Tình yêu của em.
"Chị nói xem, trong những chuyến bay bên ngoài kia, chuyến nào đang đưa người em yêu nhất rời khỏi nơi này."
Người thiếu niên mặc áo lam tay vẫn khoáy đều vào ly cafe đặt trên bàn, cậu ấy không nhận thức được rằng ly cafe ấy đã bị cậu khoáy đến nổi bọt đầy ly vốn không thể uống được nữa. Cô gái ngồi cạnh lặng im nhìn cốc cafe trong tay thấy người em họ của mình, rơi vào tình cảnh này cô cũng rất đau lòng nhưng cũng không thể làm gì được, không thể can thiệp càng không thể khuyên ngăn. Cô và cậu nhỏ bé như thế, vốn không thể đấu lại với những người kia.
Tiêu Chiến, anh không hề biết rằng Vương Nhất Bác đã yêu anh nhiều đến thế nào.
*
*
Em đã chú ý đến anh từ lần gặp đầu tiên. Hôm ấy anh đã cùng đội bóng tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ vào dịp khai giảng năm học mới. Anh không giống như mọi người nhao nhao ồn ào quảng cáo tranh giành thành viên, anh đứng yên lặng ở nơi ấy mà nhìn về mọi thứ xung quanh, rồi không một điều gì báo trước, anh đột nhiên nhìn thẳng về phía em. Trái tim em ngay lúc ấy không hiểu sao lại hẫn đi một nhịp vì anh.
Tham gia cùng một câu lạc bộ với anh nhưng khoảng thời gian này anh ngay một câu cũng không nói cùng với em. Em biết anh tên là Tiêu Chiến qua lời nói của mọi người. Ai cũng nói anh chơi rất tốt nhưng tính cách lại không được tốt lắm, không phải là gì, chỉ là anh rất ít nói, cực kì ít nói, lúc nào anh cũng ngồi ở một góc nơi nghỉ ngơi nhìn mọi người tập luyện đôi khi chỉ nói vài câu cần thiết cùng đội trưởng, những đàn anh tập luyện cả năm nay cùng anh cũng không nghe anh nói quá mười câu. Em rất muốn trò chuyện cùng anh nhưng em lại có chút sợ hãi, em vốn là người nói rất nhiều tính cách rất hoạt bát năng động, em sợ anh sẽ ghét em, sẽ chê em phiền nên không dám đến bắt chuyện, em chỉ có thể cùng mọi người chơi đùa rồi lại lén lút nhìn anh những khi anh không thấy.
Anh chơi bóng rất giỏi, rất quyết đoán, anh như một chú báo đầy tĩnh lặng nhưng khi cần thiết sẽ bùng lên một cách mạnh mẽ mà đánh bại đối thủ. Mỗi từng tiếng vang khi anh đập bóng xuống sàn như đập thẳng vào trái tim em.
Bang...bang...bang...
Em đôi khi cảm thấy mình sẽ bị đau tim mà chết mất.
Vào một buổi chiều khi mọi người trở về, anh lại lên tiếng mượn phòng để ở lại, em rất tò mò vì sao anh lại muốn ở lại một mình, anh không thích tập cùng mọi người đến thế sao? Hay đơn giản anh chỉ muốn luyện tập thêm nữa?
Cùng đồng đội đi ra đến cổng trường em liền viện cớ bỏ quên đồ để quay lại phòng tập, em muốn nhân cơ hội lúc này nhìn ngắm anh lâu hơn một chút. Nhìn sắc trời đã tối dần đi nhưng anh vẫn miệt mài tập luyện, em thầm nhủ đây là cơ hội tốt nhất để em có thể bắt chuyện cùng anh. Sau khi cổ vũ tinh thần bản thân một ngàn lần em đã quyết đoán đẩy cửa bước vào, lấy một lý do nghe vô cùng thuyết phục để bắt chuyện cùng anh. Thật vui mừng, em đã thành công rồi!
Nghe anh lúng túng giải thích về bản thân em âm thầm mỉm cười. Hoá ra anh chính là người như vậy, em thật ngu ngốc khi không chủ động nói chuyện với anh sớm hơn. Nhìn vẻ mặt anh khi nghe thấy tên anh phát ra từ em, em thầm vui vì bản thân thật thông minh khi đã hỏi tên anh từ mọi người trước đó. Hôm ấy em đã cùng anh trò chuyện thật nhiều, nói hết những điều em đã muốn nói bao lâu nay. Mãi đến sau này Vương Nhất Bác em vẫn phải cảm ơn bản thân vì hôm đó đã mạnh mẽ tự tin mở ra cánh cửa ấy.
Từ hôm đấy, em và anh nói với nhau nhiều hơn. Em dính lấy anh một tất không rời, kể cho anh nghe thật nhiều điều, em muốn biết rõ hơn về anh và cũng muốn anh biết nhiều hơn về con người em. Những thứ em yêu thích nhất đều đem ra chia sẻ cùng với anh, anh rất ít nói nhưng sẽ luôn mỉm cười lắng nghe mọi thứ từ em, lâu lâu cũng sẽ nói vào vài câu. Vương Nhất Bác em chính là muốn đem hết những thứ tốt đẹp nhất chia sẻ cùng với Tiêu Chiến anh.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, dần dần trở thành cùng anh đến trường, cùng anh về nhà, cùng anh chơi bóng, cùng anh trải qua những ngày lễ. Tiêu Chiến anh có biết không? Những năm tháng đó mùa đông không còn lạnh nữa vì Vương Nhất Bác em đã có Tiêu Chiến anh bên cạnh, những năm tháng bên cạnh anh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.
"Tiêu Chiến ca, em đang thích một người không biết người ấy có thích em không?"
Khi em nói câu đó với anh, em đã phải lấy đi toàn bộ sự can đảm trong suốt 18 năm qua của em. Em biết anh cũng có tình cảm với em, nếu em cũng yêu anh vì sao chúng ta không thể cho nhau cơ hội, em sẽ mở ra một con đường, Tiêu Chiến ca sẽ không để em thất vọng có đúng không?
Nhưng...
Em đã sai rồi, người để chúng ta thất vọng không phải là anh mà chính là em.
Em là người bắt đầu cho tất cả rồi cũng chính em là người phải kết thúc nó, thật đau đớn làm sao, Tiêu Chiến ca em đã quá đề cao bản thân mình rồi.
Mẹ anh đã đến gặp em.
"Nếu cậu vẫn cứ ngoan cố như thế tôi không đảm bảo rằng bố mẹ cậu ở Lạc Dương sẽ yên ổn, cậu nên biết rõ rằng Tiêu Thị lớn mạnh đến mức nào, Tiêu Chiến bây giờ vẫn chưa nắm quyền trong tay, đừng mong tìm đến nó mà tỏ vẻ đáng thương. Cậu nên suy nghĩ thật kĩ."
Em cuối cùng đã biết được, hoá ra anh là con trai thứ hai của tập đoàn Tiêu Thị, Tiêu gia hùng mạnh thế nào ai ai cũng phải biết. Em chỉ không biết rằng người em yêu lại là nhị thiếu gia của tập đoàn Tiêu Thị lớn mạnh kia. Mẹ anh đã tìm đến em, bà nói bà không ngờ người anh yêu lại là một người bình thường và hèn mọn như em, là con trai lại dùng nhan sắc quyến rũ nhị thiếu gia tập đoàn Tiêu Thị, em không có tôn nghiêm hay sao? Em vốn không quan tâm bà ta nói gì, người ở trên cao như bà ấy luôn dùng ánh mắt nhìn những người phía dưới như bùn như rác, người như thế không đáng để em bận tâm.
Nhưng...
Anh biết không? Tiêu gia có tiền tất hẳn sẽ có quyền, họ có cả cái quyền phải để người khác quỳ lạy dưới chân van cầu họ dù trong lòng khinh miệt họ đến nhường nào. Em cuối cùng cũng thua bởi mẹ anh, em thật vô dụng.
"Ba con đang bị kiện tham ô, có khả năng sẽ ngồi tù ông ấy một đời chính trực sao có thể lại như vậy."
Tiếng khóc từ mẹ như nhát dao đâm vào tim em. Ngay lúc đó em biết rằng Tiêu Thị đã ra tay rồi, ngay lúc đó em đã thấy được con đường của em và anh.
Một ngõ cụt không lối thoát.
Lần này là em chủ động gặp mẹ anh.
Anh...
Em đã thua rồi...
Thua không còn gì cả, thua trước mẹ anh, thua trước tiền tài quyền lực, em không thể để ba mẹ vì em phải hứng chịu bắt kì đau khổ nào. Xin lỗi vì em sẽ làm anh phải đau rồi...
Ngày hôm ấy khi em ôm cô chị họ diễn một màn hôn cháy bỏng cho anh xem, trái tim em đã vỡ vụn, nhặt lại từng mảnh tim đã tan vỡ, nhìn lại khoảng thời gian đã qua...
Tiêu Chiến...
Em yêu anh...
Mưa rồi, trời đã đổ cơn mưa rồi, có phải ông trời cũng hiểu được nổi đau của em và anh nên đã rơi lệ hay không?
*
Em biết anh bị bệnh, vì em anh đã không thể đi học được. Một lần này thôi, nỗi đau này xin anh hãy trải qua một lần này thôi sau này anh nhất định sẽ gặp được người tốt hơn em.
Em không còn xứng để được bên cạnh anh nữa.
Ngay khi anh nói với em rằng anh sẽ đi ra nước ngoài đồng thời khi đó em nhận được điện thoại từ mẹ báo tin ba bị hàm oan đã được trả lại trong sạch, chẳng những được tăng chức lại còn được xin lỗi công khai trước mọi người.
Tiêu Thị thật sự quá lớn mạnh.
Vương Nhất Bác em thật sự quá bé nhỏ.
Tiệc chia tay của anh rốt cuộc cũng đến, em không đủ can đảm đến để nơi đó, em không muốn đến nơi sẽ tiễn anh đi du học do chính em là người để nó diễn ra. Đứng ở cánh cổng to của Tiêu gia, nhìn bóng dáng anh cùng mọi người, em mới nhận ra rằng chúng ta thật khác biệt, khi đó em mới sâu sắc cảm nhận được nổi đau khác biệt trong giai cấp xã hội là như thế nào.
Em đã thật quá ngây thơ rồi.
Em đã bị đánh bại bởi quyền lực của gia tộc anh, Tiêu Chiến ca em xin lỗi...
Anh thật không buông tha cho em, anh vẫn muốn cả hai đau đến tan vỡ rồi mới rời xa nhau. Thật tốt, như thế cũng tốt, hãy để em dẫm nát trái tim của cả hai để giải thoát cho anh, hãy để sự thật em yêu anh được chôn vùi cùng em đến ngày em nhắm mắt.
Vương Nhất Bác em xứng đáng bị như thế.
"Nhất Bác tôi yêu em, tôi biết em không hề yêu tôi nhưng trước khi rời khỏi nơi này tôi muốn em biết rằng suốt thời gian qua tôi một lòng yêu em"
Tim rỉ máu.
Tiêu Chiến ca em cũng yêu anh.
"Tiêu Chiến ca em không yêu anh, anh rất tốt, sau này anh sẽ gặp được người tốt hơn em"
Lượm lại từng mảnh vỡ nơi trái tim của anh và em, gom góp lại những mảnh vỡ nơi ký ức đã qua, Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến một đời đã định, nhất định không thay đổi.
Xoay người chạy đi thật nhanh để người kia không thể nhìn thấy được những dòng nước mắt ấy.
Thật khó coi, thật xấu xí.
Trong tất cả những lời em nói với anh chỉ duy nhất câu em không yêu anh là nói dối. Em dẫm đạp lên tình yêu anh cũng là dẫm nát trái tim mình.
Tiêu Chiến ca, cả đời này Vương Nhất Bác em nợ anh một lời xin lỗi.
"Thật đáng tiếc! Đến cuối cùng người bên cạnh em lại không thể là anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com