Chương 8: MF21 (5)
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tử Khắc Minh định làm liều bằng cách chơi tay không với con zombie này thì bỗng dưng nó dừng lại. Thanh sắt xuyên qua trán con zombie, máu tanh hôi chảy dọc theo đó mà nhỏ giọt lên cằm Tử Khắc Minh, suýt thì vào mồm anh luôn.
Tử Khắc Minh đá cái xác con zombie ra thì thấy Trần Kha đứng sau con zombie mặt trắng bệch, tay run run thở hổn hển.
Đoán được sự sợ hãi của anh ta từ đâu, Tử Khắc Minh vỗ vai Trần Kha, anh nói: "Bọn họ từng là người, nhưng giờ không phải."
Trần Kha cụp mắt: "Cảm ơn cậu đã giúp anh, nếu không có cậu thì có lẽ anh vào bụng nó rồi."
Tử Khắc Minh nghe vậy, cười cười chứ không nói gì, bước đến chỗ Minh Nguyệt và Lê Hoài Phong hỏi xem hai người họ có bị làm sao không.
Hiện giờ là cuối tháng, cửa hàng tiện lợi cũng không còn bao nhiêu sản phẩm, các kệ trưng bày cũng trống không ít chỗ, may mắn là vừa đủ cho bọn họ dùng trong vài ngày tới.
Tử Khắc Minh lấy ra bốn cái lẩu tự sôi, tìm vài chai nước lọc rồi đổ vào gói tự sôi. Trước mắt thì bọn họ phải no bụng cái đã, có thực mới vực được đạo. Dù sao thì mang theo nhiều đồ quá cũng sẽ cản trở việc tránh né zombie trên đường về.
Sau khi ăn xong, anh và ba người khác mỗi người vác một túi to chuẩn bị về phòng kho. Bọn họ không định ở lại cửa hàng tiện lợi này lâu vì kính của cửa hàng tiện lợi là dạng trong suốt, bên ngoài sẽ nhìn thấy rõ ràng. Thêm nữa là chất lượng kính cũng không bảo đảm lắm, nếu đang nghỉ ngơi mà đám zombie phá cửa vào thì bọn họ lãnh cơm hộp tại chỗ ngay.
Bởi trên người bọn họ bị ám không ít mùi từ lũ zombie lúc đi cũng như ba con zombie kia, thành ra khi quay về liền một đường thuận lợi mà không mảy may trầy xước. Thế nhưng cái mùi thối rữa của zombie cũng chẳng thơm tho gì, minh chứng là người nhẹ nhàng, lịch sự như Ngọc Xuân cũng không nhịn được bịt mũi lúc mở cửa cho bọn họ.
Thấy vậy, bốn người ngượng ngùng gãi đầu. Dùng khăn giấy ướt mà Minh Nguyệt mang về cùng với hai chai nước ra lau cơ thể.
Chuyến đi này bọn họ mang về được một thùng nước lọc, nửa thùng lẩu tự sôi, vài hộp bánh quy, socola, lương khô và một vài thứ cần thiết như khăn ướt, quần áo và nến. Không nhiều nhưng đó là phân nửa đồ còn trong siêu cửa hàng tiện lợi rồi, cũng là giới hạn mang theo của cả bốn người. Xem ra thì ngày mai chắc là bọn họ sẽ đi thêm một lần nữa, càn quét số còn lại.
Dù trải qua một trận sinh tử, nhưng đến giờ mặt trời vẫn chưa lên đỉnh đầu. Căng cơ bụng thì trùng cơ mắt, cả đám bọn họ đêm qua không ngủ ngon, sau khi ăn xong liền nằm ngủ như chết. Chỉ có Tử Khắc Minh là nhân lúc rảnh rỗi, hít đất chống đẩy các thứ, anh muốn tăng cường thể lực lại như trước. Không so sánh thì thôi chứ nếu so rồi mới thấy, anh của ngày trước một tay cũng có thể quất anh của bây giờ sấp mặt.
Lê Hoài Phong tỉnh dậy vì khát nước. Sau khi uống nước, liếc thấy Tử Khắc Minh hít đất đến mồ hôi nhễ nhại cũng không nhịn được sang tập luyện cùng anh, dù sao thì ở tận thế như bây giờ, cậu cũng nên tự rèn luyện sức mạnh của bản thân.
Minh Nguyệt vốn ngủ không sâu cũng bị làm ồn đến tỉnh, cô không nói gì mà im lặng trong đêm tối nhìn hai gã con trai tập luyện đến ướt cả áo, nhất là Tử Khắc Minh.
Không biết có phải là ảnh hưởng từ mạt thế hay không nhưng thời gian có vẻ trôi nhanh hơn, hoặc cũng do ảo giác của bọn họ, dù sao thì mặt trời cũng sớm bị màn đêm bao phủ.
Trôi qua một ngày, điện thoại di động của bọn họ vẫn không có tín hiệu, thanh pin thì vẫn tụt nhưng bọn họ cũng không thể làm gì ngoài gửi hi vọng nơi chính phủ, chờ đợi chính phủ đến.
Sáng hôm sau, vẫn là bốn người Tử Khắc Minh đi đến cửa hàng tiện lợi, có kinh nghiệm của ngày hôm trước nên hôm nay trước khi đi bọn họ đã mặc lại quần áo cũ dính máu zombie, một đường suôn sẻ chạy đến nơi. Lúc về bọn họ có đi ngang phòng họp chính nên thử ngó vào xem có ai không.
Lê Hoài Phong vừa áp mặt lên kính, muốn nhìn vào góc tường bị khuất thì đập vào mắt cậu là gương mặt méo mó gớm ghiếc không nhìn rõ ngũ quan, làm cậu giật mình suýt thét lên.
Nhìn con zombie trước mắt, Tử Khắc Minh liền hiểu vì sao lúc đầu anh gọi viện trưởng mà thuê bao. Bởi lẽ ông ta đã sớm trở thành zombie, cũng là con zombie trước mắt.
Tử Khắc Minh thấy vậy cũng không nghĩ nhiều nữa, lơ đãng liếc mắt đến bàn phòng họp rồi định lui về. Ấy thế mà vừa quay đầu thì anh giật mình nhìn lại, Tử Khắc Minh chỉ thứ trên bàn họp, quay sang hỏi Lê Hoài Phong: "Cậu thấy gì không?"
Lê Hoài Phong nương theo ngón tay anh nhìn ống nghiệm bị vỡ trên bàn liền trợn tròn con mắt. Đây rõ ràng là một trong hai ống nghiệm chứa dung dịch virus lỗi của bọn họ! Là người sớm chiều canh giữ nó, cậu không thể nào nhìn lầm được.
Tử Khắc Minh dựa vào biểu cảm của cậu thì cũng xác định được mình không hoa mắt. Mẹ kiếp! Anh không nghĩ đến một trong hai ống nghiệm lại nằm trong tay tên viện trưởng, ống nghiệm đã vỡ có nghĩa virus đã bị phát tán, vậy thì chắc chắn căn phòng này là khởi đầu của dịch zombie!
Vậy, còn một ống nghiệm nữa đâu?
Tử Khắc Minh lia mắt khắp nơi thế nhưng ngoài ống nghiệm đã vỡ trên bàn thì không còn cái nào khác, anh không khỏi rơi vào trầm tư suy nghĩ. Tử Khắc Minh muốn vào để kiểm tra kỹ càng, nhưng vì bên trong có đến tầm năm con zombie bao gồm viện trưởng, giờ anh mà xông vào thì chắc chắn không thể nào thoát ra. Thế là Tử Khắc Minh đành khóa kỹ cửa, làm dấu phòng hờ có người vào đây trước khi anh quay lại. Còn anh, phải mau chóng rèn luyện cơ thể để đấu lại năm con zombie.
Minh Nguyệt và Trần Kha cũng thấy được viện trưởng nhưng bọn họ không biết ống nghiệm vỡ trên bàn là ống nghiệm chứa dung dịch virus tiến hoá lỗi, chỉ tò mò nhìn rồi thôi. Tử Khắc Minh và Lê Hoài Phong không nói thì bọn họ sẽ không hỏi.
[Đọc bản chính thức ở trang chủ wattpad Leonidas đangrửabát (https://truyen2u.com/tac-gia/k_leonidas_)]
Buổi chiều, sau khi ăn no bụng thì bọn họ mỗi người một góc. Lê Hoài Phong ngồi cạnh Tử Khắc Minh, nói: "Đội trưởng, anh sẽ trở lại chỗ đó sao?"
Tử Khắc Minh nhìn thấy rõ sự lo lắng trong đôi con ngươi đen của cậu, anh cười cười: "Ừ, tôi cần kiểm tra xem ở đấy còn để lại dấu vết gì không. Đừng lo, đội trưởng cậu mạng lớn lắm."
Minh Nguyệt lúc này cũng tiến tới vỗ vai anh: "Đừng cậy mạnh. Dù không biết chuyện gì nhưng chỉ cần ông nói, tôi sẽ giúp ông hết khả năng."
Tử Khắc Minh nghe vậy thì gật đầu chứ không nói gì, tay đưa lên vuốt nhẹ tóc cô, đại ý rằng anh có thể tự lo được.
Ở mạt thế gặp được Minh Nguyệt và Lê Hoài Phong hết mực tin tưởng và giúp đỡ bản thân, Tử Khắc Minh vui lắm. Nhưng việc đột nhập vào căn phòng họp với năm zombie chưa rõ lực chiến như thế nào kia thì anh chắc chắn sẽ không nói ra cũng như không đồng ý cho ai đi cùng, bởi anh quý trọng cả hai nên càng không muốn cả hai vì anh mà dấng thân vào nguy hiểm.
.
Một ngày ảm đạm lại trôi qua, tối đến bọn zombie vẫn ầm ĩ như cũ, thế nhưng có lẽ vì đã quen tiếng ồn nên bọn họ cũng không khó ngủ nữa.
Thời điểm mọi người ngủ say, một bóng đen ngồi dậy từ gần cửa, rón rén bước đến góc phòng.
Minh Nguyệt mở mắt, nhìn Chu Yến Đan thập thò di chuyển, cô không khỏi nhíu mày rồi đứng dậy bước theo.
Nói bước theo vậy chứ thật ra phòng kho không lớn, khoảng cách cũng không xa nên chỉ cần bước ba bước là Minh Nguyệt đã đứng sau Chu Yến Đan.
"Cô đang làm gì vậy?"
"Á!"
Chu Yến Đan nào có ngờ phía sau mình bỗng dưng xuất hiện một người, cô ta giật mình la lên, cũng làm những người còn đang ngủ tỉnh giấc.
Vị trí Chu Yến Đan đứng vốn là đối diện cửa sổ, giờ cô ta quay người lại liền làm lộ mấy thanh socola và bánh quy dưới ánh trăng.
Mọi người nhìn khóe môi Chu Yến Đan còn dính vụng bánh, liền hiểu ngay vấn đề. Lê Hoài Phong tức giận nói: "Chu Yến Đan! Cô đã không đi tìm lương thực thì thôi, lại còn lén ăn mảnh? Chỗ thức ăn đó là cô trộm lúc sáng đúng không!"
Chu Yến Đan hoảng hốt giấu hai tay ra sau lưng, miệng lắp bắp nói: "Kh-không có! Tôi không có ăn, tôi không có trộm gì hết! Mấy người đừng có vu oan tôi!"
"Bảo sao hồi sáng cô tốt bụng kêu tôi ngủ thêm, thì ra là nhân lúc đó giấu thức ăn một mình!" Ngọc Xuân vốn ngủ trên bàn gần cửa sổ, lúc này cũng bước đến chất vấn.
Chu Yến Đan quơ tay vứt hết đống socola và bánh, tinh thần hoảng loạn ôm đầu gào lên: "Tôi không có mà! Mấy người mù rồi! Tôi không có trộm gì hết, đừng có ngậm máu phun người!"
Trần Kha: "Cô...!"
Chưa kịp để hắn ta dứt lời, cửa sổ "Choang!" một tiếng, vỡ tan tành. Xuyên qua khe nứt, một con zombie thò đầu vào.
Chu Yến Đan và Ngọc Xuân là hai người đứng gần cửa nhất, Chu Yến Đan nhìn đầu zombie đang không ngừng phóng to trước mặt mình, cô ta hoảng sợ quơ loạn muốn chạy về sau, trong vô thức thì cô ta vớ được gì đó, liền kéo đến chắn trước mặt. Đám người Tử Khắc Minh vội chạy đến ngăn cản nhưng không kịp.
Âm thanh "Phập" khi răng va chạm mạnh với da thịt vang lên chói tai trong đêm đen, máu tươi nóng hổi bắn lên tường, đi cùng đó là tiếng thét đau đớn của cô gái.
-
Ngày thứ ba của mạt thế, nhân số sống sót của viện nghiên cứu MF21: 5.
o0o
Đôi lời của tác giả vui tính:
Nhân vật Chu Yến Đan tính hơi tiểu thư, khá bướng bỉnh lại nóng nảy cứng đầu, thuộc tuýp ăn mềm không ăn cứng mà đã ăn cứng thì cắn đến máu chảy loe loét cũng không buông. Với điều kiện tinh thần bị khủng hoảng sau khi trốn chạy khỏi cái chết bởi những sinh vật gớm ghiếc, đồng thời nóng nảy chất vấn Tử Khắc Minh mà vô hình trung là bản thân bị tẩy chay, một mình giữa đám người còn sống sót nên hiện tại con bé khá vặn vẹo.
Đối với cô nàng tính tiểu thư này thì theo cô, người sai rõ ràng là Tử Khắc Minh, anh ta cũng cam chịu để cô chất vấn vậy mà mắc gì những người khác đều bênh vực anh ta? Vốn sợ chết nên ích kỷ chặn cửa vậy mà còn quay sang chất vấn cô bạc tình, bởi lẽ này mà Chu Yến Đan không hoà hợp được bất kì ai rồi cảm thấy lẻ loi trong số sáu người. Với suy nghĩ "Được thôi, mình tôi cũng tự lo được", "Các người nghĩ tôi ích kỷ thì tôi ích kỷ cho các người xem" nên cô bé này sẽ có những hành vi cực đoan. Dù vậy, tôi hi vọng độc giả không ai ghét ẻm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com