Chương 17: Về làng.
Ở đâu đó phía Bắc đất nước.
Người đàn ông ngồi chễm chệ trên chiếc ghế phía xa. Phần trên người hắn chìm trong bóng tối, không thấy rõ mặt. Lộ ra ngoài ánh sáng là đôi chân dài đang vắt chéo cùng hai bàn tay đeo găng trắng đang lật từng trang giấy.
Nếu Tử Khắc Minh ở đây, chắc chắn anh sẽ nhận ra xấp giấy trên tay hắn cùng xấp tài liệu phân tích về virus tiến hoá anh từng mang đi tiêu huỷ giống y đúc, từ từng con chữ đến từng số thập phân trên mặt giấy. Nhưng rõ ràng, xấp tài liệu này là bản sao, khi người đàn ông bỏ xấp tài liệu xuống thì ở đầu ngón tay hắn cũng dính chút vệt đen của chì photo.
Ngoài cửa sổ vang lên âm thanh "Phành phạch", một đàn chim bồ câu khoảng chừng mười lăm con bay vào phòng.
Hắn đẩy ghế đứng dậy, bước vào phía góc phòng, dấng thân chìm vào bóng tối sâu thẳm. Ánh sáng lờ mờ len lỏi vào bóng tối, rọi lên những ống dung dịch màu xanh hắn vừa lấy ra, làm nó trở nên chói mắt lạ thường.
Hắn đưa một ống nghiệm lên trước mặt, khẽ nheo mắt nhìn chăm chú. Ánh sáng xanh dương nhàn nhạt rọi lên gương mặt trắng bệch xanh xao, lộ ra đôi con ngươi màu đỏ với tròng mắt đen chằng chịt tia máu đặc trưng của zombie.
"Ha... Hahahaha..." Người đàn ông không nhịn được cười một tiếng, đưa những ngón tay thon dài mang găng trắng bịt miệng cười phá lên.
Tiếng cười điên cuồng vang khắp căn phòng u tối mang lên một sắc thái rùng rợn, thế nhưng bầy chim bồ câu không mảy may sợ hãi, chúng vẫn bất động, những cặp mắt màu đỏ to tròn trong bóng đêm vẫn như cũ đặt trên người hắn, như bầy tôi trung thành chờ lệnh từ vua của chúng.
Mãi một lúc sau thì hắn cũng thôi, lột đôi găng tay trắng vướng víu, để lộ ra hai bàn tay khớp xương rõ ràng, hắn đẩy những ống dung dịch lên phía trước: "Mang thứ này rải đến những chỗ động vật khác sinh sống đi."
Đàn bồ cầu nhận được lệnh, ngay lập tức ngậm lấy ống dung dịch màu xanh dương ánh bạc kia, sải cánh bay đi.
Hắn nhìn theo con bồ câu cuối cùng rời đi, khẽ cười mỉm, thầm thì: "Tử Khắc Minh, tôi ở đây đợi anh."
.
Dù đi bộ cả ngày lẫn đêm nhưng thời điểm ba người Tử Khắc Minh đặt chân đến làng Mộc Thiên đã là hai tuần sau.
Suốt quãng đường đi, Tử Khắc Minh không ngừng cố gắng rèn luyện bản thân, anh đánh nhau với zombie không ngừng, mệt thì nghỉ ngơi trong chốc lát lại tiếp tục lên đường, thành ra việc kiểm soát sức mạnh của anh ở hiện tại đã phát triển không ít.
Khi chân của Tử Khắc Minh đặt trước cổng làng, anh có đôi chút bần thần. Bởi lẽ, quang cảnh xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, nay lại phủ thêm lớp tàn tạ hoang tàn của việc bị zombie càn quét. Hơn nữa, Tử Khắc Minh nhìn bóng dáng những zombie trước mắt, bọn chúng đều từng là người trong làng. Hình ảnh của thuở thơ bé như thước phim ngắn hiện lên trong tâm trí anh.
Tử Khắc Minh khép chặt mi, cố gắng dằn xuống cơn đau xót trong lòng ngực, anh dang bước về phía nhà mình. Như cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt, Tím Lịm Tìm Sim và Lệ Rơi cũng bớt ồn ào, ngoan ngoãn đi theo sau.
Nhà của Tử Khắc Minh nằm ở trung tâm làng, là một căn nhà gỗ nho nhỏ mà ấm áp. Đồ đạc trong phòng cũng là gỗ và trúc làm nên, mang một chút gì đó đồng quê mộc mạc nhưng cũng không đến mức lạc hậu.
Tử Khắc Minh bước vào nhà, đập vào mắt anh là khung cảnh lộn xộn như vừa có cơn lốc quét ngang, đồ đạc lổn ngổn tứ tung, đến cả bộ ấm trà làm từ cẩm thạch yêu thích của bố anh cũng đã vỡ tan tành cạnh chân bàn.
Mùi tanh nhàn nhạt xộc vào khoang mũi Tử Khắc Minh, anh nhìn vết máu khô loang khắp sàn nhà, kéo dài từ cửa chính đến phòng ngủ, tim như ngừng đập.
Tử Khắc Minh hớt hải chạy theo vết máu hướng về phòng ngủ của bố mẹ, đầu anh trống rỗng không nghĩ được gì nữa.
Đến khi anh đẩy cửa phòng ra, Tử Khắc Minh như chết điếng, bên tai anh chỉ còn âm thanh "Thình thịch" của nhịp tim chính mình. Bởi giữa căn phòng là một vũng máu to đã biến đen, không thấy bóng dáng bố mẹ anh nhưng chắc chắn với chừng ấy máu, hẳn đã xảy ra chuyện không may.
Giờ đây anh chỉ còn cách cầu nguyện chỗ máu đó không phải của bố mẹ mình, dù anh biết điều đó hoàn toàn vô lý.
Trong lúc Tử Khắc Minh bất động vì cảnh tượng trước mắt, "Vút" một tiếng, một bóng đen từ trong góc tối phía sau lưng lao ra hướng đến anh, tốc độ như mũi tên thoát khỏi dây cung.
Lệ Rơi bên cạnh thấy thế, vội vàng đứng ra tóm gọn lấy bóng đen nọ, móng tay đen dài hoắm của em cũng hướng thẳng đến mi tâm nó, muốn một kích tất sát.
Sự việc diễn ra chưa đến một giấy, mà trong tích tắc đó Tử Khắc Minh như sực nhận ra điều gì đó, anh vội thét lên: "Dừng lại!"
Nhưng muộn rồi, móng tay của Lệ Rơi đã xuyên qua thái dương nó, cả cánh tay em nong qua tạo nên một lỗ thủng xuyên thẳng từ trán đến não. Dịch màu xanh của tuỷ não bắn một vòng cung trên không khí, vài giọt còn sượt qua bên má Tử Khắc Minh.
Anh vội vàng tiến đến nhưng đã không kịp. Tứ chi con zombie rũ xuống, nó chết rồi.
Lệ Rơi ngơ ngác nhìn Tử Khắc Minh bỗng dưng lao sầm đến ôm lấy cái xác zombie kia. Thẳng cho đến khi nghe tiếng "Bố!" của anh, em như chết lặng.
Tử Khắc Minh nhìn gương mặt quen thuộc đã bị máu xanh vấy bẩn đến gần như không còn nhận diện được, anh không kìm được run rẩy. Đây là bố anh, người sinh ra anh, người đã tần tảo nuôi lớn anh. Vậy mà giờ đây, ông đã trở thành quái vật không cảm xúc đáng hận này, hay nói đúng hơn, ông đã thành vỏ rỗng chứa đựng virus kí sinh.
Là do anh!
Tất cả cũng do anh, nếu ngay từ đầu anh không theo con đường nghiên cứu, ngay từ đầu anh không cố chấp với virus người tiến hoá, ngay từ đầu anh nên ở gần bố mẹ thì giờ đây có lẽ bố sẽ không thành ra thế này...
Đầu óc Tử Khắc Minh vừa trống rỗng, lại vừa rối như tơ vò.
Thời gian chầm chậm trôi, đến tận khi màn đêm đã thay thế mặt trời, Tử Khắc Minh vẫn ngồi đó, ôm lấy cái xác rỗng tuếch của bố anh như thể đây chỉ là một cơn ác mộng của anh, mơ xong anh sẽ tỉnh và bố mình vẫn còn sống.
Cả một ngày trời Tử Khắc Minh không nhúc nhích, Lệ Rơi cũng không dám rời đi, em đứng đó ngơ ngác nhìn anh. Zombie không có cảm xúc nhiều như lúc làm con người nhưng em vẫn cảm giác được cơn đau tê tái của Tử Khắc Minh, lòng em lại bứt rứt không thôi.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Tử Khắc Minh ôm lấy thân xác bố anh đứng dậy. Anh bước đến hướng cửa, muốn ra ngoài.
Lệ Rơi và Tím Lịm Tìm Sim thấy vậy, một zombie một báo liền muốn chạy theo nhưng Tử Khắc Minh bỗng khựng lại một chút, anh không quay lưng lại, khép đôi mắt đã đỏ bừng những gân máu, anh cất giọng khàn đặc: "Đừng đi theo."
Hai đứa nhóc nhìn anh rời đi với bóng lưng cô độc, như thể anh sẽ rời đi mãi mãi. Lệ Rơi không kìm được mà rơi nước mắt. Là em đã chính tay giết chết bố của Tử Khắc Minh, chính em đã cướp đi người anh yêu thương. Lệ Rơi sợ, em sợ rằng Tử Khắc Minh sẽ hận em, sẽ bỏ rơi em, bỏ rơi Tím.
Lệ Rơi không thông minh, em chỉ có thể nghĩ được bấy nhiêu liền khuỵu xuống nền nhà bụi bẩn, nước mắt thi nhau rơi xuống gò má, bật khóc như một đứa trẻ.
"Miao~" Tím bò tới cạnh em, nó khẽ dụi đầu vào đầu gối Lệ Rơi, an ủi cô nhóc zombie mít ướt này. Tất nhiên là nó cũng lo cho Tử Khắc Minh, nhưng nó biết hiện tại anh đang cần không gian riêng, để anh một mình có lẽ sẽ tốt hơn.
Lệ Rơi ôm Tím Lịm Tìm Sim vào trong lòng, cả hai ngồi đợi Tử Khắc Minh quay về.
Thời gian một đêm đã trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tử Khắc Minh quay về, cả Lệ Rơi lẫn Tím Lịm Tìm Sim đều trở nên nóng nảy. Mà ngoài kia, bầu trời vẫn đen thui một màu như thể mặt trời đã bị bóng đêm nuốt chửng.
"Lộp bộp... lộp bộp..."
Từng giọt mưa đầu tiên rơi xuống mái nhà, vang lên thứ âm thanh man mác một nỗi buồn, cũng làm cho lòng người trở nên sốt ruột và bứt rứt hơn.
Cũng chẳng biết từ bao giờ, hoặc là từ thời điểm mưa vừa rơi, Tím Lịm Tìm Sim vốn nằm trong lòng an ủi Lệ Rơi giờ đây đã khép chặt mi.
Ban đầu em nghĩ là Tím Lịm Tìm Sim buồn ngủ nhưng cả một lúc lâu sau Tím vẫn không tỉnh dậy, mặc Lệ Rơi cố gắng lay tỉnh nó cỡ nào. Đến thời điểm thân thể Tím bỗng trở nên nóng bừng lên, lúc này thì Lệ Rơi đã hoảng loạn vô cùng, nhưng với một con zombie như em thì chẳng biết phải làm gì cả. Lần đầu tiên, Lệ Rơi khao khát bản thân mình vẫn là con người, ít ra thì khi đó em sẽ không vô dụng như bây giờ.
Cuối cùng thì Lệ Rơi cũng không nhịn được, mặc kệ mưa phùn tạt lên gò má xanh xao trắng bệch, em ôm Tím chạy ra khỏi nhà muốn tìm Tử Khắc Minh.
Kỳ lạ thay bên ngoài đâu đâu cũng chỉ toàn là xác zombie, trải dài cả một đoạn đường dài không thấy điểm cuối. Lệ Rơi cứ đi theo những cái xác zombie đấy, em cứ đi, đi mãi. Đến khi em thấy Tử Khắc Minh thì đã là một giờ đồng hồ sau.
Zombie xung quanh đều đã đổ rạp dưới nền đất đẫm nước, Tử Khắc Minh thì nằm bất tỉnh ở trung tâm, trên người anh là vô số vết thương lớn nhỏ. Mưa nặng hạt rơi từng giọt lên người anh, cuốn trôi dòng máu xanh đang rơm rớm ngoài miệng vết thương, loang ra cả một vùng lân cận.
Trận mưa này kéo dài bảy mươi hai giờ, tức ba ngày ba đêm, Tử Khắc Minh và Tím đều sốt cao, bất tỉnh suốt ba ngày ba đêm ấy. Cũng may không ăn không uống từng ấy thời gian mà cả hai không chết đói, nếu không có lẽ Lệ Rơi nên xây mộ cho Tử Khắc Minh và Tím ngay tại chỗ thôi.
Mà trận mưa này cũng đưa mạt thế vào giai đoạn mới, giai đoạn của người tiến hoá và zombie! Mở đầu cho trận chiến sống còn của cả hai phe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com