Ôm ấp
Zoro đang ở trong một tình thế bất thường, có lẽ không khó chịu như anh nghĩ.
Cảm giác đó lẽ ra không nên bối rối, nhưng nó lại như vậy. Không phải là anh chưa bao giờ ngủ gần người khác, chết tiệt, phần lớn thời gian phòng nam về cơ bản là một đống hổ lốn và anh luôn tiếp xúc với một bàn tay, một chân, Chopper vào mặt hoặc tệ hơn. Mọi người đều cảm thấy thoải mái khi biết rằng họ không đơn độc. Nhưng điều này thì khác.
Ngực cô áp vào lưng anh và chân họ quấn vào nhau. Hơi thở của cô phả vào tai anh nhấn mạnh một sự thật rằng dù không đi giày cao gót và hai năm sau, cô vẫn cao hơn anh 7 cm. Và nếu điều đó thực sự làm anh khó chịu, thì điều đó không chỉ thật thảm hại mà ngay từ đầu họ đã không bao giờ trở nên thân thiết đến thế. Nhưng anh vẫn không thể thư giãn được.
Bàn tay của Robin - bàn tay thật - vòng quanh anh từ phía sau và đặt trên ngực anh, kéo anh về phía cô và toàn bộ cơ thể cô uốn cong để ôm lấy anh. Zoro được bao bọc bởi Robin. Ngửi, sờ, nghe. Và sợi ý thức bướng bỉnh giúp anh tỉnh táo đang yếu đi. Cuộc chiến thật lố bịch và anh không thể không nói to sự khó chịu của mình.
"Như thế này rất thư giãn, cậu biết không?" Giọng Robin nghe có vẻ buồn ngủ. Zoro gầm gừ và không chắc liệu có phải vậy không.
Vì cô hoặc vào chính tình huống đó.
"Nếu cậu thực sự không thoải mái thì tôi sẽ rút ra" Robin bắt đầu rời xa anh cho đến khi anh nắm lấy tay cô.
"Không" Zoro cố gắng kéo tay cô lại để kéo Robin về vị trí ban đầu. Sự im lặng kéo dài một lúc cho đến khi Zoro lên tiếng. "Cô sẽ làm tôi ngủ... thật sâu."
"Đó không phải là mục đích của việc này sao?"
"Tôi không thể, kẻ thù có thể xuất hiện bất cứ lúc nào" Giọng anh nhỏ dần.
"Chúng ta sẽ xử lý họ." Robin ôm anh chặt hơn một chút và hôn nhẹ lên bờ vai trần của anh. "Hơn nữa, nếu cậu thực sự cảm thấy mối đe dọa mà chúng ta không thể giải quyết thì cạu sẽ không thể không phản ứng. Ngủ đi."
"Không" Giọng anh như thì thầm và không còn dấu vết căng thẳng trước đó nữa.
"Cậu có muốn một câu chuyện hay một bài hát?" Zoro gầm gừ khi Robin thở dài vào cổ anh. "Có lẽ tôi không giỏi việc này lắm. Tôi nên gọi Chopper... hoặc Sanji."
"Chết tiệt."
"Mmmm, ừ. Cách đó có thể có tác dụng. Nó sẽ giảm bớt căng thẳng và chúng ta có thể thư giãn. Giá như chúng ta đừng buồn ngủ quá."
Không tự chủ được, Zoro bật ra một tiếng cười khàn khàn. Người phụ nữ nói đúng, họ có thể tự chăm sóc bản thân. Họ sẽ không thể trở thành một băng cướp biển thành công ở Tân Thế giới nếu họ không thể gánh vác trách nhiệm của chính mình và giải quyết vấn đề khi cần thiết.
Sau đó Zoro cuối cùng cũng kiệt sức vì cơn sốt cao; đến cảm giác yên tâm được mang lại khi chạm vào cơ thể ấm áp cao lớn bao quanh anh và những ngón tay dài lướt qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh.
Trong một suy nghĩ lan man cuối cùng, Zoro thừa nhận rằng ngủ ở tư thế này thực sự rất dễ chịu. Và rằng anh sẽ không ngại làm lại điều này. Suy cho cùng, nếu tiếng ngáy khe khẽ bên tai anh là dấu hiệu nào đó thì Robin hình như cũng thích thú với điều này.
Sake_san (17-03-2021), Embrace
https://archiveofourown.org/works/30095289
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com