Tình yêu của anh.
Thật đáng tiếc! Đến cuối cùng, người bên cạnh em vẫn không phải là tôi.
Tôi vẫn nhớ như in về ngày ấy, ngày mà tôi đã nhìn thấy thiên thần xinh đẹp nhất trong lòng tôi.
*
Ngày khai giảng của năm học mới, tôi cùng những thành viên trong đội bóng đứng ra tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ bóng rổ, em xuất hiện như ánh dương đi thẳng vào trái tim tôi. Dáng người em khá cao, da em trắng đến nổi trong lòng tôi nảy sinh nghi ngờ em có thật biết chơi bóng hay không? Em cười thật rạng rỡ xin chúng tôi được gia nhập câu lạc bộ, em vui vẻ nói rằng em yêu bóng rổ nhiều đến thế nào.
Em là Vương Nhất Bác.
Một cái tên mà cả đời này Tiêu Chiến tôi cũng không thể nào quên đi được.
Em rạng rỡ như ánh nắng buổi sớm mai, chỉ cần em ở đâu nơi ấy như bừng tỉnh sức sống, không chỉ tôi thích em, mọi người ai ai cũng yêu quí em. Em chơi bóng rất tốt, rất giỏi lại hoà đồng vui vẻ, đôi lúc lại tinh nghịch đầy sự phá phách. Thật sự, hoa gặp hoa nở người gặp người yêu.
Em không giống như tôi.
Tôi là một người không thích giao tiếp cũng không thích ồn ào, trong câu lạc bộ tôi chơi rất tốt nhưng vì tính cách nên chẳng mấy thân thiết cùng ai, nếu nhìn vào một góc khuất nơi sân nghỉ chắc chắn sẽ nhìn thấy được tôi. Một người như tôi, tiếng thích em cũng không bao giờ có thể thốt ra được, không, tôi không thích em, tôi là yêu em. Vương Nhất Bác tôi là yêu em từ lần đầu gặp gỡ dù khi đó với em tôi không là gì cả.
Hằng ngày ở một góc khuất ngắm nhìn em vui vẻ cùng mọi người, ngắm nhìn em cười, ngắm nhìn em hăng say trong trái bóng. Khi em nhảy lên để thức hiện một cú ném, em thật đẹp... Vẻ đẹp của sự mạnh mẽ, như một chú sư tử luôn sẳn sàng cho sự chiến đấu. Trong hàng vạn người gặp qua mỗi ngày, em là tuyệt vời nhất với tôi.
Vào một buổi chiều khi tất cả mọi người đã đi về, tôi lặng lẽ ở lại ném những trái bóng kia, một phòng tập thật lớn không một bóng người đây là khoảng không gian mà tôi thích nhất. Cho đến tận sau này, mỗi khi nghĩ lại tôi thật cảm ơn bản thân vì hôm ấy đã về thật muộn.
Sau khi ném đến mệt mỏi, tôi dọn đồ chuẩn bị ra về thì cánh cửa phòng tập lại mở ra. Em đứng đó mỉm cười rạng rỡ nhìn tôi, em bảo rằng em để quên đồ ở đây, khi về nhà rồi mới nhớ nên em chạy vội đến phòng tập với hi vọng sẽ còn có người ở đấy. Em thật ngốc, nếu tôi không ở lại muộn thế này chẳng phải em sẽ tốn công vô ích rồi hay sao?
Tiêu Chiến ca.
Em gọi tôi là Tiêu Chiến ca, thì ra em biết được tên tôi dù tôi chưa một lần nói ra, tôi nên vui mừng hay nên cảm thấy hổ thẹn vì sự ngu ngốc của mình.
Hôm ấy em nói với tôi rất nhiều, em nói tôi chơi rất tốt, em rất thích lối chơi bóng của tôi, rất đềm đạm nhưng cũng rất mạnh mẽ. Nhưng tôi thật ít nói, cũng rất lạnh lùng, em rất nhiều lần muốn bắt chuyện nhưng đều không dám.
Tôi thấy mình thật ngớ ngẩn, tôi làm em sợ mất rồi.
Phải dùng đến ngôn từ mà tôi đã nghe được suốt hai mốt năm qua để giải thích cho em biết rằng, tôi không hề lạnh lùng, tôi chỉ rất ngại người lạ và tôi cũng không biết cách để giao tiếp cùng mọi người. Em nghe thấy liền cười thật tươi đập vào vai tôi: "Mọi người đều yêu mến Chiến ca, anh phải thả lỏng bản thân hơn.", tôi ngẩn người nhìn vào gương mặt ấy.
Vương Nhất Bác, em có biết không? Khi em cười lên, em trở nên xinh đẹp đến nhường nào.
Ngày hôm ấy đã trở thành ngày hạnh phúc nhất đối với tôi trong suốt hai mốt năm qua.
Kể từ ngày hôm đó, tôi và em trò chuyện với nhau nhiều hơn, dần dần nhờ vào em tôi đã hoà đồng với những người trong câu lạc bộ. Em luôn tìm đến tôi, em kể cho tôi nghe rất nhiều điều về những thứ em thích. Ngoài bóng rổ, em còn rất thích trượt ván và xe motor, có những ngày em ngồi đấy kể hằng giờ đồng hồ với tôi về motor và những chiếc ván trượt, đôi mắt em sáng ngời khi nói về những điều em thích.
"Chiến ca, anh động lòng rồi đúng không, hôm nào em sẽ dẫn anh đi chạy thử."
Em thật ngốc, tôi vốn không thích ván trượt, càng không thích motor. Với tôi, bóng rổ cũng chỉ là môn thể thao giúp tôi khoẻ mạnh hơn và đỡ nhàm chán trong khoảng thời gian đi học này.
Tôi không yêu thích tất cả những thứ đó, tôi chỉ yêu thích em.
Thời gian cứ thế trôi qua, dần dần trở thành cùng em đến trường, cùng em về nhà, cùng em chơi bóng, cùng em trải qua những ngày lễ. Em có biết không? Những năm tháng đó mùa đông đã không còn lạnh nữa, vì Tiêu Chiến tôi đã có em bên cạnh, những năm tháng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi.
"Tiêu Chiến ca, em đang thích một người, không biết người ấy có thích em không"
Em nói với tôi như thế vào một ngày nắng đẹp hệt như cái ngày mà tôi gặp em. Kì lạ thay vì khi đó tôi không hề cảm thấy đau buồn vì tôi nghĩ rằng người em ấy thích là tôi. Suốt khoảng thời gian dài kề cận bên nhau ngoại trừ tôi em ấy vốn không hề thân thiết với ai cả, tất cả đều được em để vị trí ngang nhau nhưng tôi biết rằng vị trí của tôi trong lòng em cao hơn họ.
"Em có thể nói ra vì biết đâu được người kia cũng thích em".
Ngay khi đó em liền tươi cười thật rạng rỡ nhìn tôi, trái tim tôi liền vì em mà đập nhanh hơn nữa. Trái bóng trên tay lăn đi vì sự ngớ ngẩn của tôi.
Đêm hôm ấy khi trở về tôi đã quyết sẽ tỏ tình với em, em đã nói như thế nếu tôi không nắm chặt cơ hội này tôi sẽ là một tên ngốc. Bố mẹ tôi đã trở về từ chuyến đi công tác, tôi phải làm mọi thứ thật cẩn thận, tôi rất không muốn sẽ có ai làm phiền giữa tôi và Nhất Bác.
Một tuần lễ sau khi tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, tôi đã nhận định sẽ bày tỏ với em vào Giáng sinh năm nay, chỉ hai ngày nữa thôi ngày đó sẽ đến. Hôm nay tôi đến câu lạc bộ thật sớm để gặp em, em luôn rất chăm chỉ, em luôn tận dụng mọi thời gian ở trường để chơi bóng rổ. Đi qua dãy hành lang cuối của giảng đường vừa bước vào ngã rẽ hình ảnh trước mắt kia khiến tôi dường như không thể thở được nữa.
Em đang hôn một cô gái.
Một nụ hôn thật sâu cũng thật lãng mạn.
Tôi có thể nghe thấy tiếng tan vỡ của trái tim mình.
Hoá ra là do tôi tự đa tình, hoá ra người em yêu không phải là tôi.
Quay đầu bước đi thật nhanh, tôi không thể chịu nổi cảnh tượng mãnh liệt trước mắt ấy. Chạy đi thật nhanh khỏi chốn đau khổ này từng hình ảnh của cả hai trong thời gian qua lần lượt xuất hiện qua đầu tôi, Vương Nhất Bác, em thật độc ác.
Mưa rồi, đây là cơn mưa đầu tiên của mùa mưa này, thật tốt mưa thật đúng lúc.
Khi đi dưới cơn mưa sẽ không ai nhìn thấy tôi đang khóc.
Giánh sinh năm nay thật lạnh.
*
*
"Tiêu Chiến ca, anh đã khoẻ hơn chưa"
Sau một tuần lễ nghỉ tại nhà do bệnh cuối cùng tôi cũng quay trở lại trường học, em vẫn cứ như trước vui vẻ bên cạnh quan tâm tôi, em không biết được rằng trái tim tôi đã vì em mà tan vỡ, vốn không phải lỗi của em, là lỗi của tôi vì đã yêu một người không yêu mình. Tôi nói với em rằng tôi sẽ đi du học, sẽ sớm làm tiệc chia tay cùng mọi người, có thể tháng sau tôi sẽ đi. Vốn muốn cùng em trải qua khoảng thời gian hạnh phúc này nhưng thật không thể được. Tôi không đủ mạnh mẽ nhìn em hạnh phúc bên người con gái khác mỗi ngày. Thế nhưng khi tôi nói ra tin ấy, gương mặt vẫn luôn tươi cười kia chợt trở nên cứng ngắt, chỉ thoáng qua thôi nên khi ấy tôi đã nghĩ là do mình nhìn lầm.
Mãi đến tận sau này tôi cảm thấy bản thân thật quá ngu ngốc, tôi thật muốn quay trở về đấm vào mặt của mình lúc đó, tôi ngay từ đầu đã luôn là một tên ngốc.
Tiệc chia tay cuối cùng cũng đến, mọi người đến rất đông đủ, chỉ riêng mình em vẫn không đến để tiễn tôi. Sáng hôm nay em đã nhắn với tôi rằng bạn gái em bị thương, em cần phải chăm sóc cô ấy.
Đến cuối cùng em vẫn phải khiến tôi đau khổ một lần nữa, Nhất Bác, em thật biết cách làm tôi tổn thương.
Đêm trước khi bay tôi hẹn em đến sân bóng, đấy cũng là nơi bắt đầu của cả hai. Tôi nói với em tôi sẽ ở đây đợi đến khi em chịu đến gặp tôi. Không để tôi đợi quá lâu 30p sau giờ hẹn em cũng đã xuất hiện. Tôi cùng em ngồi ở bậc thềm của phòng tập, đêm nay trăng thật sáng những cơn gió nhè nhẹ lướt qua thổi bay làn tóc mềm mại của em, tôi nhìn đến ngây ngẩn gương mặt mà tôi luôn hằng yêu thương, mùi hương từ em thật ngọt ngào, em đơn thuần như một đoá bạch mẫu đơn xinh đẹp, đúng rồi em đến từ Lạc Dương nơi có những đoá mẫu đơn ấy. Vương Nhất Bác, em là đoá bạch mẫu đơn xinh đẹp nhất thành Lạc Dương trong lòng tôi.
"Nhất Bác tôi yêu em, tôi biết em không hề yêu tôi nhưng trước khi rời khỏi nơi này tôi muốn em biết rằng suốt thời gian qua tôi thật lòng yêu em"
Vương Nhất Bác im lặng, sự im lặng từ em như cào xé tâm can tôi. Xin em hãy nói một lời với tôi có được không?
"Tiêu Chiến ca, em không yêu anh, anh rất tốt, sau này anh sẽ gặp được người tốt hơn em"
Vương Nhất Bác nói xong liền nhanh chóng xoay người bỏ đi để lại cho tôi một bóng lưng đầy thương nhớ.
Rất tốt?
Rất tốt sao?
Tôi rất tốt nhưng trái tim em vẫn thuộc về người khác, tôi rất tốt chỉ đáng tiếc không phải là tôi, tôi rất tốt nhưng rốt cuộc người tôi yêu vẫn yêu một người khác...
Vậy.....rất tốt thì có ích gì?
Nhìn bóng lưng ấy ngày càng rời xa, không biết phải mất bao lâu tôi mới có thể nhìn thấy được em một lần nữa. Cảm ơn em đã cho tôi câu trả lời chân thành nhất. Vương Nhất Bác em là mối tình đầu đẹp nhất của tôi, một mối tình không được hồi đáp cũng là mối tình cả đời này khiến tôi không thể quên đi được.
Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com