Chương 20
Trời vừa tờ mờ sáng thì Vương Nhất Bác đã tỉnh lại. Tối qua khi ngủ thì hắn còn nằm phía trên để sưởi ấm cho Tiêu Chiến, nhưng hiện tại hắn lại rúc vào lòng của người nọ, bị đối phương gắt gao ôm chặt. Chóp mũi là hơi thở khiến người ta chìm đắm của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác rất muốn cứ như vậy mà nằm tiếp, nhưng không được. Đêm qua tắt nến, Tiêu Chiến lại sốt cao cho nên không phát hiện hôn ấn trên người của hắn. Trước khi Tiêu Chiến tỉnh lại, hắn phải che giấu tất cả hôn ấn này dưới lớp y phục.
Cẩn thận gỡ ra cánh tay của Tiêu Chiến đang đặt trên người mình, Vương Nhất Bác xê dịch ra mép giường một chút, rồi chậm rãi ngồi dậy. Đầu giường đã đặt sẵn một bộ xiêm y sạch sẽ, không cần đoán thì cũng biết là Ôn Quế đã chuẩn bị. Vương Nhất Bác lấy xiêm y mặc vào, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, đối phương vẫn còn đang ngủ. Đưa tay sờ lên trán của người nọ, nhiệt độ đã hạ xuống rất nhiều. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Vương Nhất Bác xốc chăn lên rồi chậm rãi xuống giường, khoác ngoại sam lên người, sau đó từ từ đi ra ngoài.
“Hoàng Thượng! Sao ngài lại đứng dậy?”
“Suỵt, đừng đánh thức hắn. Chải tóc cho trẫm, trẫm quay về tẩm cung.”
“Dạ.”
Bên ngoài không còn động tĩnh, người trên giường mở mắt ra, hắn nhíu chặt mi, kéo chăn lên rồi dúi đầu vào, hít thật sâu mùi hương còn lưu lại bên trong chăn của người vừa mới rời đi, làm cho lòng hắn có một loại chua xót khó nói nên lời. Bàn tay chậm rãi mơn trớn lên nơi mà Hoàng Thượng đã ngủ, Tiêu Chiến cắn chặt răng, nhốt mình bên trong chăn. Đến khi sắc trời bừng sáng thì hắn mới ló đầu ra từ trong chăn, vẻ mặt đã mất đi thần sắc dị thường.
Có người tiến vào, Tiêu Chiến lập tức làm ra bộ dáng chưa tỉnh ngủ, người vào nhìn thấy hắn vừa mới thức dậy, vội vàng đi đến bên giường, thấp giọng kêu, “Vương gia, Vương gia, ngài tỉnh rồi sao?”
Mở ra đôi mắt mông lung, Tiêu Chiến với một bộ dáng mơ hồ hỏi Ôn Quế, “Ôn công công…ta…” Xốc chăn lên, nhìn xuống y phục bất chỉnh của mình, trước ngực rộng mở, hắn nghi hoặc nhìn lướt qua.
Ôn Quế khom lưng xuống rồi đáp lại, “Vương gia còn cảm thấy khó chịu hay không? Đêm qua Vương gia sốt cao, làm cho Hoàng Thượng và nô tài lo lắng gần chết.”
“Đêm qua ta sốt cao?” Tiêu Chiến giật mình, ngỡ ngàng nhìn Ôn Quế, qua một lúc thì hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, có một chút ngượng ngùng, “Ta lại làm cho Hoàng Thượng lo lắng. Hoàng Thượng không gọi Thái y chứ?”
Ôn Quế mỉm cười lắc đầu, “Không có, Hoàng Thượng lệnh cho Khổng Thống Lĩnh ra ngoài cung hốt thuốc cho Vương gia.” Rồi mới nhỏ giọng nói, “Tối qua Hoàng Thượng chiếu cố Vương gia cả đêm, lúc này Hoàng Thượng đã quay về tẩm cung. Vương gia nằm nghỉ ngơi một chút, để nô tài đem bữa sáng đến cho Vương gia.”
“Ôn công công!” Tiêu Chiến sợ hãi hỏi, “Tối qua Hoàng Thượng chiếu cố ta….cả đêm?”
Ôn Quế kiềm chế nỗi đau trong lòng đối với Hoàng Thượng, rồi gật đầu, “Đúng vậy. Hoàng Thượng lo lắng cho Vương gia, cũng không cho nô tài giúp đỡ, mà tự mình chăm sóc cho Vương gia cả đêm.”
Trên khuôn mặt mỉm cười của Tiêu Chiến có một chút miễn cưỡng, sau đó hắn ngồi dậy, “Ta đã khỏe hơn nhiều rồi, ta đi gặp Hoàng Thượng.”
“Vương gia.” Ngữ điệu của Ôn Quế bỗng nhiên có một chút trầm trọng, tiếp theo hắn bình tĩnh trở lại, nói một cách nghiêm túc mà không thất kính, “Hoàng Thượng mệt mỏi, e rằng là đang ngủ. Ngày mai Vương gia….phải đi sính lễ ở Liễu phủ, cũng không thể mang phong hàn đến đó. Vương gia hảo hảo dưỡng bệnh, nô tài đi lấy tảo thiện cho ngài, thân mình của Vương gia khỏe mạnh thì Hoàng Thượng mới có thể yên tâm.” (tảo thiện = bữa sáng)
Tiêu Chiến nhìn Ôn Quế, sau một lúc lâu thì hắn mỉm cười, lui vào trong chăn. “Ôn công công nói rất đúng. Ta như thế này mà chạy đến thì không chỉ làm phiền Hoàng Thượng nghỉ ngơi, mà còn làm cho Hoàng Thượng lo lắng. Ta nghe lời Ôn công công, tĩnh dưỡng để tranh thủ ngày mai sẽ khỏe lại.”
“Vương gia nghĩ như thế mới đúng.” Ôn Quế thở phào nhẹ nhõm, lui ra ngoài để lấy tảo thiện. Không phải hắn không cho Vương gia gặp Hoàng Thượng, mà là Hoàng Thượng cần phải nghỉ ngơi, Vương gia mà đến thì Hoàng Thượng phải nhẫn nhịn, như vậy thì vết thương của Hoàng Thượng không biết khi nào mới lành lặn.
Sau khi Ôn Quế rời đi, nụ cười nhu hòa trên khuôn mặt của Tiêu Chiến liền biến mất. Nhắm mắt lại, trong đầu là một hình ảnh mờ ảo kiều diễm, còn có một người với thân thể lưu lại nhiều dấu vết, đỏ như hoa mơ.
Sau khi trở lại tẩm cung thì Vương Nhất Bác cũng không ngủ, mà chỉ nằm trên giường dưỡng thương. Nghĩ đến sáng nay khi thức dậy thì mình lại rúc vào lòng của Tiêu Chiến, khóe miệng của hắn bất giác nhếch lên. Sau khi Chiến quay về từ Lương Châu, trong lòng của hắn mặc dù có lúc vẫn chua xót như cũ, nhưng lại làm cho hắn nếm được một chút dư vị ngọt ngào càng ngày càng nhiều, có lẽ để cho Chiến hồi kinh là quyết định đúng đắn. Ngày mai người nọ sẽ đi sính lễ đến Liễu phủ, nghĩ đến nữ nhân kia, Vương Nhất Bác chưa từng đến nơi đó nhưng lại có một chút oán hận. Lần đầu của Chiến đã dành cho hắn mà không phải nữ nhân sắp trở thành Vương phi kia. Hắn và Chiến phải có một người lưu lại con nối dõi, hắn không thể thân thiết với nữ nhân khác, vậy thì để cho Chiến vì hắn mà sinh con. Liễu Song….bất quá cũng chỉ là nữ nhân giúp hắn mang thai thái tử mà thôi.
Tàn nhẫn sao? Không. Nữ nhân kia đúng là hạnh phúc, nàng sẽ cùng Chiến sống cả đời, sẽ nhận được sự quyến sủng và ôn nhu từ Chiến, mà hắn bất quá chỉ có thể nhận được hài nhi của nàng và Chiến. Khi hắn đem người mình yêu nhất đưa cho nàng, thì nữ nhân kia đương nhiên cũng phải trả giá đại giới một chút. Nếu hắn là phụ hoàng thì cho dù Chiến hận hắn, hắn cũng sẽ không hề do dự mà giam cầm Chiến bên cạnh mình. Nhưng hắn không phải phụ hoàng, hắn không thể cưỡng ép Chiến ở trong cung, cho đến khi Chiến u sầu mà mất đi. Hắn muốn Chiến hưởng thụ uy quyền và thế lực; muốn Chiến danh lưu sử sách; muốn Chiến không hối tiếc cả cuộc đời này.
Chậm rãi trở mình, vì ngủ không được nên Vương Nhất Bác lấy ra một quyển sách ở trên đầu giường, tựa hồ đã rất nhiều năm hắn chưa thoải mái nhẹ nhõm như vậy. Đem chuyện ngày mai Tiêu Chiến phải đi sính lễ ở Liễu phủ vứt ra sau đầu, tâm tình của Vương Nhất Bác vô cùng tốt, hắn chậm rãi lật từng trang sách, suy nghĩ sau này có nên tiếp tục chuốc rượu Tiêu Chiến nữa hay không.
Tiêu Chiến rất thành thật nằm trên giường dưỡng bệnh, tuy rằng thân mình của hắn đã khỏe hơn rất nhiều, chỉ là vẫn chảy một chút nước mũi mà thôi. Ở trên giường dùng ngọ thiện, tính toán canh giờ một chút, hắn mặc y phục rồi xuống giường. Ra bên ngoài, Ôn Quế nhìn thấy hắn thì kinh ngạc lên tiếng, “Vương gia! Vì sao ngài lại ngồi dậy?”
Tiêu Chiến mỉm cười, “Đã khỏe hơn rất nhiều, cứ nằm mãi thì xương cốt cũng phải mục ra. Ôn công công, Hoàng Thượng thức dậy chưa? Ta muốn gặp Hoàng Thượng.”
Lúc này Ôn Quế không ngăn cản mà chỉ nói, “Hoàng Thượng đã tỉnh, nô tài đi lấy nước cho Vương gia.”
“Đa tạ Ôn công công.”
Ôn công công bưng đến nước ấm, sau khi Tiêu Chiến rửa mặt thì được Ôn Quế hầu hạ chải tóc, lúc này tinh thần phấn chấn bước ra khỏi Thụy Phong Hiên. Trong tay vẫn cầm chiếc khăn mà tối hôm qua Hoàng Thượng cho hắn, Tiêu Chiến rất tiếc khi dùng nó lau mũi, bước nhanh về tẩm cung Trường Khánh của Hoàng Thượng. Đến Trường Khánh Cung, sau khi thái giám bên ngoài đi vào trong bẩm báo thì Tiêu Chiến được phép tiến nhập. Hắn lại lau nước mũi đang chảy xuống, rồi phóng như điên vào trong.
Trường Khánh Cung, Vương Nhất Bác ung dung nằm trên nhuyễn tháp đọc sách, trên thân đắp ngang một tấm lông cừu màu trắng của Á Mộc Quốc tiến cống, tóc không được cột cao mà chỉ tùy tiện bới lên bằng một cây trăm bạch ngọc, so với vẻ uy nghiêm lạnh lùng ngày thường của một vị đế vương thì hoàn toàn khác biệt, lúc này Vương Nhất Bác có vẻ thanh thoát mà làm cho người ta cảm thấy rung động.
Đi đến trước mặt Hoàng Thượng, Tiêu Chiến khom mình hành lễ, “Hoàng Thượng, ta đã đến.”
Vương Nhất Bác lật qua một trang Nhất Hiệt Thư, ôn hòa hỏi, “Đã khỏe chưa?”
Tiêu Chiến vội vàng lau mũi, “Đã khỏe.” Khi nói chuyện, thanh âm vẫn có một chút khàn khàn, cũng mang theo giọng mũi đặc sệt. Lúc này Vương Nhất Bác mới nâng mắt lên, hừ lạnh một tiếng.
Tựa hồ bị tiếng hừ lạnh như vậy hù dọa, Tiêu Chiến rùng mình, ngẩng đầu mỉm cười nịnh nọt, “Hoàng Thượng, ta biết sai rồi.” Nói xong, hắn còn không biết xấu hổ mà tiến đến rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, bản sắc lưu manh hiễn lộ rõ ràng.
Vương Nhất Bác bất động, chỉ lạnh lùng hỏi, “Nghe nói võ nghệ của Lương Vương siêu quần, nội công thâm hậu. Tuy rằng võ nghệ của trẫm chỉ tầm thường, nhưng cũng biết nội công có thể hộ thể.”
Nụ cười của Tiêu Chiến cứng đờ, lập tức hô lớn, “Hoàng Thượng, ai nói với ngài võ công của ta siêu quần, nội công thâm hậu?” Vẻ mặt như bị người hãm hại.
Vương Nhất Bác vừa cầm quyển sách che ngay trước mặt Tiêu Chiến, “Khổng thống lĩnh nói rằng hắn và Lương Vương đã từng tỷ thí, võ công của Lương Vương không dưới hắn. Nếu trẫm nhớ không lầm thì dường như Tiên Hoàng đã thỉnh người dạy võ cho ngươi. Nghe nói người nọ là nhân vật đệ nhất đệ nhị trên giang hồ. Chẳng lẽ trẫm nhớ lầm? Lương Vương căn bản chưa từng học võ?” Vừa vặn hắn có hứng thú đem chuyện đêm qua Tiêu Chiến bị nhiễm phong hàn nhai đi nhai lại, tên lưu manh này!
Tiêu Chiến nắm lấy tay của Hoàng Thượng, thừa cơ cầm lấy quyển sách trong tay của Hoàng Thượng đặt sang một bên, cười mỉa hai tiếng, tiếp theo bắt đầu cầu xin tha thứ.
“Hoàng Thượng….ngài tha cho ta đi.” Khổng Tắc Huy lại dám bán đứng hắn!
“Lương Vương rời khỏi kinh thành ba năm, thật ra lại nghiên cứu binh pháp rất thấu triệt, ngay cả khổ nhục kế cũng lấy ra sử dụng, còn làm rất thật như vậy, ngay cả trẫm nhất thời cũng nhìn không ra.” Vương Nhất Bác rút về bàn tay nóng rực đang bị Tiêu Chiến cầm lấy, không hề bận tâm đến tên lưu manh đang cầu xin, lạnh lùng nói, “Lương Vương thích bị đông lạnh, vậy tiếp tục đi ra ngoài đi.”
Tiêu Chiến lau mũi, lại sụt sịt rất lớn, làm cho Hoàng Thượng biết hắn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, nếu bị rét cóng một lần nữa thì khẳng định sẽ rất thê thảm, “Hoàng Thượng….ta không phải sử dụng khổ nhục kế, là ta tự phạt. Hoàng Thượng, ngài tạm tha cho ta đi.”
Nhìn cái mũi của hắn đỏ cả lên, Vương Nhất Bác mềm lòng, nhưng vẫn thật sự tức giận mà nói, “Nếu có lần sau…”
“Nếu có lần sau thì Hoàng Thượng cứ phạt ta bị đánh, đánh cho tới khi Hoàng Thượng hết giận thì thôi.”
Vương Nhất Bác trừng mắt, “Lưu manh!”
“Hắc hắc…”
Tiêu Chiến tiếp tục lau mũi, nhìn thấy chiếc khăn trong tay của hắn đã bị bẩn, Vương Nhất Bác lại lấy ra một chiếc khăn khác từ trong lòng, “Bỏ cái kia đi.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Tiêu Chiến đem chiếc khăn bẩn nhét vào trong y mệ, rồi cầm lấy chiếc khăn mới để lau mũi. Nhưng hắn không lập tức dùng nó, mà chỉ đặt trên chóp mũi một lúc, sau đó mới lau nhẹ rồi nhét khăn vào trong y mệ.
Vương Nhất Bác nhíu mi, “Trẫm truyền Thái y đến chẩn bệnh cho ngươi, không trị dứt thì sau này sẽ phiền hà.”
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Cũng tốt.” Miễn cho có người nói rằng đêm qua hắn tìm lý do ở lại trong cung.
Chỉ trong chốc lát thì Thái y tiến đến, sau khi chẩn bệnh xong xuôi, quả thật Lương Vương bị nhiễm phong hàn, xem ra đêm qua chuyện Lương Vương ngã vào trong hồ rồi bị nhiễm phong hàn không phải là giả. Sau khi Thái y rời đi, không bao lâu thì ngoài cung cũng có người biết được Lương Vương đêm qua quả thật bị nhiễm phong hàn.
Nhìn thấy Thái y cúi đầu ly khai, Tiêu Chiến nhíu mi. Vương Nhất Bác vỗ nhẹ vai của hắn, “Trong cung cũng nên thanh trừ một chút, bằng không trẫm làm cái gì thì ngoài cung cũng có người biết rõ. Đã có đại thần bất mãn việc ngươi sau khi hồi kinh thì luôn qua đêm trong cung. Bên cạnh trẫm cần có người trung thành, bên cạnh ngươi cũng vậy.”
“Ta biết.” Tiêu Chiến quay đầu mỉm cười ôn nhu với Vương Nhất Bác, “Mùng bảy ta quay về Lương Châu để xử lý vài chuyện ở đó một chút, rồi mới đi gặp Lương Châu Thất Hiền.” Nói xong, hắn đột nhiên cầm lấy tay của Vương Nhất Bác, “Hoàng Thượng, ta hồi kinh chính là vì phân ưu cùng Hoàng Thượng.”
Bị bàn tay ấm áp cầm lấy, Vương Nhất Bác bảo trì bình tĩnh cầm lên tách trà, nhân cơ hội rút ra bàn tay đang bị nắm, cúi mắt nhìn vào nước trà trong tách, rồi thản nhiên nói, “Vậy thì trẫm giao cho ngươi giải quyết.”
“Ân!”
Dời mắt khỏi môi của Hoàng Thượng, Tiêu Chiến tự giác rót cho mình một tách trà nóng. Hai người nhàn nhã tán gẫu, đa phần là bàn về chính sự trong triều. Tiêu Chiến không có ý muốn hồi phủ, Vương Nhất Bác cũng không mở miệng đuổi người. Sau khi uống thuốc của Thái y rồi cùng Hoàng Thượng dùng bữa tối thì Tiêu Chiến mới chịu quay về phủ.
Vương Nhất Bác không giữ lại Tiêu Chiến, thậm chí cũng không đứng dậy, sau khi Tiêu Chiến chậm rãi lui ra, hắn cầm lấy quyển sách mà sáng nay đang đọc dang dở, quên đi nỗi chua xót thản nhiên trong lòng.
Xuất cung, lên ngựa, Tiêu Chiến chậm rãi đi về hướng Vương phủ. Lấy ra chiếc khăn trong y mệ mà Hoàng Thượng đã cho hắn, lúc đầu hắn chỉ dùng một góc nhỏ, bây giờ đặt ở chóp mũi, Tiêu Chiến có thể ngửi thấy hơi thở lưu lại trên khăn của Hoàng Thượng. Cứ như vậy mà một mạch quay trở về Vương phủ, Tiêu Chiến đem khăn cất vào trong y mệ rồi gõ cửa. Một khi hắn hồi phủ thì bên trong phủ sẽ lập tức trở nên náo nhiệt. Không ít người vây quanh hỏi thăm sức khỏe của hắn. Tiêu Chiến chỉ mỉm cười trấn an bọn họ, sau đó bước nhanh vào phòng của cô nãi nãi.
Hứa Tiêu Thị lo lắng cả ngày lẫn đêm, lúc này nhìn thấy khí sắc bình an của hắn thì mới yên lòng. Nhẹ nhàng vỗ vài cái lên vai của Tiêu Chiến xem như khiển trách, sau đó kéo hắn qua gian phòng kế bên, chỉ lên trên bàn, “Chiến a, đây là sính lễ của ngươi, sáng mai bà mối sẽ đi cùng với ngươi. Cô nãi nãi đã xem xét kỹ lưỡng, không còn chỗ nào sai sót. Sáng nay Lễ Bộ đại nhân đến bái niên, ngươi không ở trong phủ, hắn nói Hoàng Thượng ra lệnh cho Lễ Bộ phụ trách hôn sự của ngươi, hỷ phục của Song nhi đều giao cho Ngự Tú Phường làm. Long ân của Hoàng Thượng đối với Tiêu Gia chúng ta thật sự như trời như biển a.”
Hứa Tiêu Thị cảm khái, không phát hiện mi tâm của Tiêu Chiến đang nhíu chặt, “Cô nãi nãi….Ta….”
“Chiến a, nhìn thấy ngươi sắp thành thân, cô nãi nãi thật sự rất cao hứng a.” Trong mắt của Hứa Tiêu Thị có lệ, thương cảm nói, “Đại ca đại tẩu đã sớm đi xa, nay ngươi sắp thành gia lập thất, bọn họ ở cửu tuyền cũng có thể an tâm. Chờ đến khi Song nhi sinh hài tử, Tiêu gia có người nối dõi, cô nãi nãi ta xuống cửu tuyền cũng còn mặt mũi đi gặp đại ca và đại tẩu.” Nói xong, nàng khóc sụt sùi.
Tiêu Chiến ôm cô nãi nãi vào lòng, hít một hơi thật sâu, giọng nói trở nên khàn khàn, “Cô nãi nãi, ta thành thân thì người nên vui mừng mới đúng, vì sao lại khóc?”
“Ta đang vui mừng, rất vui mừng.” Hứa Tiêu Thị vội vàng lau mặt, ngẩng đầu cười ha ha rồi nói, “Chiến nhà chúng ta sắp thành thân, cô nãi nãi sẽ cố gắng sống khỏe, sống cho đến khi nhìn thấy tôn tử ra đời, sống cho đến khi nhìn thấy tôn tử thành gia lập thất.” (tôn tử = cháu)
Tiêu Chiến mỉm cười ôn hòa, “Cô nãi nãi cũng không thể nói mà không giữ lời, người phải nhìn thấy tôn tử thành gia lập thất.”
Khóe mắt đầy nếp nhăn của Hứa Tiêu Thị mang theo hạnh phúc, “Ha ha, cô nãi nãi đã bắt đầu trông mong, mau chóng thành thân làm cho Song nhi sinh hạ một tôn tử cho cô nãi nãi a.”
Hầu kết của Tiêu Chiến giật giật, nhưng xuất khẩu lại là một từ “Hảo.”
Đi gặp nhị đệ và tam đệ, sau đó Tiêu Chiến quay trở về phòng, tâm tình nặng nề ngồi trên giường. Trong lòng Tiêu Anh tựa hồ có tâm sự, khi nói chuyện với hắn mà Tiêu Anh cũng không hề lên tiếng trả lời, nhưng lúc này Tiêu Chiến cũng không thể bận tâm nhiều hơn. Lấy ra chiếc khăn từ trong lòng, hắn lại đặt lên chóp mũi rồi hít vào một hơi, hàng lông mày nhíu chặt. Mùi hương của Hoàng Thượng sắp bị hơi thở của hắn che lấp. Hít thật sâu vài cái, Tiêu Chiến ngã người ra phía sau, ngưỡng mặt nằm trên giường.
Ngày mai phải đi sính lễ, Tiêu Chiến không hề cảm thấy vui sướng, khi hắn bị hạ chỉ sau hai tháng phải thành hôn thì hắn cũng không quá đỗi vui mừng. Thành thân, sinh con, đối với hắn mà nói cũng tựa như ăn cơm đi ngủ, không có gì gọi là kinh hỉ, chỉ là một việc phải làm trong đời người. Nhưng hiện tại, phần vui mừng ít ỏi đã hoàn toàn không còn sót lại một chút gì. Thậm chí ngay cả khuôn mặt của Liễu Song mà hắn cũng không nhớ rõ, trước mắt chỉ có khuôn mặt của một người – lạnh lùng lạnh nhạt, nhưng người nọ đôi khi lại nhếch môi mỉm cười đối với hắn.
Nhẹ nhàng xoa tay, Tiêu Chiến chậm rãi nhớ lại cảm giác khi vuốt ve người nọ, hạ thân bỗng nhiên nóng lên. Đêm đó là hắn cưỡng bức Hoàng Thượng hay sao? Rất nhiều chuyện không nhớ rõ, hắn chỉ biết là mình đã bất kính với Hoàng Thượng, nhưng rốt cục đã bắt đầu như thế nào thì hắn lại không nhớ rõ. Nhưng trong ký ức mơ hồ không thấy Hoàng Thượng thịnh nộ hay kháng cự, nếu Hoàng Thượng không muốn….Khổng Tắc Huy và Ôn Quế ở ngay bên ngoài, hắn làm sao có thể thực hiện được? Nghĩ đến thái độ sau đó của Hoàng Thượng, hạ thân của Tiêu Chiến cương cứng đến phát đau, là Hoàng Thượng….nguyện ý.
“Hoàng Thượng…” Ngữ thanh khàn đặc, Tiêu Chiến nắm chặt chiếc khăn trong tay, là Hoàng Thượng….nguyện ý. Khi nhận rõ điểm này thì hai mắt của Tiêu Chiến lập tức mở to, hô hấp dồn dập, thậm chí có một chút bối rối. Rất lâu sau đó, Tiêu Chiến đè xuống hạ thân đang cứng rắn như thiết, trong mắt lóe lên một tia mãnh liệt.
“Sau khi thành thân, mau sinh một tiểu nam hài.”
“Trẫm sẽ đích thân giáo huấn thái tử, như vậy có thể kế thừa đế vị của trẫm.”
Tiêu Chiến lộ ra một nụ cười ôn nhu, kỳ thật cho đến bây giờ hắn cũng không phải là một người ôn nhu, cho đến bây giờ cũng không phải như vậy.
*** 20 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com