minh, ánh mắt lành lạnh như nhìn người chết.
Một màn này ba người còn lại không hề hay biết, bởi bọn họ đang tập trung cao độ vào việc tránh né đám zombie.
Tầm bốn mươi lăm phút sau, bọn họ đã có mặt tại siêu thị.
Trước siêu thị chỉ có lác đác vài con zombie, bên cạnh là một chiếc Hummer H1 — loại xe việt dã chất lượng nhất nhì trên thế giới. Hẳn là bên trong siêu thị đã có người, hơn nữa chủ nhân của chiếc xe cũng khá tai to mặt lớn đây.
Vốn bọn họ muốn chờ đám người kia rời đi rồi mới vào siêu thị xem như thế nào bởi dù sao hiện tại cũng là tận thế, nếu vì vật tư mà tranh chấp thì bên rơi vào thế bất lợi sẽ là bọn họ. Thời điểm nhìn thấy người bên phía đối phương, nét ngạc nhiên thoáng hiện ra trên mặt Minh Nguyệt: "Là người quen."
Tử Khắc Minh nhìn theo ánh mắt cô, mục tiêu là một cô gái trạc tuổi hai mươi lăm, gương mặt sáng sủa, mái tóc vàng xoăn ngang vai, là người Châu Âu.
"Tin tưởng được không?" Anh hỏi.
"Được, tôi với cô ấy cũng có giao thiệp khá sâu."
Nghe vậy, Tử Khắc Minh gật đầu, dẫn đầu đi về phía bên kia.
Bên phía cô gái tóc vàng có tổng cộng bốn người, bao gồm cô và ba gã nam nhân khác. Nhìn tướng tá đô con và gương mặt của bọn họ thì có thể xác định tất cả đều là người Châu Âu. Trong tay bọn họ cũng đang cầm các loại vũ khí thô sơ như: búa, xà beng, gậy bóng chày, phóng lợn,...
Đám người Châu Âu thấy bọn họ tiến tới thì giơ vũ khí trong tay đề cao cảnh giác.
Nhóm người Tử Khắc Minh giơ hai tay lên, bày tỏ không có ý tranh chấp. Minh Nguyệt cũng đi lên một bước sóng vai với Tử Khắc Minh.
Cô gái tóc vàng thấy Minh Nguyệt thì sửng sốt một lúc, sau liền nói gì đó với ba gã nam nhân thì bọn họ thu hồi vũ khí.
"Bạch Tuyết, đã lâu không gặp nhỉ?" Minh Nguyệt đi đến trước mặt cô gái tóc vàng, cười nói.
Bạch Tuyết cũng cười với cô, trao tặng Minh Nguyệt một cái ôm: "Tạ ơn Chúa, bà không sao. Tôi tưởng sẽ không được gặp bà nữa chứ."
Minh Nguyệt mỉm cười cùng Bạch Tuyết trò chuyện một hồi lâu. Bầu không khí bên chỗ cánh đàn ông cũng hoà hoãn không ít, dù sao thì chỉ cần không tranh chấp, đàn ông con trai bọn họ sẽ kết bạn rất nhanh.
Bạch Tuyết tên tiếng anh là Vivian — công chúa của công ty điện tử nhất nhì nước. Minh Nguyệt và cô gặp nhau khi cả hai có dự án chung, là một dự án Minh Nguyệt phụ trách, Bạch Tuyết là nhà đầu tư đồng thời cũng tham gia vì sở thích.
Là hai cô gái duy nhất trong tổ dự án, lại cùng sở thích về máy móc điện tử, thế nên cả hai cũng rất hợp rơ, nhanh chóng trở thành đối tác thân thiết. Về phần ba gã nam nhân đi cùng Bạch Tuyết, bọn họ là vệ sĩ đi bên cạnh cô, hiện tại vẫn bảo vệ cô dù mạt thế đang diễn ra.
Minh Nguyệt: "Bà ở thành phố M phía Nam đúng chứ? Giờ nơi đó thế nào rồi?"
Bạch Tuyết nghe cô hỏi, khẽ im lặng một chốc rồi thở dài: "Haiz, bà đừng hỏi thì tốt hơn á."
Thấy ánh mắt nóng rực từ phía đám người Tử Khắc Minh, cô cũng không để họ đợi lâu: "Giờ phía Nam chẳng khác gì địa ngục cả, đâu đâu cũng là zombie. Cũng không biết bắt nguồn từ đâu, nghe bảo từ thôn quê nhỏ tỉnh B mà bùng phát. Mới đầu chúng tôi cũng không quan tâm lắm, cứ nghĩ trò chơi khăm của đám chó chết nào. Nhưng khi thành phố bắt đầu xuất hiện thứ quái vật cắn người kia, chúng tôi không muốn tin cũng phải tin. Tôi cùng hơn mười vệ sĩ đang đi kí hợp đồng ở lân cận thành phố M, chúng tôi vừa rời đi thì nơi đó bùng phát dịch. Cha mẹ tôi..."
Nói đến đây, nước mắt cô lưng tròng: "Cha mẹ tôi cũng bị hoá thành zombie... Lúc đó miền Nam đã không thể cứu chữa, cũng may là trên đường chạy trốn có nghe tin phía Bắc đang thành lập căn cứ tạm thời, nên chúng tôi định đến đó."
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng. Tử Khắc Minh siết chặt đôi tay, kìm nén cảm giác bất an sâu trong lòng. Lê Hoài Phong phía sau khẽ vỗ vai anh trấn an. Cậu nhớ mọi người có nói đội trưởng nhà cậu xuất thân từ tỉnh B phía Nam. Bố mẹ già của anh vẫn còn ở quê. Giờ nghe tin dữ này, kiểu gì cũng không thấy thoải mái.
Dùng tay áo lau nước mắt, Bạch Tuyết tiếp tục: "Trên đường chúng tôi đi thì đây đã là thành phố thứ ba đặt chân đến, tất cả mọi thứ còn lại chỉ là zombie và một đống hoang tàn. Tín hiệu thì không kết nối được, điện cũng không hoạt động được nốt. Dọc đường đi chúng tôi cũng gặp vài nhóm người nhưng bọn họ toàn là loại giết chóc để sinh tồn."
Đám người Tử Khắc Minh nghe vậy cũng hiểu quãng đường này của bọn họ gặp không ít chông gai, chỉ sợ cũng đã chết đi nhiều người mới có thể đến được đây. Bởi thế mà lúc mới gặp bọn họ lại đề cao cảnh giác như thế, âu thì mạng sống cũng là quan trọng nhất mà.
Sau khi nắm bắt được tình hình phía bên ngoài, Tử Khắc Minh không khỏi cau mày, xem ra nó còn tệ hơn anh tưởng tưởng. Giờ đây bọn họ muốn tiếp tục sống sót thì chỉ có thể tiến đến phía Bắc thôi.
"Nếu mọi người định đi về căn cứ phía Bắc thì chúng ta đi cùng đi, dù sao đông người cũng an toàn hơn." Bạch Tuyết đề nghị.
Đám người Tử Khắc Minh nhìn nhau, bọn họ không hề tin tưởng Bạch Tuyết sẽ có lòng tốt như vậy, dù sao cũng là con nhà thương nhân lăn lộn bấy lâu, không lý nào mà Bạch Tuyết lại đưa ra một đề nghị không có lợi cho bản thân được. Cho dù là nể tình nghĩa chỗ Minh Nguyệt thế nhưng cô cũng không cần phải đưa ra đề nghị với cả ba người Tử Khắc Minh.
Mà bọn họ nghĩ không sai, bởi Bạch Tuyết dự định sẽ cho đám người Tử Khắc Minh nợ mình một món nợ ân tình. Trước chưa nói đến bọn họ là người của sở nghiên cứu, tương lai chắc chắn sẽ cần trong việc phát triển của nhân loại trong mạt thế. Sau lại nói đến việc bọn họ có thể sống sót đến hiện tại cũng chứng minh đám người này không vô dụng, nếu vậy thì có bọn họ đồng hành cũng sẽ an toàn hơn.
Cả đám im lặng một hồi, cuối cùng, Minh Nguyệt nói: "Bọn tôi cũng dự định đến đó, nếu đi cùng mọi người thì tốt quá rồi."
Bạch Tuyết cười toe toét: "Hehe, chốt! Tôi mừng vì mọi người đồng ý."
Thành thực mà nói thì đám người Tử Khắc Minh cũng không còn cách nào khác, không có xe, không có bản đồ, không định hướng được đường đi. Thay vì mù mờ đi loạn như rắn mất đầu thì hợp tác với Bạch Tuyết tất nhiên sẽ là biện pháp tối ưu hơn.
Tử Khắc Minh rất không muốn đi, anh muốn quay về tỉnh B phía Nam tìm cha mẹ mình nhưng vì là người tạo ra F1967, anh buộc phải đến căn cứ để tham gia nghiên cứu vacxin chống lại nó, đó là trách nhiệm của một nghiên cứu viên với dự án của mình.
Trần Kha và Lê Hoài Phong đều không có ý kiến gì, bởi bọn họ hiện tại chỉ còn có mạng là quan trọng nhất. Về phần Minh Nguyệt, cô lại càng không phải lo, nhà Minh Nguyệt vốn là quý tộc ở phía Bắc, thân là con ông cháu cha nên việc cô về Bắc thì càng an toàn hơn ở đây là điều tất nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com