Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5 giờ chiều (Tan học rồi, sao chưa về nữa?)

Ánh dương tà một màu cam vàng nhức nhối, trên ban công trường giữa một chiều gió lồng lộng, đập vào mắt Zoro là tấm lưng của cậu thiếu niên ấy.

Thân hình hướng về phía chiều tà, bóng lưng gầy ngược sáng, vạt áo sơ mi trắng phất phơ trong gió, mái tóc vàng óng hòa vào màu ánh dương đang lặn; và, cậu ta, đứng chênh vênh trên lan can hàng rào.

Sợ hãi là một thứ trải nghiệm kì dị, nó khiến cảm nhận của con người nhạy bén bất thường, nhưng đồng thời lột bỏ khi khả năng suy nghĩ của họ ngay lúc đó.

Zoro lúc này đang vô cùng, vô vùng sợ hãi.

Khoảnh khắc Zoro nhận ra Sanji có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào là lúc quả tim cậu lọt thỏm vào ổ bụng. Một khoảnh khắc trôi qua, một cơn gió gẩy qua lọn tóc vàng của cậu thiếu niên kia cũng trở nên vô cùng sắc nét với cậu. Khoảng cách hơn ba mét đối với với cậu bây giờ trông thật quá xa. Tiếng kêu chết lại trong cổ họng. Cậu không thể làm tạo tiếng động, cậu không thể Sanji giật mình, nếu không-

Hàng rào không cao, chỉ đến tầm ngang ngực cậu, vào những ngày thường, cậu và Sanji sẽ dựa tay vào hàng rào, đùa giỡn cãi nhau vài câu vớ vẩn. Sanji, thi thoảng, sau một ngày dài diễn tròn vai học sinh gương mẫu, rút trong túi kép áo khoác ra một cái bật lửa mạ vàng và một điếu thuốc. Mỗi tuần cậu ta chỉ hút đúng một điếu, không hơn. Và thực tình không ngày nào hợp hơn mỗi chiều thứ sáu cuối tuần, khi thời gian biểu của ngày hôm sau không còn tiết học, không ai luyến tiếc việc ở lại trường để dọn dẹp lớp hay dạo thăm bạn bè đang sinh hoạt câu lạc bộ; ban công lúc ấy đảm bảo không ai thèm bén mảng đến. Zoro chỉ đến ban công mỗi chiều thứ sáu để trả lại hộp đồ ngọt Sanji làm cho cậu mỗi bữa trưa, vì chiều thứ sáu cả hai có lịch học ở hai dãy nhà khác nhau. (Đúng ra mà nói thì, Sanji làm đồ ngọt tặng cả nhóm bạn; và Zoro không hảo ngọt, nhưng mà đồ do Sanji làm thì...)

Đương nhiên rằng, khi tên ngốc tóc vàng hoe ấy bảo Zoro hôm nay không cần lên sân thượng, trong người Zoro cồn cào một dự cảm không lành. Zoro không mê tín, nhưng cậu tin vào trực giác của mình.

Phải thật nhanh, thật im lặng, Sanji không thể phát hiện rằng đang có người, may mắn rằng cậu ta dường như đang thả hồn đi đâu đó. Nhưng thả hồn đi trong lúc đứng trên thanh rào lan can cũng là điều nguy hiểm không kém. Từng bước chân của Zoro dường như không phải của cậu nữa, khoảng cách đang kéo lại gần hơn, và nếu như Zoro tính toán đúng thì...

"Arg-"

Zoro ôm lấy ngang hông Sanji và kéo về phía sau, để cậu ta ngã xuống người mình. Khi lực của cú ngã nốc hơi thở ra khỏi người cậu, cậu mới nhận ra bản thân đã nín thở từ nãy đến giờ. Cơn giận trào lên, hòa lẫn với nỗi sợ thành một thứ cảm xúc xấu xí, chúng chen chúc với quả tim đang đập loạn trong lồng ngực cậu, sôi lục bục như dung nham chực nổ.

"OI! CÁI TÊN NGỐC NHÀ MI NGHĨ CÁI GÌ-" Tiếng gầm chết lặng khi Zoro ngồi dậy và nhìn xuống gương mặt kia. Trên nền da trắng, vết bầm tím hiện rõ, như bị khoét sâu một mảng, trũng xuống. Bên khóe môi còn vết cắt, máu khô lại thành tơ nằm trên vết bầm còn đỏ ửng, khóe ngoài dần chuyển tím thẫm.
Đột nhiên tay chân cậu cảm thấy bủn rủn. Tim cậu vẫn đập thình thịch. Cả người cậu run lên. Ngực và tứ chi cảm thấy vừa nóng vừa lạnh.

Là ai làm nên những vết thương này cơ chứ?

Đôi mắt xanh sâu hút. Thẫn thờ, tuyệt vọng. Sanji vẫn còn nằm bất động trên nền gạch như một con búp bê hỏng, đôi mắt u buồn vẫn nhìn đâu đó ở tầng mây trước mặt, ở đâu đó không phải hiện tại này.

"Này, Sanji" Zoro gọi thử, cẩn thận, thiếu niên nằm dưới nền gạch không có phản ứng gì, cố gắng phớt lờ cậu.

"Sanji" Cậu thử lại lần nữa, giọng nói lần này đầy lo lắng, Sanji khẽ nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của Zoro.

"Sanji!" - Nhìn tôi đây này! Trả lời tôi đi! Chuyện gì khiến cậu hành động như vậy-

Cậu choàng người xuống, hai tay chống hai bên đầu thiếu niên tóc vàng - Sanji - tiếng gọi càng khẩn thiết hơn, khoảng cách giữa hai gương mặt quá gần, Sanji sẽ không thể lờ đi được. Đúng là như vậy, cậu trai ấy lưỡng lự quay mặt nhìn cậu, khóe môi chân mày đều nhíu lại như muốn khóc.

Cậu ta trông như muốn nổi giận, nhưng khi đã nổi giận rồi thì sẽ không kìm được nước mắt nữa.

Zoro lục lọi trí nhớ trong những gương mặt từng gặp, ai có thể có thù ghét gì với Sanji, ai có thể khiến Sanji trở nên thê thảm như thế này? Ai có thể gây chuyện được với tên Sanji này cơ chứ? Tại sao cậu ta lại không phản kháng?
Zoro lờ mờ nhớ những khi Sanji không muốn nhắc đến thời gian phải sống chung với cha của cậu. Vài tháng, cậu ta phải gặp lại người đàn ông tồi tệ đó - điều Zoro hiểu được qua tông giọng của cậu ta mỗi khi phải nhắc về lão. Và đám anh em khốn nạn của cậu ta, ông ngoại chỉ giành được quyền nuôi Sanji và người chị Reiju - Zoro không biết pháp luật về quyền bảo hộ như thế nào, nhưng nghe thật ngu ngốc - bọn anh em khốn nạn ấy đã không ngừng bắt nạt Sanji suốt thời tiểu học của cậu, theo lời xúi giục của lão cha khốn đó, bọn nó vẫn tiếp tục sống cũng lão. Và vài tháng, vài tháng (không biết bọn họ đã ép buộc Sanji như thế nào), Sanji sẽ phải gặp bọn chúng.

Mỗi lần như vậy tâm trạng Sanji tệ vô cùng, nhưng chưa có bao giờ trên người cậu ta xuất hiện một vết thương nào. Zoro không có bằng chứng, nhưng cậu có quyền nghi ngờ-

Sanji, gắng gượng lắm mới có thể thì thào một câu.

"Tránh ra"

Biết Zoro chắc chắn sẽ không tránh ra theo lời, cậu ta bắt đầu vùng vẫy để thoát đi. Tay cậu ta nắm lấy cổ tay Zoro, muốn đẩy ra. Nhưng động tác như không hề có sức lực, mệt mỏi vụng về, hoàn toàn không phải là Sanji của ngày thường. Chỉ bằng một cái lật tay nhanh nhẹn, Zoro giữ lấy tay Sanji, khiến đối phương nhất thời không làm được gì.

Tên ngốc cứng đầu ấy nhìn Zoro, sự khó chịu như dao muốn đâm vào người khác hiện trong ánh mắt.

"Tránh ra" - Nếu ánh mắt có thể thay miệng biết nói.

Cậu ta thu chân lại và đá vào mạn sườn trái của Zoro, tính làm cậu ngã sang một bên. Cậu không lường trước được sức lực bất ngờ này, đau điếng khiến cậu nghiến răng ken két. Đột ngột đấy, nhưng như thế không làm Zoro nhượng bộ được.

Vật lộn một lúc, hai tay cậu nắm lấy hai cổ tay kia, hai chân cũng ghim xuống ngang đùi cậu thiếu niên còn lại, như gọng kìm đè xuống, không thể cựa quậy, cũng không thể trốn thoát.

"Nói gì đi! Rốt cuộc là chuyện gì?!!"

Sanji vẫn rất cứng đầu, dù cậu ta tự cắn môi đến bật máu.

Ánh mắt ngoan cố đó thách thức Zoro.

"Mi. Quan. Tâm. Làm. Gì"

Từng chữ phun ra gằn xuống một cách học hằn.

Cả hai trừng nhau bằng ánh mắt có thể tóe ra tia lửa.

Cơn giận Zoro cố kìm nén nổ tung trong lồng ngực. Tại sao tên ngốc kia lại không chịu hiểu là có người quan tâm cậu ta cơ chứ?

Một sự dại dột, thực sự là vậy, Zoro hôn Sanji. Vì hành động nhanh hơn lời nói.

Nụ hôn giống như một màn ngấu nghiến hơn. Zoro thật ra lúc ấy cũng không biết mình đang làm gì, hay ít ra đang cố gắng làm gì. Cơ thể cậu tự phản ứng, như một phản xạ vụng về, tìm một cách thể hiện khi thấy người mình yêu thương đang đau đớn, linh hồn cậu đang muốn hét lên rằng "Tôi yêu cậu. Tôi yêu cậu. Tôi yêu cậu. Tại sao cậu lại không thấy điều đó?"

Cậu không mong Sanji có thể đáp trả lại tình cảm của mình, nhưng ít ra như thế này cậu ta sẽ chịu mở miệng nói.
Điều bất ngờ là, Sanji không phản kháng lấy nụ hôn. Có vẻ yếu tố bất ngờ làm cậu ta đánh mất ý chí chống cự.

Điều này Zoro không ngờ được, nhưng Sanji... đang đáp trả lại nụ hôn sao? Đúng là một màn lộn xộn môi va môi răng va răng nhưng rõ ràng cậu ta cũng đang tham dự.

Nó không kéo dài lâu. Cả hai nhanh chóng tách ra khỏi nhau, thở gấp như hụt hơi. Sanji nhìn cậu với ánh mắt bàng hoàng, mông lung...

.... rồi nhanh chóng trở nên hoảng hốt.

Khóe mắt và sống mũi Zoro cay xè, cổ họng cậu nghẹn lại, nhưng cậu vẫn còn điều phải nói.

"Ta biết mi định làm gì"

Dù không thừa nhận, nhưng cậu hiểu rõ Sanji hơn cậu nghĩ. Cậu biết về Sanji nhiều hơn những gì Sanji nghĩ cậu biết.
Quá thường xuyên, cậu ta đùa giỡn về việc sự biến mất của mình trên thế giới này sẽ chẳng có ai quan tâm. Luôn luôn và luôn luôn, tốt bụng một cách quá đáng và khiêm tốn đến mức tự ti, Sanji luôn cảm thấy việc hy sinh bản thân mình cho người khác là điều đương nhiên. Như thể cậu không xứng đáng được trân trọng, không xứng đáng được nâng niu.

"QUÝ TRỌNG MẠNG SỐNG CỦA CHÍNH MÌNH HƠN ĐI!!"

Bàn tay của Sanji đưa lên giữa chừng khựng lại, rồi do dự, có lẽ là định lau nước mắt cho cậu. Zoro vốn không cố ý lớn tiếng.

"Quý trọng bản thân mình hơn đi!"

Zoro đưa tay nắm lấy bàn tay đang do dự của Sanji. Cậu nhìn thẳng vào mất cậu thiếu niên ngốc nghếch nọ, cầu khẩn, tha thiết.

"Hứa với ta mi sẽ không làm như vậy nữa"

Zoro nhận ra rằng mình đang nói qua hàng nước mắt, lời nói ra khỏi miệng mang giọng sợ hãi hơn là cương quyết. Cậu cúi người ôm lấy cậu trai kia, để đầu cậu ta tựa vào vai mình, mong có thể đem lại cho cậu ta chút an ủi nào đó.

Lúc này Sanji khóc òa lên như một đứa trẻ, bao nhiêu uất ức trong lòng trào ra, thấm ướt vai áo Zoro.
"Nhà mi ... hu hu... là đồ đầu tảo...hức... ngốc... Hư... tên khốn này....hức...."

Cậu trìu mến xoa xoa mái tóc vàng. Miễn là cậu ta vẫn còn ở đây, vẫn còn muốn mắng cậu là đồ ngốc. Chuyện gì đã xảy ra với Sanji, khi nào cậu ta cảm thấy thoải mái để kể, lúc ấy không muộn để cậu nghe.

Bàn tay của Sanji vẫn nắm lấy bàn tay cậu, chỉ có siết chặt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com