Chương 4: MF21 (1).
Tử Khắc Minh gục trên sàn một lúc lâu, thẳng đến khi bả vai vơi bớt cơn ê ẩm thì anh mới chậm rãi đứng dậy.
Lê Hoài Phong nãy giờ vẫn đứng ở gần cửa canh chừng, phòng hờ trường hợp bất trắc lúc anh nghỉ ngơi.
Tử Khắc Minh thò tay vào túi áo blouse sớm đã bị bẩn bởi hai con zombie và cát bụi lúc vật lộn với chúng, anh lấy ra chiếc điện thoại di động đã vỡ tan tành do trận chiến vừa nãy.
"Đội trưởng, anh dùng của em đi." Mộ Nhất Phong nhanh tay nhanh chân đưa điện thoại của mình cho anh. Tử Khắc Minh nhận lấy, gật đầu một cái tỏ vẻ cảm ơn rồi ấn gọi.
Trước mắt thì không thể báo bên phía cảnh sát, bởi có thể họ không tin và xem đây là một trò chơi khăm nhàm chán. Quan trọng hơn là nếu chỉ có hai con zombie này mà gọi cho cảnh sát, làm kinh động phía chính phủ thì anh và cả Lê Hoài Phong sợ rằng sẽ bị đuổi việc vì đã gây ảnh hưởng danh tiếng viện nghiên cứu. Nếu không phải bất đắc dĩ, anh sẽ không lựa chọn liên hệ cảnh sát.
Thế là Tử Khắc Minh đành phải liên hệ viện trưởng viện nghiên cứu trước tiên.
Âm thanh "Tút... tút..." vang lên trong không gian tĩnh lặng mà ngột ngạt, từng hồi, từng hồi chuông lần lượt ngân như để chứng minh thời gian đang trôi qua một cách vội vã, vô tình lại mang đến áp lực vô hình trong căn phòng lạnh lẽo.
Khoảng chừng ba mươi giây sau, giọng nữ lạnh nhạt của hệ thống vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Anh cau mày, bấm gọi đi gọi lại ba - bốn lần nhưng đồng dạng đều thuê bao.
Tử Khắc Minh dừng lại, không gọi nữa. Anh quen tay ấn một dãy số quen thuộc, là số điện thoại bàn của bố mẹ dưới quê. Thế nhưng ngón tay đặt ở nút gọi một hồi, chần chừ một lúc rồi anh quyết định chuyển sang phím khẩn cấp, ấn ba con số rồi gọi.
Hiển nhiên là anh sốt ruột muốn gọi về hỏi thăm cũng như dặn dò bố mẹ kĩ càng về việc virus zombie, thế nhưng nghĩ đến tình huống khẩn cấp hiện tại, lại nghĩ đến có thể zombie vẫn chưa bị lọt ra viện nghiên cứu, tạm thời có lẽ bố mẹ mình sẽ không có vấn đề gì. Thế nên anh ưu tiên gọi khẩn cấp trước.
Lần này chỉ tầm ba giây, đầu dây bên kia đã nhấc máy: "Alo, đồn cảnh sát nhân dân thành phố S xin nghe."
Tử Khắc Minh bình tĩnh nói: "Đường X, hẻm 508, viện nghiên cứu MF21. Ở đây xuất hiện những sinh vật lạ, chúng tôi—"
"Anh nói... cơ? Xẹt xẹt... chúng tôi... anh... xẹt xẹt..."
Đúng lúc này, đèn điện vốn luôn được mở 24/24 của viện nghiên cứu đồng loạt tắt ngúm, chiếc điện thoại cũng hiện lên dòng chữ "Không có tín hiệu!" rồi tự động dập máy.
Tử Khắc Minh và Lê Hoài Phong không khỏi giật mình. Để tiện cho việc tiến hành và quan sát thí nghiệm, viện nghiên cứu xưa nay đều bật điện sáng trưng, luôn mang đến cảm giác ngày và đêm lẫn lộn. Mà để duy trì nguồn điện khổng lồ cho các máy móc thì hệ thống điện cáp của viện nghiên cứu không phải là dạng vừa, thế mà giờ đây đồng loạt tắt hết. Quá kì lạ.
Tia nắng ngoài trời chiếu vào từ khe cửa sổ, trong không gian ít ánh sáng, Tử Khắc Minh lại một lần nữa cau mày. Điện và tín hiệu điện thoại đột nhiên đồng loạt bị mất làm cho anh sinh nghi, liệu rằng đây là trùng hợp hay có sự sắp đặt? Nếu trùng hợp thì may ra vẫn chưa phải tình huống xấu nhất, còn nếu là sự sắp đặt, liệu rằng nó có liên quan việc hai ống nghiệm của anh bị trộm mất không?
Tử Khắc Minh quay sang nói với Lê Hoài Phong: "Không thể tiếp tục chờ ở đây nữa."
Cậu nghe vậy liền gật đầu: "Vậy giờ mình đi đâu thế đội trưởng?"
Tử Khắc Minh trầm ngâm một lúc: "Trước mắt dò xét một vòng khu này để xem còn những con zombie khác không đã. Sau đó lên phòng họp sảnh A, tôi nghĩ mọi người đang ở đó."
Lê Hoài Phong nghe vậy, chuẩn bị mở cửa xông ra ngoài thì bị anh giữ lại.
"Từ từ."
Tử Khắc Minh đi đến góc phòng, cầm lên bốn bộ đồ bảo hộ dành riêng cho nghiên cứu, đưa cho Lê Hoài Phong hai bộ, anh nói: "Mặc vào, phòng hờ virus rồi anh với cậu đi."
Đồ bảo hộ này khá mỏng, chỉ có thể tránh máu zombie hoặc virus trong không khí xâm nhập vào vết thương chứ không thể ngăn được móng vuốt hay hàm răng sắc bén của bọn nó. Thế nên cả hai quyết định mặc hai lớp, dù công dụng vẫn không khá hơn là bao nhiêu nhưng vẫn tạo thêm chút cảm giác an toàn. Cũng may là vóc dáng của cả hai cao gầy, mặc vừa người nên bộ đồ cũng không rườm rà lắm.
Lê Hoài Phong đi đến bên cạnh lấy thêm hai mũ bảo hộ cho cả hai, mũ dày hơn bộ đồ một chút, có kính trong suốt chắn hết mặt nên phần nào tránh được việc hít mõm zombie như Tử Khắc Minh lúc nãy.
[Đọc bản chính thức ở trang chủ wattpad Leonidas đangrửabát (https://truyen2u.com/tac-gia/k_leonidas_)]
Chuẩn bị xong xuôi, Tử Khắc Minh và Lê Hoài Phong mỗi người cầm một cây xà beng bước ra.
Không gian yên tĩnh tịch mịch bao trùng hai người, cả hàng lang dài không có điện càng thêm vẻ vắng lặng, có chăng cũng chỉ có tiếng bước chân của bọn họ.
Có lẽ là do căng thẳng quá mức, ở một lần quẹo của dãy hàng lang thì trong vô thức, Lê Hoài Phong không chú ý mà va phải kệ nước rửa tay phòng ngừa Covid-19 trên vách tường.
"Bộp" một cái, bình nước rửa tay rơi thẳng xuống sàn nhà, vang lên tiếng vang không lớn cũng không bé. Thế nhưng âm thanh đó như một giọt nước rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn. À, thứ lăn tăn ở đây đếch phải hình ảnh trừu tượng như vậy mà là tiếng gào thét của hơn mười zombie vang vọng khắp hành lang.
Con ngươi Tử Khắc Minh co rụt, nhìn đàn zombie với những gương mặt quen thuộc từ phía xa đang thất tha thất thểu chạy tới, cơ thể của bọn nó dính đầy máu, tay chân chỗ đứt chỗ cụt còn lưu lại vết răng sâu hoắm dữ tợn mà anh sởn cả tóc gáy.
Đậu má, này thì đánh đấm con cằc gì nữa? Đông vậy ai chơi lại?
Thế là anh vội túm lấy Lê Hoài Phong chạy, vừa chạy vừa vung mạnh tay, dùng xà beng gạt phăng những con zombie lẻ tẻ xuất hiện sau các khúc cua của hành lang.
Lê Hoài Phong cũng nhanh chóng hoàn hồn sau cơn sợ hãi, hỗ trợ anh chặn lại vài con zombie muốn nhào tới.
Hai người bọn họ bị zombie đuổi chạy khắp dãy hành lang, dù vậy bọn họ cũng không hề thấy sự sống ở phòng nào cả. Hầu như thứ nhảy bổ ra chỉ toàn là zombie, bọn nó "Grào" một tiếng như thể lời chào mừng thân thương rồi gia nhập vào đoàn đội truy sát, làm cho Tử Khắc Minh không nhịn được hoài nghi có phải cả viện nghiên cứu đều bị cắn hết rồi không.
Một lúc sau, Tử Khắc Minh và Lê Hoài Phong đã bị đuổi đến cuối hành lang. Cả hai dừng lại trước phòng kho duy nhất chưa được mở cửa, vốn bọn họ muốn chạy đến phòng họp sảnh A, thế nhưng trên đường hỗn loạn đều là zombie, muốn tránh cũng khó nên bị dồn đến nơi này.
Tay Tử Khắc Minh đặt trên nắm cửa kéo của phòng kho, chần chừ một lúc. Dù hiện tại bị dồn vào đường cùng nhưng chưa biết bên trong phòng kho này là gì, anh không dám làm liều. Nếu mở ra, thứ bên trong là người thì còn tốt, là zombie thì cả hai người bọn họ đóng hòm ở đây, lĩnh cơm hộp rồi xuống suối vàng báo danh với Diêm Vương là vừa.
Lê Hoài Phong thấy anh không động, sốt ruột lên tiếng: "Nhanh lên đội trưởng!" Cậu sắp chống đỡ không nổi, má nó! Bọn zombie này khiếp quá!
Dù đã thấy qua hai con zombie rồi, thế nhưng đây là lần đầu Lê Hoài Phong đối mặt trực diện với chúng, nhìn gương mặt xấu xí môi lồi mắt chột của chúng nó mà cậu không tránh khỏi rợn người. Thậm chí, nước dãi kinh tởm của một con zombie còn nhễu xuống kính trong suốt trước mặt cậu, lăn dài một đường ngoằn ngoèo. May mà có mũ bảo hộ nên không dính trực tiếp chứ nếu không cậu nhất định sẽ nôn mửa tại chỗ.
Lê Hoài Phong xin thề, cậu không hề cố tình face-shaming chúng nó, là do chúng nó xấu thật mà, vừa xấu vừa bẩn! ಠ_ಠ
Như đọc được suy nghĩ của anh hồng hài nhi trước mắt, lũ zombie gào to liên hồi. Zombie không phải người à? Zombie cũng từng là người, cũng biết buồn vì bị chê ở bẩn chứ! Zombie quyền đâu! o(`ω' )o
Tử Khắc Minh cắn răng, thôi thì đành liều vậy, sống chết có số! Vì anh và Lê Hoài Phong đều là trai tân nên chắc chắn số chưa tận! ¯\_(ツ)_/¯
Tự làm tốt công tác tư tưởng cho bản thân, anh dồn hết sức đẩy ra cánh cửa nặng trịch cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng này, cũng may, không có thứ gì nhảy ra rồi gào vào mặt anh nữa. Tử Khắc Minh và Lê Hoài Phong vội vã chạy vào trong, nhanh chóng kéo cửa lại, chặn đi lũ zombie phía bên kia cánh cửa.
Bên trong quả nhiên có người sống.
Là một nam hai nữ, Tử Khắc Minh vừa chạy vào, dư quang chỉ kịp liếc nhìn ba người kia thì đã rơi vào vòng (ngực) tay mềm mại và mùi hương quen thuộc.
"Mẹ kiếp! May mà ông không sao."
Minh Nguyệt chỉ ôm một cái thật chặt rồi buông ra ngay lập tức, không để Tử Khắc Minh ú ớ cái gì đã quay mặt đi, không cho anh nhìn.
Tử Khắc Minh gãi gãi đầu, cùng Lê Hoài Phong đang thở hổn hển cởi bỏ hai bộ đồ bảo hộ đã lấm lem chất nhầy màu xanh — máu của zombie trên người.
Lúc nãy Tử Khắc Minh bị một con zombie úp sọt, thành ra mũ bảo hộ bị nó cắn vỡ rồi, anh cũng tiện tay cầm cái mũ úp vào mõm nó rồi dùng xà beng đâm não nó như đâm xiên luôn. Dù khá chật vật nhưng ít ra cũng đỡ hơn lúc đầu anh chiến với nam zombie kia.
Cử động cổ tay đau nhức do hoạt động mạnh nhiều, Tử Khắc Minh hỏi Lê Hoài Phong: "Nhóc, cậu không bị cắn chứ?"
Nhận được cái lắc đầu của cậu, Tử Khắc Minh an tâm, liền đi tới ngồi xuống cạnh Minh Nguyệt, Lê Hoài Phong cũng theo sau ngồi bên cạnh anh.
Tử Khắc Minh quan sát một vòng, trong phòng tất cả là sáu người: anh, Lê Hoài Phong, Minh Nguyệt và ba người kia. Mà trong ba người đó, có một người là người quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com