Chương 9: MF21 (6).
Ngọc Xuân bị cắn rồi!
Thứ Chu Yến Đan vớ được là Ngọc Xuân bên cạnh, là cô ta đẩy Ngọc Xuân đến miệng con zombie kia.
"Má nó", Tử Khắc Minh chửi tục một tiếng phát tiết, vội vàng cầm lấy thanh sắt bên cạnh muốn đẩy đầu con zombie ra, thế nhưng hàm răng nó ghim chặt vào vai Ngọc Xuân, không xê dịch một chút nào.
Lê Hoài Phong, Minh Nguyệt và Trần Kha cũng nhanh chóng chạy đến giúp một tay nhưng vì hàm răng con zombie không có ý định nhả ra, nếu muốn mạnh mẽ tách cả hai thì chắc chắn Ngọc Xuân sẽ bị mất một miếng thịt.
Giữa lúc tất cả đang chần chừ thì Chu Yến Đan đứng đối diện thét lên: "Cô ta biến thành quái vật rồi!"
Đôi mắt vốn to tròn đẹp đẽ của Ngọc Xuân giờ đã dần chuyển sang màu đen mang đầy sự hung tàn khát máu, gân đỏ thi nhau nổi lên trong tròng mắt hoá đen, như muốn xé toạc đôi con ngươi màu đỏ rực để chui ra. Trong cơn co giật, bọt trắng chạy dài theo chiếc cổ tái nhợt. Ngọc Xuân "Grừ grừ" vài tiếng hướng về Chu Yến Đan, như thể cô đang mắng kẻ đã đẩy mình vào chỗ chết, có lẽ giờ đây cô rất muốn giết chết Chu Yến Đan.
Hình như tốc độ chuyển hoá thành zombie đã nhanh hơn thì phải.
Tử Khắc Minh đang cầm thanh sắt giữ đầu con zombie để nó không thể chui vào qua lớp kính, quyết đoán nói: "Đẩy cô ấy cùng con zombie kia đi."
Trần Kha nghe vậy, hoảng hốt: "Không được!"
Lê Hoài Phong: "Sao lại không được? Giờ không được thì bao giờ được? Chúng ta sẽ chết mất!"
Trần Kha: "Tôi... cô ấy là Ngọc Xuân cơ mà!"
Minh Nguyệt đang giữ một bên tay Ngọc Xuân cũng nói: "Cô ấy bị cắn rồi!"
Trần Kha nhìn gương mặt trắng bệch nhợt nhạt của Ngọc Xuân, đôi mắt hắn đỏ lên, tay run rẩy muốn chạm vào cô.
Bàn tay hắn đưa lên vốn dĩ chỉ muốn vuốt ve gương mặt cô, thế nhưng Ngọc Xuân không có ý thức lại nhướng người lên, muốn nhào đến ngoạm lấy chi thịt sống trước mắt. Cũng may là Tử Khắc Minh nhanh chóng đẩy đầu cô ra nếu không chỉ sợ Trần Kha cũng đã bị cắn.
Trần Kha mất một lúc lâu để đấu tranh tư tưởng, nhận thấy không còn cách nào khác, hắn đành nhắm chặt đôi mắt, nói: "Đẩy đi."
Ba người còn lại chỉ trông chờ mỗi câu nói này từ Trần Kha, liền hợp lực đẩy cả Ngọc Xuân và con zombie ra ngoài. Đây là tầng trệt, đẩy cả hai ra thì cũng còn những con khác chui đầu vào. Tử Khắc Minh và Lê Hoài Phong nhanh tay lật vài cái bàn gỗ bên cạnh dựng lên, che đi cái lỗ to do con zombie tạo ra.
Lũ zombie bị kẹt bên ngoài không ngừng dùng đầu và cơ thể gõ mạnh vào vật cản trước mắt, bức tường gỗ vừa được dựng lên lung lay muốn ngã làm cho trái tim bọn họ run rẩy không thôi, may là nó còn trụ được cho đến lúc đám zombie rời đi.
Cả đám người ngồi bệch xuống nền đất thở hổn hển, bầu không khí không vì đã thoát nạn mà trở nên thoải mái hơn, ngược lại còn ngột ngạt đến đáng sợ.
Lúc này Trần Kha là người có động thái đầu tiên, anh ta lao đến túm lấy cổ áo Chu Yến Đan. Mắt anh ta đỏ lự, bắn ra tia phẫn nộ xen lẫn bi thương, trừng mắt với cô, Trần Kha gằn giọng: "Lúc nãy cô đã làm gì vậy hả? Cô điên à!"
Chu Yến Đan bị tóm cổ đến nghẹt thở, cô ta dùng đôi tay mảnh khảnh cố gắng đẩy bàn tay đang giữ trên cổ mình ra, nhưng vì khí lực của người đàn ông quá lớn nên không đẩy được. Mặt Chu Yến Đan đỏ cả lên, nhăn nhó xoắn tít lại vì thiếu oxi, đôi mắt cũng trợn lên tròng trắng, hiển nhiên là bị bóp cổ đến nghẹn thở.
Tử Khắc Minh và Lê Hoài Phong thấy vậy thì vội vã tiến đến kéo cả hai ra, không thì Trần Kha sẽ giết Chu Yến Đan mất.
"Khụ... khụ..." Chu Yến Đan được thả ra thì liền ôm cổ vừa ho vừa thở, ánh mắt sợ hãi nhìn Trần Kha đang được Tử Khắc Minh giữ chặt. Hai lần suýt chết làm tâm lý của cô ta hỗn loạn hơn bao giờ hết. Cô ta ôm đầu chui vào góc phòng, lớn tiếng thét lên: "Tôi không làm vậy thì phải làm sao? Nếu không đẩy cô ta thì tôi sẽ chết! Đây là tận thế đó! Mấy người như các người sao hiểu được tôi? Tôi vô dụng, phải! Nên tôi mới phải sống theo cách này! Các người sẽ chẳng bao giờ hiểu được!"
Cả căn phòng rơi vào im lặng, Trần Kha cũng thôi không muốn nhào đến nữa, anh ta dựa vào tường, giọt nước mắt nóng hổi lăn dài từ khoé mắt, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Ngọc Xuân và Trần Kha đang yêu nhau, họ bí mật yêu nhau hơn ba năm rồi. Bởi một người là đội trưởng đội nghiên cứu, một người là thành viên trực thuộc nên bọn họ quyết định không nói với ai khác nhằm tránh những lời đồn vô căn cứ.
Đáng lẽ tháng sau anh sẽ ngỏ lời cưới chị, cùng chị lên phường đăng ký kết hôn, cũng là công khai với mọi người, muốn cho chị một danh phận đàng hoàng trước khi qua tuổi hai mươi bảy — cái tuổi mà bao cô gái đã sớm yên bề gia thất.
Thế mà... mạt thế đến, cướp đi hết thảy dự định của anh ta, cũng để lại một Ngọc Xuân mãi mãi ở tuổi hai mươi bảy.
Trần Kha ôm mặt, khóc không thành tiếng.
"Liệu cô có thấy tội lỗi và hối hận không?" Minh Nguyệt là người phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng, cô khẽ khàn lẩm bẩm.
Chu Yến Đan nghe vậy thì nghệch mặt ra.
Cô thấy tội lỗi khi đẩy Ngọc Xuân không?
Có.
Dù sao cũng ở cùng nhau từ đầu mạt thế, trước kia tuy không giao thiệp gì nhưng ở lúc mạt thế diễn ra thì bọn họ ít nhiều cũng có đôi lần trò chuyện, dù rằng nó cũng chỉ là mấy chuyện vặt không đáng nhắc đến.
Thế nhưng cô hối hận không?
Câu trả lời là không.
Cô không muốn chết! Dù rằng mọi chuyện lặp lại, cô cũng không do dự đẩy người bên cạnh ra chắn, bất kể người đó là ai.
Những người còn lại nhìn thấy biểu cảm của Chu Yến Đan cũng đủ hiểu, lòng tất cả đều lạnh xuống.
Tử Khắc Minh để Lê Hoài Phong giữ chặt Trần Kha, tránh việc anh ta nhào đến bóp chết Chu Yến Đan tại chỗ. Anh đi lấy một túi thức ăn nhỏ tầm khẩu phần ăn của một người trong khoảng hai ngày, ném đến trước mặt cô ta: "Cô cầm chỗ thức ăn này rồi rời đi đi, chúng tôi không chứa nổi cô."
Trước đó Chu Yến Đan trách mắng anh vì tạo ra virus, anh sai, anh để cô ta mắng. Sau đó cô ta lại đẩy chàng trai chưa bị cắn, cũng xem như cô ta lo cho sự an toàn của những người còn lại. Nhưng hành vi đẩy người khác ra chắn cô ta hôm nay đã chứng minh cô ta không phải là một người đáng để giữ lại, nếu giữ Chu Yến Đan ở lại thì không chừng người tiếp theo bị đẩy ra chính là người thân bên cạnh anh, hoặc cũng có thể là chính anh.
Lòng người ở mạt thế, đúng là thứ mà vàng bạc cũng chẳng thể mua được.
Chu Yến Đan ngước lên nhìn Tử Khắc Minh, như bị trúng tà mà nhín anh bằng với vẻ chăm chú không rõ ý vị, đến mức Tử Khắc Minh sởn cả tóc gáy.
Xong, như thể bừng tỉnh khỏi điều gì đó, cô ta loạng choạng đứng dậy nhìn một vòng bốn người rồi nói: "Chúng mày rồi sẽ chết hết! Không ai có thể sống sót! Nhân loại sẽ diệt vong. Ha ha..." Sau điệu cười ghê rợn đó, trong sự ngỡ ngàng của những người còn lại, Chu Yến Đan lao thẳng ra phía cửa, chìm vào bầy zombie đang đói khát.
Máu thịt bắn lên tung toé giữa không trung, xác Chu Yến Đan bị lũ zombie xé vụn từng phần nhỏ, hấp tấp dồn nhét vào cái miệng hôi thối không ngừng tiết nước dãi, muốn mau chóng lấp đầy cái bụng đói nhiều ngày của chúng.
Thảm trạng diễn ra trước mắt, trong phòng mỗi người một vẻ nhưng ai nấy cũng đều không vui nổi.
Nghĩ đến lời Chu Yến Đan nói trước khi lao vào bầy zombie, Lê Hoài Phong thầm mắng: "Đồ điên."
Sự tĩnh lặng một lần nữa bao trùm căn phòng, chỉ trong một đêm bọn họ mất đến hai người đồng đội. Đều là bị zombie cắn nhưng bản chất thực sự lại là do xung đột nội bộ.
Trần Kha vẫn ngồi ở góc phòng gần cửa sổ, Ngọc Xuân và anh ta trước đó còn tựa vai bên nhau ngủ.
Ba người Tử Khắc Minh cũng không tiến lên quấy rầy anh ta, mỗi người mỗi chỗ nằm suy nghĩ về đêm nay, một đêm tưởng chừng như yên bình nhưng cuối cùng lại sóng gió tột cùng.
Mãi một lúc sau, Minh Nguyệt khẽ hỏi Tử Khắc Minh bên cạnh: "Khắc Minh, có phải là tôi đã làm chuyện không nên không?"
Tử Khắc Minh nhìn cô, anh biết Minh Nguyệt đang nói đến việc cô bắt quả tang Chu Yến Đan ăn mảnh lúc nãy, nếu cô im lặng ngủ tiếp thì có lẽ mọi chuyện không thành như vậy. Anh khẽ thở dài: "Bà không làm sai, Chu Yến Đan ích kỷ, đây là cái giá cô ấy phải trả. Nếu hôm nay cô ấy không làm vậy thì ngày mai, hoặc tương lai vẫn sẽ làm vậy."
"Vậy còn Ngọc Xuân?"
"..."
Tử Khắc Minh im lặng không nói gì, Minh Nguyệt cũng không tiếp tục hỏi anh, vì cô biết, câu trả lời này không ai có thể giải đáp.
Vốn để sinh tồn ở tận thế, mạnh sống yếu chết là lẽ thường tình, dù cố gắng bảo vệ người bên cạnh như thế nào đi nữa thì tình huống ngoài ý muốn sẽ chẳng bao giờ báo trước. Đây cũng là hồi chuông cảnh báo cho bọn họ, thúc ép bọn họ phải mau chóng rèn luyện để bảo vệ bản thân, cũng là để bảo vệ người thân bên cạnh.
Tử Khắc Minh nhìn về phía cửa sổ, vì đã bị bịt kín để chống zombie phá cửa vào mà cũng che nốt những tia ánh trăng thường len lỏi xâm nhập. Anh nắm chặt nắm đấm, mong nơi xa phía Nam bố mẹ anh an toàn, hoặc ít nhất hãy cầm cự chờ anh tới.
-
Ngày thứ ba của mạt thế, nhân số sống sót còn lại của viện nghiên cứu MF21: 4.
Vài nơi trên thế giới, những người sở hữu dị năng đầu tiên đã xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com