Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Sanji giật mình tỉnh giấc vào lúc 3 giờ sáng.

"Ê", Zoro lầm bầm phía sau gáy Sanji, tay quàng qua eo cậu. Cậu có thể cảm nhận được khúc gỗ cương cứng của Zoro đang ép vào giữa khe mông của mình. "Ta nứng quá".

Đôi khi, mối quan hệ với Zoro nhắc Sanji về khả năng bóp chết sự lãng mạn.

Sanji rên rỉ, quay về phía sau để đối mặt với Zoro và nheo mắt nhìn bạn trai. Hôm nay, tóc của Zoro xấu một cách đặc biệt, những sợi màu xanh bóng nhờn chỉa khắp mọi hướng trong khi áo có vết bẩn kinh tởm không biết từ đâu ra và Sanji thề là hắn đã mặc nó 3 ngày rồi chưa thay. Đó là chưa kể đến việc Zoro vẫn đang chảy nước mũi vì dị ứng phấn hoa. Mũi của hắn đỏ lên vì chùi quá nhiều lần bằng khăn giấy. Trên thang điểm từ 1 đến 10 thì khao khát làm tình với người đàn ông trước mặt của Sanji rơi đâu đó vào khoảng giữa âm 1.000 và ta-thà-độc-thân-cả-đời-còn-hơn.

"Tình trạng của ngươi lúc này không hợp để làm tình đâu", cậu chỉ rõ.

Zoro cau có. "Nhưng mà ta thèm", hắn hùng hồn đáp lại. "Chẳng phải đấy là mục đích chính của mối quan hệ này hay sao? Để chúng ta có thể làm tình bất cứ khi nào muốn?"

Sự lãng mạn chẳng những đã chết mà còn bị Zoro đái lên mộ nữa.

Sanji mở miệng để chuẩn bị tống Zoro đi nhưng hắn lại bắt đầu chầm chậm vuốt ve cậu một cách nhẹ nhàng theo đúng cái cách mà cậu thầm thích và kết quả là: "Thôi được rồi, sao cũng được".

Zoro ậm ừ hài lòng với điều đó, bắt đầu hôn hít và bỗng dưng, Sanji chẳng còn muốn phàn nàn gì nữa. Zoro lướt đầu ngón tay trên cằm Sanji, xuống đến cổ và luồn vào bên trong áo của cậu trước khi sượt qua phía trước quần và cậu không kêu ca chút nào.

Không còn sự lãng mạn nhưng ít nhất thì Zoro thực sự, thực sự rất giỏi sử dụng đôi tay của mình.

Chẳng bao lâu sau đó, cả hai đều đã cởi hết quần áo. Trong nháy mắt, Sanji thấy mình đang quỳ gối, miệng ngậm cây côn thịt của Zoro trong khi tay vuốt ve thằng nhỏ của mình.

Đầu Sanji nhấp nhô lên xuống khi miệng đang tận tình chăm sóc thằng nhỏ của Zoro, lưỡi quấn quanh phần đầu khấc một cách tham lam. Sanji phải thừa nhận là hành động này cũng không lãng mạn cho lắm vì miệng và tay của cậu rõ ràng đang bị dẫn lối bởi mục đích không mấy trong sáng là cắm cây gậy thịt của Zoro vào mông của mình trước khi trời sáng. Nhưng cậu vẫn đá lưỡi và tạo ra những tiếng động nhỏ mà cậu biết Zoro sẽ thích, thế cũng tính là lãng mạn mà, đúng không?

Khi Zoro lên đỉnh với tiếng rên khàn đặc, mắt nhắm nghiền và miệng hé mở đầy mãn nguyện, mẹ kiếp, Sanji nghĩ cậu đúng là một gã hoàng tử lãng con mẹ nó mạn.

Tuy nhiên, đêm vẫn còn dài và Zoro vẫn nợ cậu một cuộc truy hoan sung sướng, thế nên cậu chầm chậm leo lên lòng bạn trai, liếm môi và—

Hắt xì.

Lần đầu tiên trong ngày, người hắt hơi không phải là Zoro.

"Cái đéo gì thế này?" Sanji hỏi thật lòng trước khi hắt hơi lần nữa.

***

"Không phải là cảm lạnh", Chopper tuyên bố.

Sanji chìm sâu hơn vào chiếc ghế trong bệnh xá, cậu đã lập tức đi tìm Chopper vào sáng ngày hôm sau vì như thế mới là người trưởng thành có trách nhiệm, nhớ nhé đầu tảo, và vì cậu khá chắc là mình không bị dị ứng. Không thể nào. "Cậu có chắc không, Chopper?"

"Xin lỗi nhé, Sanji", Chopper nói, đẩy một số hồ sơ mà Sanji chỉ có thể hiểu lờ mờ vào tay cậu. "Tôi đã làm vài xét nghiệm như anh có thể thấy ở đây và anh hoàn toàn khỏe mạnh. Từ nhiệt độ, huyết áp đến kháng thể— không thể nào là do vi khuẩn hoặc virus được".

"Ý cậu muốn nói đây là—", Sanji ngừng lại, lập tức nhìn xung quanh để chắc chắn Zoro không thể nghe thấy. Zoro đang tập luyện trên tổ chim, nhưng mà cẩn tắc vô ưu. Giọng cậu hạ thấp xuống mức thì thầm khi nói nốt câu: "Dị ứng á?"

Chopper gật đầu. "Nhiều khả năng là thế".

Sanji kìm nén ý định nhảy khỏi thuyền. Zoro chắc chắn sẽ không tha cho cậu.

"Vấn đề của dị ứng", Chopper nói tiếp, hoàn toàn không nhận ra sự sụp đổ trong tâm trí và cảm xúc của Sanji. "Nằm ở chỗ cách duy nhất để tìm ra nguyên nhân gây dị ứng là thông qua thử và sai. Anh có tiền sử bị dị ứng không?"

"Tôi chưa từng bị dị ứng với bất kỳ thứ gì, ít nhất là từ lúc nhỏ", Sanji nói vì điều đó hoàn toàn đúng. Các nhà khoa học của Germa đã đảm bảo điều đó ngay từ đầu, làm sao có thể để những thí nghiệm đắt đỏ và vũ khí sống của họ bị hạ gục bởi dị ứng đậu phộng hay thứ vớ vẩn nào đó được. Tuy nhiên, Sanji không muốn kể rõ chuyện này nên nói nhanh: "Nếu vậy thì là do thứ gì đó mà tôi tiếp xúc gần đây phải không?"

"Đó là đầu mối khả dĩ nhất", Chopper đồng tình, lơ đãng gõ móng vào cằm. "Anh có ăn món gì mới không?"

"Gần đây thì không", Sanji nhún vai. "Tôi thường thử các món mới làm từ đặc sản địa phương, nhưng chưa thử thứ gì ở đây cả. Lần cuối cùng tôi thử một nguyên liệu mới là cách đây 2 tuần, trên hòn đảo mùa đông đó".

"Có thể là do loại cá lạ ở vùng này chăng? Hay là do thứ gì đó nhỏ hơn, như dịch tiết ra từ côn trùng chẳng hạn?"

"Tôi chỉ dùng cá trong bể trên tàu thôi", Sanji lắc đầu đáp lại. "Và nếu có bất kỳ tên đần nào dám đem côn trùng lên tàu, tôi sẽ làm gỏi kẻ đó cho bữa tối".

Chopper cúi xuống viết gì đó vào quyển sổ trước khi thắc mắc: "Anh đang làm gì khi triệu chứng xuất hiện lần đầu tiên hả Sanji?"

Sanji đánh rơi đống hồ sơ.

"Ôi không", Chopper lập tức nhảy khỏi ghế và run rẩy cầm tay Sanji. "Có chuyện gì thế? Anh thấy thế nào? Anh không cử động được tay hay—"

"Tôi không sao đâu, Chopper", Sanji hắng giọng và dừng lại. Bởi vì— thực ra. Cậu cúi xuống, vơ hết đống hồ sơ rơi vương vãi và bình tĩnh đặt chúng vào lòng mình. "Chuyện là, tôi đang—"

Tôi đang ngậm thằng nhỏ của Zoro.

Phải rồi. Cậu cần phải chọn lựa từ ngữ cho phù hợp mới được.

Không phải là cả băng không ai biết. Cả hai chưa từng công bố chính thức về việc họ say mê nhau, nhưng ai cũng biết cả. Im lặng và ngầm hiểu như cái cách mọi người biết không được đụng đến cây quýt của Nami hay chai coca luôn dành cho Franky vậy. Bạn không thể thức dậy mỗi ngày với một nhóm người ở gần mình mà không tìm hiểu ít nhất về người đó.

Mặt khác, chuyện này vẫn khá là riêng tư. Cả băng giống như gia đình cậu và sau một vài sự cố, cậu và Zoro đã thống nhất không động vào khu vực dưới thắt lưng của nhau trừ khi cập bến đến một hòn đảo. Kể với Chopper về việc cậu thổi kèn cho Zoro chẳng khác nào kể chi tiết về đời sống tình dục của bản thân cho em trai. Chắc chắn là cậu ta cũng biết nhưng có nhất thiết phải biết không?

Sanji cảm thấy mặt mình đỏ dần lên vì ý nghĩ đó, chắc hẳn câu trả lời đã được viết rất rõ qua biểu cảm của cậu vì Chopper chỉ cần nhìn một cái là gật đầu và nói: "À, thì ra anh đang quan hệ tình dục với Zoro".

Sanji đánh rơi đống hồ sơ một lần nữa.

"A, xin lỗi anh, Sanji", Chopper nói và lần này tự nhặt đống hồ sơ, đặt lên bàn bên cạnh. "Tôi đoán sai rồi sao?"

"Không, không phải, cậu—", Sanji khua chân múa tay với hi vọng có thể truyền tải được từ "tình dục" một cách đúng mực nhất có thể. "Ừ, cậu nói đúng".

Chopper rõ ràng đang giằng xé giữa việc an ủi Sanji và vờ như không thấy sự thiếu thoải mái của cậu để giúp anh chàng đầu bếp đỡ xấu hổ. Cậu bác sỹ có vẻ đã chọn mỗi thứ một tí khi đặt móng lên đầu gối Sanji và nói: "Tôi xin lỗi nếu như anh cảm thấy bị xâm phạm, Sanji. Nhưng tôi là bác sỹ của anh và tôi sẽ hỏi anh một số câu khó trả lời".

Sanji thở dài và lục lọi tìm thuốc lá. Có thể Chopper có lý, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể vượt qua được chuyện này mà không có tí nicotine trong máu. Mặc kệ quy định Không hút thuốc trong bệnh xá, Sanji cần một điếu ngay lúc này.

Cậu cắn chặt điếu thuốc, liếm môi đầy lo lắng. "Cứ châm đi", Chopper gật đầu và hỏi một câu hết sức ngây thơ. "Trong quá trình quan hệ, hai người có đưa dương vật vào đâu không, miệng hoặc phía sau chẳng hạn?"

Con mẹ nó. Không phải 1 mà Sanji cần 3 điếu thuốc ngay lúc này.

"Có", cậu trả lời, cố gắng nghĩ về bất kỳ thứ gì khác ngoài khúc thịt của Zoro. "Vào miệng".

"Anh có nuốt dịch cơ thể không?"

Đây có lẽ là cách miêu tả hành động thổi kèn kém quyến rũ nhất, ngay cả những câu tục tĩu như một gã sống ở thời tiền sử của Zoro cũng đậm chất thơ ca hơn. "À có. Thực ra thì ngay sau đó. Tôi đã bị hắt hơi sau khi—", cậu hắng giọng. "Sau khi nuốt".

Chopper gật gù thêm vài lần nữa như thể toàn bộ cuộc trao đổi này là một trải nghiệm khai sáng. Cậu ta ghi chú thêm vài điều vào hồ sơ của Sanji, ngân nga vài lần trước khi ngẩng lên. "Thế là rõ rồi. Chúng ta vẫn cần phải làm vài xét nghiệm với Zoro để chắc chắn 100%, nhưng tôi nghĩ đó là thứ khiến anh Sanji bị dị ứng".

Sanji chớp mắt, và nhìn chằm chằm, vì điều Chopper vừa nói không giống những gì mà cậu đang nghĩ, phải không?

Sanji ngả người về phía trước và cố ngăn ý định nuốt luôn điếu thuốc xuống bụng. "Cậu nói là tôi bị dị ứng với cái gì cơ?"

"Tinh trùng", Chopper nói với giọng thản nhiên như thể toàn bộ sự tồn tại của Sanji không sụp đổ ngay trước mặt vậy. "Nói chính xác hơn thì là tinh trùng của Zoro".

Giờ thì Sanji ước mình bị dị ứng phấn hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com