Phiên ngoại 2: Song tu là phúc 1
“Chiến, ngươi xác định tầng thứ năm là luyện như thế này sao?” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến gần trong gang tấc, nhịn không được hỏi.
“Đại khái đi.” Dù sao cũng là tự mình sờ soạng, không có kinh nghiệm để so sánh, cho nên Tiêu Chiến cũng không dám quá khẳng định.
“Nhưng là như vậy rất thống khổ.” Vương Nhất Bác vươn tay nắm tay Tiêu Chiến, lại bị Tiêu Chiến vỗ ra. “Sáu tầng đầu đều là cấm dục, ngươi nhẫn đi!”
Bắt đầu từ tầng thứ ba, Ngọc Hư Công có thể song tu. Tầng ba “tọa vọng” là hai người chia ra ngồi ở hai đầu giường, nhìn nhau vận công, khi đó Vương Nhất Bác liền đối với việc nhìn thấy lại không sờ được Tiêu Chiến mà cảm thấy vô cùng thống khổ. Đến tầng bốn “thính tức”, hai người ngồi đối diện cách nhau một cánh tay, nghe được hô hấp của đối phương lại không thể chạm tới đối phương, Vương Nhất Bác luôn mong đợi đến ngày lúc tu luyện có thể đụng tới Tiêu Chiến. Bây giờ lại than thở, tầng thứ năm, hai người ngồi sát vào nhau, rõ ràng vươn tay liền có thể đụng tới, thậm chí hơi nâng người một chút liền có thể hôn đối phương, lại cố tình phải nghiêm túc hành công, Vương Nhất Bác làm sao nhẫn được?
“Chiến…” Không để nửa khắc, Vương Nhất Bác lại kéo Tiêu Chiến, không rõ tại sao Tiêu Chiến có thể tập trung với việc luyện công đến vậy? Rõ ràng đều có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể cùng mạch đập của đối phương, Vương Nhất Bác luôn cảm thấy như có một chiếc móng vuốt đang gãi trong lòng mình, rất ngứa!
“Nai con, nếu ngươi kiên trì không tới một canh giờ, tới tối ngươi liền đi ngủ một mình đi!” Tiêu Chiến ngay cả mí mắt cũng không nâng, tư thế cũng không thay đổi, tiếp tục luyện công.
“…” Vương Nhất Bác im lặng một hồi lâu, chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn luyện công.
Ngọc Hư Công này dù sao cũng là công pháp của đạo gia, luyện là pháp môn thanh tâm quả dục, vốn nên càng luyện càng lãnh đạm, nhưng người yêu ngay tại trước mặt, dục niệm sao có thể ép xuống? Thế là Vương Nhất Bác liền thể nghiệm một phen băng hỏa lưỡng trọng thiên ở một nghĩa khác.
Một canh giờ trôi qua, theo nguyên dương trong cơ thể giảm bớt, dục vọng của Vương Nhất Bác càng lúc càng nóng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên, hậu huyệt cũng bắt đầu ướt át, phía trước không có Tiêu Chiến giúp liền đừng hòng đứng lên. Híp mắt nhìn Tiêu Chiến vẫn lẳng lặng luyện công trước mắt, Vương Nhất Bác khẽ cắn môi, tiếp tục nhẫn.
Nửa canh giờ trôi qua, Vương Nhất Bác bắt đầu hơi run rẩy, cảm thấy hơi thở đều trở nên nóng bỏng, mồ hôi chậm rãi chảy dọc theo sống lưng xuống dưới. Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẫn luyện công như cũ. Muốn vươn tay chạm Tiêu Chiến, đột nhiên nhớ tới sự đạm mạc của Tiêu Chiến lúc đánh ra tay của y, Vương Nhất Bác vẫn là không dám động.
“Ha…ha…” Hai canh giờ trôi qua, Vương Nhất Bác thở hổn hển, mười đầu ngón tay đều cắm vào trong thịt lại vẫn không nhịn được toàn thân run rẩy. Công là không luyện nổi nữa, nâng tay đều lao lực, thân thể bắt đầu loạng choạng, giống như tùy thời đều có thể xụi lơ xuống giường. Hậu huyệt thấm ướt lại vô cùng trống rỗng, co rút càng lúc càng chặt.
“Chiến…” Cuối cùng Vương Nhất Bác vẫn là không nhịn được, nhẹ giọng gọi ra tiếng.
Tiêu Chiến yên tĩnh không nhúc nhích.
“Chủ…chủ nhân…” Trong giọng nói mang theo cầu xin, đó là cách gọi khi Nai con cầu hoan, y biết Tiêu Chiến thích y gọi hắn như vậy.
Lông mi Tiêu Chiến run rẩy, lại vẫn không mở mắt.
“Cầu ngươi…” Vương Nhất Bác thật sự ngồi không yên, hạ thân đã ướt một mảnh.
Tiêu Chiến cười, giống như mãnh hổ nhào xuống núi mà nhào lại, thẳng tắp đè Vương Nhất Bác dưới người. Lúc này Vương Nhất Bác mới thấy rõ, nguyên lai từ lâu trong mắt Tiêu Chiến đã dục vọng thâm trầm, sóng gió ngập trời!
“Cầu ta cái gì?” Tiêu Chiến lại không chịu buông tha Vương Nhất Bác.
“Cầu ngươi…ôm ta…” Vương Nhất Bác vươn hai tay ôm cổ Tiêu Chiến, trong mắt đã là một mảnh ướt át do bị dục vọng tra tấn.
“Ngươi cái vật nhỏ này, luyện cái công cũng có thể luyện đến động dục?!” Tiêu Chiến hung hăng cho mông của Vương Nhất Bác mấy bàn tay.
Kỳ thật ngay từ đầu Tiêu Chiến còn khá tốt, không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cảm thấy hai người hơi thở tương thông, huyết mạch giao hòa, so với lúc một người luyện công, nội tức của hai người đồng thời vận chuyển, có được hiệu quả vô cùng tốt. Nhưng theo thời gian càng dài, hơi thở của Vương Nhất Bác càng ngày càng dồn dập, huyết mạch cũng vận hành càng lúc càng nhanh, hương vị *** càng lúc càng dày đặc, khiến Tiêu Chiến hơi thở giao hòa với y cũng bị ảnh hưởng, lửa dục cũng chậm rãi nổi lên. Nhưng thấy Vương Nhất Bác mạnh mẽ nhẫn nại, Tiêu Chiến cũng không lên tiếng, hơn nữa hắn phát hiện khi áp chế lửa dục, lại kích phát Ngọc Hư Công lại có hiệu quả gấp mấy lần thông thường, luyện lên càng thêm có hiệu suất. Thế là Tiêu Chiến liền càng không chút biểu lộ, hắn muốn nhìn xem Vương Nhất Bác có thể nhịn tới khi nào?
Vương Nhất Bác bị lửa dục đốt tới đầu choáng não trướng, làm sao còn hiểu rõ công phu rốt cục luyện được như thế nào, chỉ thầm nghĩ muốn dán lên người Tiêu Chiến, Khi cuối cùng Tiêu Chiến đè lên, khô nóng toàn thân giống như tìm lối ra, Vương Nhất Bác kề sát Tiêu Chiến cọ xát.
Khi bàn tay Tiêu Chiến vừa đánh, Vương Nhất Bác liền sảng khoái đến mị kêu một tiếng “A…”, vật phía trước vẫn luôn mềm nhũn cũng lập tức trở nên khỏe mạnh. “Chiến…” Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, thân thể liền hung hăng run rẩy một trận.
“Ha ha… không chịu nổi?” Tiêu Chiến xé rách quần áo của Vương Nhất Bác, vươn ngón tay hướng hậu huyệt của y, lại phát hiện ngay cả phần mông đều đã ướt nhẹp, nào còn cần chuẩn bị trước?
“Ngươi cái tao hàng, ta cho ngươi lãng!” Tiêu Chiến hung hăng siết phân thân của Vương Nhất Bác mấy cái, cho đến khi vật nhỏ của Vương Nhất Bác lại đỏ lại sưng, Vương Nhất Bác lại thoải mái kêu lớn, sau đó thậm chí không chịu nổi mà trực tiếp bắn ra.
Vương Nhất Bác đã bắn một lần nhưng vẫn không an phận xuống, ngược lại càng thêm phóng đãng, hai chân trực tiếp quấn lấy thắt lưng Tiêu Chiến, vừa dùng mông cọ thân thể Tiêu Chiến, vừa khóc nức nở, “Chiến… tiến vào… mau…chịu không nổi… muốn…”
Tiêu Chiến vạch kẽ mông của Vương Nhất Bác ra, đem vật của mình trực tiếp chôn vào, rước lấy tiếng thét chói tai run rẩy của Vương Nhất Bác!
“A…” Tiêu Chiến cũng thoải mái đến mức than nhẹ, hai tay dùng sức, thẳng nhéo hai cánh mông trơn mịn của Vương Nhất Bác hiện ra mấy dấu vết rõ ràng.
Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy đau, theo hung mãnh va chạm của Tiêu Chiến mà không ngừng kêu “thoải mái… còn muốn…” và những lời linh tinh mà ngay cả bản thân cũng không biết.
Đến khi Vương Nhất Bác thỏa mãn mê man trong ngực Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mới bắt đầu tự hỏi sự huyền diệu của song tu. Sẽ không là sau mỗi lần song tu, đều lấy làm tình kết thúc đi? Tiêu Chiến vừa nghĩ, vừa vận công xem tình huống của bản thân. Lại phát hiện sau khi hai người nước sữa hòa nhau, công lực đúng là tiến bộ hơn trước khi làm tình.
Chẳng lẽ thật sự phải luyện công luyện tới lăn trên giường mới tính đầy đủ? Đây rốt cục là công phu tà môn gì? Nai con a Nai con, ngươi xác định Ngọc Hư Công này là công phu võ học mà không phải là công phu trên giường? Tiêu Chiến lại lấy bản bí tích kia ra lăn qua lộn lại lật xem.
Một năm sau, vẫn là trong mật thất của Nghiễm Hàn cung, vẫn là đối thoại quen thuộc như trước.
“Chiến, ngươi xác định tầng thứ năm là luyện như thế này sao?”
“Đại khái đi!” Tiêu Chiến trả lời vẫn là không có quá nhiều khẳng định, “Ít nhất dựa theo lý giải của ta, chúng ta đã như nguyện luyện tới tầng thứ sáu không phải sao?”
“Nhưng là, ta không nhìn thấy ngươi.” Cách luyện của tầng thứ sáu, là hai người quay lưng về nhau ngồi xếp bằng luyện công. Tuy nói là cách một tầng quần áo, nhưng dù sao hơn phân nửa thân thể của hai người là dán sát vào nhau, muốn Vương Nhất Bác không miên man suy nghĩ, không có khả năng.
“Luyện công ngươi nhìn ta làm gì?” Thanh âm của Tiêu Chiến vẫn trong trẻo lạnh lùng mang theo đạm mạc như cũ. Nếu không phải Vương Nhất Bác biết rõ tình yêu của Tiêu Chiến dành cho mình, sợ rằng ai nghe xong thanh âm như vậy cũng sẽ không cho rằng đó là của một người đã hẫm sâu vào võng tình. Nhưng Vương Nhất Bác chính là yêu một Tiêu Chiến như vậy, bao quát cả sự lãnh đạm của hắn.
Vương Nhất Bác le lưỡi, bắt đầu tập trung luyện công. Nói là tập trung luyện công, nói là nhìn không thấy Tiêu Chiến, nhưng mỗi nụ cười, một cái nhíu mày thậm chí là một ánh mắt của Tiêu Chiến đều đã khắc sâu vào trong lòng y, sao có thể không nghĩ, sao có thể tập trung?
Ngồi trong chốc lát, Vương Nhất Bác hơi giật giật. Lại trong chốc lát, Vương Nhất Bác lại giật giật.
“Ngươi nhích tới nhích lui làm gì đó?” Toàn bộ phần lưng của hai người dính sát vào nhau, từ ót đến cổ, từ bả vai tới thắt lưng, đừng nói là một động tác nhỏ của Vương Nhất Bác, chỉ là hô hấp lẫn nhau hơi nặng một ít hơi nhẹ một ít, đối phương cũng có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng, huống chi Vương Nhất Bác còn nhích tới nhích lui như vậy? Thế là Tiêu Chiến không kiên nhẫn!
“Ta nhớ ngươi a!” Vương Nhất Bác vô hạn ủy khuất.
“Ha!” Tiêu Chiến nhịn không được bật cười ra tiếng, “Ta ở ngay bên cạnh ngươi, hơn nửa người đều dính vào ngươi, ngươi còn nhớ ta?”
“Nhưng là ta không nhìn thấy ngươi a!” Vương Nhất Bác trả lời vô cùng đương nhiên.
“Ngoan ngoãn luyện công, nếu lần này ngươi có thể kiên trì năm canh giờ, ta đút ngươi ăn no!” Cái dùng để “đút” của Tiêu Chiến, đương nhiên là vật kia của hắn. Trải qua việc của Toàn Hữu Câu, Vương Nhất Bác đối với tinh hoa của hắn càng thêm cố chấp, hai ba bữa phải uống mấy hớp mới cam tâm.
“Thật sự?” Vương Nhất Bác lập tức tinh thần phấn chấn.
“Thật sự.” Tiêu Chiến buồn cười trong lòng, lấy sự hiểu biết của hắn đối với Vương Nhất Bác, hắn không tin y có thể kiên trì được. Tuy rằng đến tầng thứ năm, ở giai đoạn cuối cùng Vương Nhất Bác đã có thể kiên trì năm canh giờ, nhưng đối với lần đầu tiên luyện tầng thứ sáu, không khác gì vừa mới mẻ lại kích thích với bọn họ, mà thân thể của Vương Nhất Bác không chịu được nhất chính là đủ loại kích thích, Tiêu Chiến cũng không tin dưới tình huống như vậy Nai Con có thể kiên trì năm canh giờ như cũ!
Quả nhiên, một canh giờ sau, thân thể Vương Nhất Bác bắt đầu nóng lên, nóng đến mức khiến toàn bộ phần lưng của Tiêu Chiến cũng nóng bỏng. Hai canh giờ sau, Vương Nhất Bác bắt đầu phát run, mồ hôi cũng từng giọt lớn rơi xuống, khiến quần áo Tiêu Chiến cũng thấm ướt dán sát vào người. Ba canh giờ sau, Vương Nhất Bác đã không tự chủ được, vô thức dán sát lưng Tiêu Chiến bắt đầu cọ xát, trong cổ họng còn phát ra âm thanh rên rỉ như mèo con khi cảm thấy thoải mái.
“Ngươi rốt cục được không? Kiên trì không được liền nói một tiếng.” Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác tới mức hàm răng ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Ta…ha…được…, ta…ân…còn…kiên trì được…ngô…” Vương Nhất Bác cố gắng nặn ra vài chữ, lại cắn vào đầu lưỡi của mình, y là dựa vào vẫn luôn cắn đầu lưỡi của mình, mỡi miễn cưỡng làm cho mình bảo trù tia thanh minh cuối cùng, không đi cầu xin Tiêu Chiến.
Ngươi còn tiếp tục cọ, ngươi được ta không được! Tiêu Chiến quả thật muốn tóm người lại đặt ở dưới thân hung hăng thao, bất đắc dĩ lời là do hắn tự mình nói, nếu Vương Nhất Bác nói y còn có thể nhẫn được, vậy hẳn cũng chỉ có thể nhẫn.
*** 71 ***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com