Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51


“A? Sao các ngươi đều ở đây? Lúc này không phải là ở Dược Lô sao?” Đông Ly ôm một đống sách đi vào viện, từ lần trước làm cho Vương Nhất Bác, Vương thúc liền ngượng ngùng gặp Vương Nhất Bác, sổ sách của Vương gia đều là Hạ Thiên đưa tới, sau khi Hạ Thiên cũng mất tích, việc của Hạ Cung liền rơi xuống trên đầu Đông Ly, kỳ thật không chỉ Hạ Cung, ngay cả việc của Thu Cung, cơ bản đều dừng ở trên đầu của nàng, may mắn còn có Thu Vân giúp đỡ, gần đây lại thêm việc của Tiểu Hà Tử, việc của Đông Cung, Đông Ly có thể làm thay đều bao hết.

“Ngươi tới lúc này là…” Tiêu Chiến híp mắt, nhìn việc của các cung trong tay Đông Ly, lại nhìn bộ dạng quen thuộc của Đông Ly, lập tức hiểu được, mấy ngày nay đại khái Vương Nhất Bác căn bản là không có ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mà là thừa dịp lúc bọn họ đi Dược Lô liền giải quyết công việc của các cung.

“Này…” Đông Ly lúc này mới giật mình, đại khái cũng hiểu được Tiêu Chiến phát hiện cái gì, nhưng là nàng không nghĩ tới Tiêu Chiến sâu sắc như vậy, chỉ nhìn thấy nàng, liền đại khái đoán được chân tướng.

“Chủ tử…Chủ tử…” Ngay lúc Đông Ly còn chưa nghĩ ra làm sao để ứng đối, Thu Vân liền ầm ĩ chạy tới, người chưa tới âm thanh đã truyền ra, hơn nữa từ trong thanh âm, có thể nghe ra nồng đậm vui vẻ cùng thản nhiên lo lắng.

“Làm gì mà hô to gọi nhỏ như vậy?” Vương Nhất Bác đi ra cửa, “A? Các ngươi đều ở?” Một câu, khiến người ở đây đều xót xa trong lòng, công lực của y, lại tổn thất đến mức này, bọn họ một đống người đứng ở cửa nói nửa ngày, cho dù là hạ giọng nói nhỏ, nhưng y thế nhưng cũng chưa phát hiện sao?

“Chủ tử…” Đúng lúc này, Thu Vân chạy tới. “Hộ pháp, Hộ pháp…đã trở lại.”

“Hộ pháp?” Mọi người trăm miệng một lời, “Hộ Pháp cung nào?”

“Hạ hộ pháp cùng Thu hộ pháp, cùng nhau trở lại.”

“Ở đâu?”

“A?”

Đông Ly cùng Tiểu Hà Tử đồng thời kinh hô.

“Trở về liền trở về, còn cần cố ý báo lại sao?” Thanh âm của Vương Nhất Bác cực kỳ thản nhiên. Tiêu Chiến chỉ hơi nhướng mày, cũng nghe ra ý tứ trong lời của Vương Nhất Bác, trở về liền tự mình tới gặp y, cần gì dùng thông báo?

“Còn… Còn ở ngoài cung, chờ chủ tử truyền.” Ý ở ngoài lời, ngay cả cửa cung cũng chưa dám vào đâu!

“Hừ…” Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, xoay người liền vào nhà, đem mọi người để ở bên ngoài.

“Này…” Thu Vân sợ hãi, không biết nên làm sao.

Đông Ly, Thu Vân đồng loạt nhìn về phía Tiểu Hà Tử. Vốn là Tiểu Hà Tử hiểu rõ ý tử Vương Nhất Bác nhất, nhưng hiện nay, bởi vì chuyện liên quan tới Hạ Thiên, quan tâm sẽ bị loại, liền không dám tùy tiện phỏng đoán, không dám xác định ý của Vương Nhất Bác. Thế là chỉ có thể nhìn Tiêu Chiến.

A…Tiêu Chiến lắc đầu, “Đi gọi bọn họ vào đi!” Khó trách giang hồ thịnh truyền Vương Nhất Bác hỉ nộ vô thường, y nói một nửa, ai hiểu?

Chờ tới khi Tiêu Chiến mang Hạ Thiên cùng Phi Ảnh cùng một đám người đi vào, Vương Nhất Bác đang uống trà sâm, vẻ mặt thản nhiên, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhìn ra y đang tức giận, không chỉ Tiêu Chiến nhìn ra, ngay cả tứ hộ pháp đi theo Vương Nhất Bác nhiều năm cũng đã nhìn ra.

“Chủ tử…” Phi Ảnh, Hạ Thiên đồng loạt quỳ xuống.

Vương Nhất Bác giương mắt, không nói chuyện, kĩ càng đánh giá hai người một lần. Tốt lắm, đều thực chỉnh tề, không thương không bệnh, ngoại trừ sắc mặt của Hạ Thiên nhìn qua có chút tiều tụy. “Đã trở lại?”

“Vâng.” Hai người trăm miệng một lời, cũng đồng dạng không dám ngẩng đầu.

“Làm chuyện gì thực xin lỗi bổn tọa?” Ngữ điệu lạnh lẽo.

“A?”

“Tuyệt đối không có!”

Hạ Thiên cùng Phi Ảnh đồng loạt cả kinh mà ngẩng đầu, tội danh này quá lớn, bọn họ không thể gánh nổi.

“Không có thì làm gì bày ra một bộ cúi đầu nhận tội như vậy?” Vương Nhất Bác trào phúng. “Đông Ly.”

“Có thuộc hạ.” Đông Ly vội vàng tiến lên.

Vương Nhất Bác cầm lấy mấy quyển sự vụ trên tay Đông Ly, qua loa lật xem, liền rút ra mấy bản, ném xuống đầu của Hạ Thiên cùng Phi Ảnh, “Chuyện của mình thì tự mình đi làm đi, còn muốn liên lụy người bên ngoài tới bao giờ?”

Hạ Thiên cùng Phi Ảnh cuối cùng biết Vương Nhất Bác kỳ thật là giận bọn họ ra vẻ xa lạ, căn bản không có ý hoài nghi, cũng không dám trốn, chỉ có thể nhận.

“Vâng.” Phi Ảnh như trút được gánh nặng.

“Nga…hắc hắc…” Hạ Thiên lại là một bộ cợt nhả, không còn cung kính như trước.

Trong Nghiễm Hàn cung thêm hai người Phi Ảnh cùng Hạ Thiên liền giống như trở nên vô cùng náo nhiệt, cũng bắt đầu lộ ra không khí ngày Tết, hết thảy giống như không có gì biến hóa, lại vẫn có gì đó khác biệt. Cẩn thận cảm nhận sẽ phát hiện, Phi Ảnh không hề chỉ là bóng dáng, thân ảnh của hắn xuất hiện nhiều nơi trong Thu cung, không hề luôn xoay quanh Vương Nhất Bác mà Hạ Thiên, cũng không lại đi Vương gia trang ở, chính thức vào ở Hạ viện trong Nghiễm Hàn Cung, thường thường xung quanh liền truyền ra tiếng thét chói tai rống giận của Hà đại tổng quản.

Mà Tiêu Chiến nhiển nhiên chính là một trong những người cẩn thận kia.

“Ngươi không hỏi bọn họ đã xảy ra cái gì?” Ăn xong cơm trưa, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ở trong sân phơi nắng, xa xa, từng đợt thanh âm ồn ào truyền ra không khí đặc biệt của ngày Tết, mà chỗ này của bọn họ, là góc yên tĩnh duy nhất.

“Chuyện của Hạ Thiên ta có thể đoán được một ít, không phải kẻ thù cũ chính là việc nhà trong Thiên Ưng bang của hắn.” Vương Nhất Bác mị mắt hưởng thụ cảm giác lười biếng dưới ánh mặt trời, nhất là khi còn có Tiêu Chiến ở kề bên.

“Thiên Ưng Bang?” Tiêu Chiến híp mắt, nhớ lại ngày đó người làm Vương Nhất Bác bị thương.

“Ngươi không nhớ rõ? Ngày ấy ngươi hẳn là cũng gặp được.” Vương Nhất Bác nghĩ đến Tiêu Chiến không có ấn tượng.

“Nhớ rõ, bộ dạng rất giống Hạ Thiên, nhưng khí chất kém rất nhiều.” Hắn sẽ không nhận lầm hai người, Hạ Thiên cho người ta cảm giác thực ánh mặt trời, mặc dù ngẫu nhiên có hơi trầm buồn, nhưng người ngày hôm đó lại quá mức âm trầm.

“Ân, bang chủ hiện tại của Thiên Ưng Bang là em trai sinh đôi của Hạ Thiên.” Vương Nhất Bác gật đầu.

“Hèn gì ngươi không cho Phi Ảnh giết hắn, là ngại với Hạ Thiên?”

“Xem như đi!” Vương Nhất Bác thở dài, chuyện của Hạ Thiên thật sự rất loạn, không phải một hai câu có thể nói rõ. “Còn Phi Ảnh, ta chỉ có thể khẳng định hắn là bị người khác mang đi, còn cái khác, ta cũng không đoán ra.”

“Nga? Khẳng định như vậy?” Tiêu Chiến nhướng mày.

“Ừ, nếu Phi Ảnh tự mình rời đi, liền sẽ tuyệt đối không quay về. Nhưng mà…” Vương Nhất Bác trầm ngâm, “Lần này hắn trở về có chút hơi khác.”

“Ngươi cũng phát hiện?” Tiêu Chiến hỏi.

“Ngươi cũng phát hiện?” Vương Nhất Bác quay đầu hỏi lại, y phát hiện không có gì kỳ quái, dù sao Phi Ảnh đi theo y nhiều năm như vậy, nhưng Tiêu Chiến cũng phát hiện, vậy nói lên cái gì?

“Ha ha, hắn thế nhưng là tình địch của ta, sao có thể không chú ý nhiều một chút?” Tiêu Chiến cười.

“Tình địch?” Lúc đầu Vương Nhất Bác đối với từ ngữ như vậy không phản ứng kịp, nghĩ nghĩ, lại nhìn vào đôi mắt cười đến sáng lên của Tiêu Chiến, chậm rãi cũng hiểu được ý nghĩa. Mặt đỏ lên, quay đầu không nói nữa.

Nhưng về việc Phi Ảnh bị người bắt đi, quả thật khó có thể tưởng tượng. Rốt cục là ai bắt Phi Ảnh đi? Xuất phát từ nguyên nhân gì? Ai có bản sự lớn như vậy có thể từ hệ thống phòng vệ kín đáo của Nghiễm Hàn cung người không biết quỷ không hay mà mang một người đi? Hơn nữa còn là người bị thương nặng? Công phu của người này cao tới mức nào? Hơn nữa, vì sao Phi Ảnh khỏe mạnh lại trở về? Người bắt đi hắn dễ dàng thả người như vậy? Một đống nghi vấn, khiến Tiêu Chiến vô cùng đau đầu, thế là nhẹ giọng gọi, “Nhất Bác…” Không động tĩnh.

“Nhất Bác?” Cúi đầu, lại phát hiện Vương Nhất Bác đã ở trong ngực của mình ngủ say.

“…” Tiêu Chiến cười khẽ. Gần nhất thương thế của Vương Nhất Bác tuy rằng có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn dễ dàng mệt mỏi như cũ. Ôm chặt người trong lòng, Tiêu Chiến đứng dậy vào phòng. Hôm nay là trừ tịch, ngày mai là mùng 1 năm mới, đây là năm mới đầu tiên của hắn ở niên đại này, vì có Vương Nhất Bác làm bạn, làm cho hắn đối với hết thảy đều vô cùng chờ mong. Nha, lại nói tiếp, hình như Vương Nhất Bác còn nhỏ hơn mình hai tuổi đâu, vậy có phải là cần chuẩn bị tiền mừng tuổi hay không? Nhưng là, trên tay mình không có bạc vụn, Vương Nhất Bác lại giàu có như vậy, cho y cái gì mới đáng giá đây? Vấn đề này, có chút làm khó luôn luôn thông minh Tiêu Chiến.

Ở trong khái niệm của Tiêu Chiến, cổ đại không có tivi, không có pháo mừng, cho dù là năm mới, cũng náo nhiệt không đến đâu, nhưng sự thật lại hoàn toàn cách xa suy đoán của hắn.

Cơm chiều, cũng chính là cơm tất niên, không hề là mỗi nhà tự nấu tự ăn, mà là mọi người trong Nghiễm Hàn cung tụ lại trong “Tụ Sự Đường” ăn cơm tập thể. Đương niên, Vương thúc cùng các gia đinh của Vương gia trang cũng đã ở dưới sự bày mưu đặt kế của Vương Nhất Bác, vào lúc chiều để cho Hạ Thiên mang tới – từ mười ngày trước các công nhân đã được cho nghỉ phép về nhà. Thế là, mấy trăm người tụ cùng một chỗ, cho dù Tụ Sự Đường không nhỏ, cũng khó mà chứa hết nhiều người như vậy. Vậy là bên ngoài đại sảnh viện đều là người, bày như là tiệc cơ động, nơi nơi là tiếng cụng rượu, mời rượu, cụng chén, chỉ là tiếng cụng rượu cũng là thiên kì bách quái, đa dạng chồng chất, khiến Tiêu Chiến nhìn xem hoa cả mắt, càng đừng nói là từ giờ Dậu tiếng pháo chưa từng dừng lại. Từ lúc Tiêu Chiến đến cổ đại, đã thật lâu không cảm nhận được bầu không khí nhiệt liệt như vậy, quả thực chật chội ồn ào hơn phòng cấp cứu mà hắn đã ở quen.

Đợi tới gần giờ Tý, một gánh kịch ca múa nối đuôi nhau mà vào, làm cho mọi người vốn đã chật chội lại phái chừa ra một khối đất ở trung ương, rồi mới ca ca, múa múa, xiếc ảo thuật, còn có một số người trực tiếp đi vào trong đám người ấp ấp ôm ôm…Cảnh này sao thấy quen quen? Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cười khẽ, nắm tay Tiêu Chiến, lặng lẽ từ trong phòng náo nhiệt lui ra ngoài.

Chờ về tới chủ viện của Vương Nhất Bác, lại phát hiện đám người Tiểu Hà Tử, Hạ Thiên, Phi Ảnh đã sớm đến. Giữa sân kê hai cái bàn, trên chiếc bàn hơi nhỏ chút bày đầy trái cây, rượu, điểm tâm, mà trên chiếc bàn lớn hơn, đúng là một đám sủi cảo mới được bao phân nửa.

“Chủ tử, các ngươi thật chậm nga!” Tiểu Hà Tử vừa Ya! Một tiếng vừa ngẩng đầu oán giận.

“Các ngươi sẽ không là tính đợi chúng ta bao sẵn rồi về ăn đó chứ?” Hạ Thiên cũng là tay đầy bột mì liếc xéo bọn họ.

“Cũng không biết là ai nói muốn tự tay làm sủi cảo cho người nào đó ăn, kết quả mệt nhọc là mấy người chúng ta…” Tiểu Hà Tử không lớn không nhỏ lấy ánh mắt liếc thấy Vương Nhất Bác, kết quả vừa quay đầu lại, lại phát hiện sủi cảo trong tay Hạ Thiên bị bao vô cùng thê thảm, “Ai nha, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không phải bao như vậy, lát nữa cho vào nồi nhất định sẽ nứt ra a!”

Phi Ảnh chỉ cười, không nói chuyện, im lặng cẩn thận học việc chưa từng làm này.

Tiêu Chiến từ trong lời nói của Tiểu Hà Tử lấy ra được manh mối, mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác, lại duỗi tay có chút không tin mà chỉ vào mũi mình, “Ta?” Ý là, ngươi muốn tự tay bao cho ta ăn?

Mặt Vương Nhất Bác đỏ lên, buông tay Tiêu Chiến ra, vén tay áo lên ồn ào, “Ta đến hỗ trợ, ta đến hỗ trợ.” Ở bên giếng rửa sạch tay, sau đó liền gia nhập cuộc chiến với nhât cùng bột. Có thể nghĩ, kết quả lại là một phen tay chân luống cuống, chọc cho Tiểu Hà Tử không ngừng hét lớn, cũng càng liên miên không dứt.

Không bao lâu, Đông Ly cũng đến, bên người còn đi theo một nữ tử, nghiễm nhiên là cô gái suýt nữa bị Tiêu Chiến khi dễ ở Tụ Sự Đường, tuy rằng có chút thay đổi, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhận ra. Khó mà không nhận ra cho được, ai kêu người ta vừa thấy hắn liền một bộ sợ hãi vô cùng, mà Đông Ly cũng hung hăng dùng ánh mắt trừng hắn, hơn nữa cô gái này xem như người đầu tiên Tiêu Chiến đối xử không quá thỏa đáng sau khi đến thời đại này, cho nên miễn cưỡng cũng coi như nhớ kỹ vài phần.

Tương đối với cô gái ngượng ngùng, Đông Ly là tùy tiện chẳng hề để ý, trực tiếp nói nhao nhao, “Loại việc này vẫn là giao cho nữ nhân chúng ta đi, mấy đại nam nhân các ngươi chỉ biết thêm phiền mà thôi.” Liền nắm tay cô gái, gia nhập vào hàng ngũ làm sủi cảo. Kết quả náo loạn nửa ngày, hai tay của Đông Ly đối với đánh giết vô cùng linh hoạt nhưng đối với loại chuyện này lại ngốc vụng đến vô cùng thê thảm, cuối cùng trọng trách vẫn chỉ dừng trên người Tiểu Hà Tử cùng cô gái mới đến kia.

*** 51 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com