Từ trên trời rơi xuống một Vương Nhất Bác - Chương 2
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau một hồi tranh cãi với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn phải từ bỏ ý nghĩ bắt cậu bồi thường chiếc cửa kính bị vỡ của nhà mình.
Nhất là khi Vương Nhất Bác dùng đôi mắt hau háu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động của hắn.
"Ui điện thoại của con người bọn anh khác với điện thoại của bọn tôi quá đi."
Tiêu Chiến vươn tay đẩy cái đầu bù xù đang chắn ngang màn hình điện thoại của mình, ra hiệu Vương Nhất Bác nhanh tránh cái đầu đi chỗ khác.
Cậu ngơ ngác sờ sờ đầu, ánh mắt vẫn chăm chú dán chặt vào màn hình điện thoại của người kia.
Tiêu Chiến có chút mất tự nhiên với ánh mắt trần trụi của cậu, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Quả nhiên, trong giây tiếp theo, đối phương đứng dối diện hắn, mắt chớp chớp như một chú cún con, mở miệng nói: "Tiêu Chiến, cho tôi vay chút tiền đi."
Lông mày của Tiêu Chiến nhảy dựng lên, "Cậu vay tiền để làm gì?"
Biểu cảm trên gương mặt Vương Nhất Bác rất tỉnh bơ, "Mua điện thoại."
Nghe thấy câu này, Tiêu Chiến có chút thắc mắc hỏi tiếp: "Tại sao lại muốn mua điện thoại?"
Thế là cậu nhanh nhảu đáp: "Bởi vì anh có, mà tôi không có."
Tiêu Chiến hoàn toàn bị đánh bại bởi mạch não kỳ quặc của cậu, trầm mặc một hồi mới nhận ra có gì đó không đúng: "Cậu lấy đâu ra tiền trả lại cho tôi?"
"Vay trước cái đã, rồi cũng sẽ có cách trả thôi." Vương Nhất Bác bất mãn nói.
"Tôi thật sự sợ cậu trả không được đó." Tiêu Chiến nhướng mày, "Cậu nhìn lại cậu đi, ăn đồ của tôi, dùng đồ cũng của tôi, tất cả đều là tiền hết đó."
"Anh có nhiều tiền thế kia mà, còn so đo tính toán với tôi nữa..." Vương Nhất Bác lẩm bẩm, "Keo kiệt."
Tiêu Chiến day day trán, cảm thấy có chút đau đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai khiến cậu ảo tưởng nghĩ rằng tôi có nhiều tiền vậy?"
"Anh không phải là đại minh tinh à, tôi nhớ đại minh tinh của hành tinh bọn tôi đều rất giàu có đấy." Tiêu Chiến nghe vậy chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Con đường vào cuối tuần có rất nhiều người, Tiêu Chiến tùy ý mang khẩu trang đi ra ngoài, sau lưng còn dắt theo Vương Nhất Bác đang ngẩn ngơ nhìn xung quanh.
Hai người một trước một sau lần lượt bước vào trung tâm thương mại, Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Chúng ta đi mua quần áo trước đi, chứ để cậu mặc đồ của tôi mãi cũng không được."
"Anh quyết định đi, dù gì thì tôi cũng không có tiền, hì hì."
Tiêu Chiến thở hắt một hơi, rồi dẫn người đi vào cửa hàng quần áo gần nhất: "Cậu có thể tuỳ ý chọn vài bộ."
Vương Nhất Bác gật đầu, nhanh chóng chọn một bộ quần áo rồi bước vào phòng thử đồ.
Tiêu Chiến nhìn bóng dáng đang bước về phía mình, hắn bất lực ôm lấy trán, trong đầu chỉ vang vọng hai chữ "Cạn lời."
"Vương Nhất Bác, nhìn xem cậu đang mặc cái quần què gì vậy. Chiếc quần này rách nhiều lỗ vừa to lại vừa có nhiều vết vá, còn chiếc áo sơ mi này nữa, ôi trời cái màu cam, không được rồi, đổi cái khác đi."
Sau khi nghe lời chê bai, cậu liếc nhìn hắn một cái rồi chọn một bộ quần áo khác, tiếp tục đi vào phòng thử đồ.
"Không được, cái quần này sao lại dài như vậy, cậu xem chân của cậu đều đã biến mất cả rồi."
"Không được, bó sát người quá, nhìn không đẹp."
"Không được, Vương Nhất Bác, trên áo quần còn treo thêm sợi dây xích to như xích chó vậy là cái thể loại gì đây?"
Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, sốt ruột ngồi ở trên ghế: "Phiền chết đi được, tôi không chọn nữa."
Thấy vậy, Tiêu Chiến đột nhiên bật cười, rảo quanh một vòng rồi đem một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và một chiếc quần tây đen đưa đến trước mặt cậu: "Cậu đi thử đi."
Cậu bất lực nhìn người đối diện, cuối cùng cũng ngoan ngoãn cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.
Một giọng nói nhỏ vang lên, Tiêu Chiến nhẹ ngẩng đầu, vô tình chạm phải một đôi mắt lấp lánh trong veo.
Vương Nhất Bác chậm rãi tiến tới gần hắn, toàn thân hoàn toàn sạch sẽ gọn gàng, dáng vẻ như một thiếu niên chẳng nhuốm bụi trần.
Tiêu Chiến nhìn đối phương một lượt từ trên xuống xuống, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi xoay người chọn thêm một vài bộ quần áo cho cậu: "Từ từ hẵng thay."
Khi tia kiên nhẫn cuối cùng của Vương Nhất Bác đã cạn kiệt, Tiêu Chiến cuối cùng cũng đã chịu kéo cậu đi thanh toán.
Cả hai đi dạo trong trung tâm thương mại một lúc rồi bước vào siêu thị.
"Ly, dầu gội đầu, kem đánh răng..." Tiêu Chiến lẩm bẩm một hồi, sau đó đột nhiên quay đầu hỏi: "Vương Nhất Bác, cậu muốn mua cái gì?"
Vương Nhất Bác nghĩ cũng không thèm nghĩ mà nhanh chóng mở miệng, chớp lấy thời cơ hiếm hoi, "Điện thoại di động."
Tiêu Chiến mở to hai mắt: "Biết rồi biết rồi, lát nữa dẫn cậu đi mua, cậu xem có còn thiếu đồ dùng hàng ngày gì nữa không."
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói, "Giường."
Tiêu Chiến nghe vậy thì mím chặt môi, không thèm để ý đến cậu nữa.
"Mua sữa đi, nhà hết sạch sữa rồi, à mua thêm ít bánh quy nữa..."
Đúng lúc Tiêu Chiến vừa đẩy xe hàng vừa lẩm bẩm với chính mình, thì có hai cô gái nhỏ dừng lại bên cạnh hắn, thận trọng nói: "Tiêu Chiến ca ca, có thể cho em xin chữ ký được không?"
Tiêu Chiến tháo khẩu trang ra, lịch sự cười với họ, rồi lấy giấy bút nhanh chóng ký tên. Hai cô gái nhỏ vui vẻ rời đi sau khi nhận được chữ ký, Vương Nhất Bác thì nhìn Tiêu Chiến với vẻ mặt khó hiểu: "Họ lấy giấy bút đâu ra vậy?"
Tiêu Chiến cười nói: "Vương Nhất Bác, cậu có ngốc không vậy? Trong siêu thị có mà."
"Thật không hiểu nổi những cô gái theo đuổi minh tinh như vậy..." Vương Nhất Bác mím môi lắc lắc đầu.
"Đều là những cô gái nhỏ dễ thương mà thôi, họ cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng." Tiêu Chiến chậm rãi đẩy xe hàng đến quầy thu ngân, "Đi thôi, về nhà nấu cơm, tối nay tôi còn có buổi livestream."
Âm thanh vừa cất lên, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy có chút hoài nghi: "Livestream? Livestream là gì?"
"......"
Sau bữa tối, Tiêu Chiến dọn dẹp chén bát, đặt điện thoại di động trên giá đỡ rồi bắt đầu buổi livestream, Vương Nhất Bác rãnh rỗi buồn chán nên trốn miết trong phòng, bắt đầu nghiên cứu chiếc điện thoại di động mới mua của mình.
Một khi cửa phòng đóng lại, sẽ không còn nghe bất cứ âm thanh nào trong phòng khách nữa, cậu lướt tài khoản Weibo mà lúc nãy Tiêu Chiến đăng ký giúp, bấm vào livestream của đối phương.
Vương Nhất Bác nằm trên giường với chiếc điện thoại trên tay, bắt đầu chú ý vào khuôn mặt ấm áp hiển thị rõ ràng trên màn hình. Tiêu Chiến có một đôi mắt phượng cực kỳ đẹp, nụ cười rất nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lại mang một sự xa cách đầy lịch sự.
"Trông cũng ngon phết đấy..." Vương Nhất Bác thấp giọng lẩm bẩm.
Chưa kịp dứt lời, sự chú ý của cậu đã va vào phải những bình luận ác ý của antifan.
[Xấu như vậy mà còn livestream]
Vương Nhất Bác khẽ cau mày, đang do dự không biết có nên đăng vài dòng bình luận phản bác hay không, liền nghe thấy Tiêu Chiến đáp lại thẳng trên livestream: "Thấy xấu thì đừng có nhìn, tắt đi."
Nghe đến đây, Vương Nhất Bác đột nhiên bật cười sảng khoái.
Cậu không ngờ rằng người dịu dàng ký tên cho hai cô gái nhỏ vào ban chiều lại không chút e dè mà phản pháo lại những bình luận ác ý của antifan.
Một lúc sau, ngày càng có nhiều antifan nhảy vào buổi livestream của Tiêu Chiến mà làm loạn, bình luận trên màn hình trở nên hỗn loạn cực kỳ.
[Antifan: Tại sao xấu như vậy mà cũng có thể làm minh tinh?]
[Antifan: Khẳng định là có kim chủ đứng đằng sau]
[Antifan: Đúng rồi, cái khuôn mặt này mà không nhờ quan hệ thì sao có thể ra mắt làm diễn viên được?]
[Fan cứng: Ca ca của chúng tôi ra mắt dựa vào thực lực của bản thân đấy]
[Antifan: Thực lực?]
[Antifan: Thực lực cái gì, thực lực livestream ấy hả?]
......
Vương Nhất Bác nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm những phần bình luận hiển thị trên màn hình, do dự một hồi mới thoát khỏi livestream, nhanh chóng đổi tên tài khoản rồi trở lại buổi livestream của Tiêu Chiến.
[Ông cố nội của lũ antifan: aaaaaaaaaaaaaaaa]
[Ông cố nội của lũ antifan: aaaaaaaaaaaaaaaa]
[Ông cố nội của lũ antifan: aaaaaaaaaaaaaaaa]
[Ông cố nội của lũ antifan: aaaaaaaaaaaaaaaa]
[Ông cố nội của lũ antifan: aaaaaaaaaaaaaaaa]
[Antifan: ?]
[Antifan: Cái tên *Ông cố nội của lũ antifan* làm sao thế?]
[Ông cố nội của lũ antifan: Bọn antifan chúng mày là lũ điên khùng ngu đần xàm xí~~~]
[Ông cố nội của lũ antifan: Bọn mày sao mà chán thế không biết]
[Ông cố nội của lũ antifan: Để lão tử làm sạch màn hình bình luận nào]
[Ông cố nội của lũ antifan: aaaaaaaaaaaaaaaa]
[Ông cố nội của lũ antifan: aaaaaaaaaaaaaaaa]
[Ông cố nội của lũ antifan: Tiêu Chiến đẹp trai quá đi thôi]
[Ông cố nội của lũ antifan: Tiêu Chiến đẹp trai nhất trên đời]
[Antifan: Đồ đần] Một tên antifan tức giận bình luận lại.
[Ông cố nội của lũ antifan: Mày mới là đồ đần đó]
[Antifan: Tên đần do Tiêu Chiến bao nuôi]
[Antifan: Kim chủ bao nuôi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bao nuôi nó]
Bàn tay gõ phím của Vương Nhất Bác đột ngột ngưng lại.
Mối quan hệ hiện tại giữa cậu và Tiêu Chiến dường như đúng là Tiêu Chiến đang bao nuôi cậu.
Nghĩ đến đây, cậu càng tức giận hơn, nắm chặt điện thoại điên cuồng cào phím.
[Ông cố nội của lũ antifan: Mày mới bị người khác bao nuôi đó]
[Ông cố nội của lũ antifan: Cả nhà mày bị người khác bao nuôi]
[Ông cố nội của lũ antifan: Cút xéo!!!]
Cuối cùng buổi livestream cũng kết thúc, vẻ mặt của Tiêu Chiến trông rất bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngược lại Vương Nhất Bác thì giận run người.
Cậu tức giận bước ra phòng khách, kéo Tiêu Chiến về phía cửa.
Tiêu Chiến bị hành động của Vương Nhất Bác làm cho bối rối, từng bước nhỏ đi theo phía sau lưng cậu, lên tiếng hỏi: "Làm gì thế, Vương Nhất Bác, tối rồi còn đi đâu?"
Cậu liếc lại hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Ra ngoài đi dạo."
Hai người chầm chậm tản bộ trên vỉa hè, Tiêu Chiến lâu lâu lại quay sang nhìn Vương Nhất Bác, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn hắn, định mở miệng nhưng lại chẳng biết phải nói gì, thế là chỉ đờ đẫn đáp: "Không có gì."
Nhìn thấy đối phương không chịu nói, Tiêu Chiến cũng không có ép buộc, cuối cùng lại bị thu hút bởi cửa hàng thú cưng trước mặt. Hắn kéo tay Vương Nhất Bác và nói: "Vương Nhất Bác, chúng ta vào xem đi."
Cậu chưa kịp mở miệng thì đã bị Tiêu Chiến kéo vào cửa hàng thú cưng, liền nhanh nhạy mở miệng hỏi: "Anh muốn mua mèo?"
"Muốn mua lâu rồi, mà trước đây tôi không có thời gian để chăm sóc." Tiêu Chiến đột nhiên quay lại nhìn cậu, "Nhưng bây giờ thì khác rồi."
Trong lòng Vương Nhất Bác dâng lên một dự cảm chẳng lành: "Khác gì?"
"Bây giờ mỗi ngày cậu đều ở nhà, cậu có thể giúp tôi chăm sóc nó." Tiêu Chiến nở một nụ cười thật tươi.
Cậu lúc này chỉ biết trừng mắt nhìn hắn: "Tôi không muốn."
"Không được từ chối." Tiêu Chiến không chịu thua mà trừng mắt nhìn lại, "Không là tôi vứt cậu ra khỏi nhà bây giờ."
"Tiêu Chiến, anh có còn là con người không?" Vương Nhất Bác cảm thấy thật cạn lời.
Tiêu Chiến khiêu khích nói: "Có tin đêm nay tôi tống cậu ra khỏi nhà không?"
"......"
"Tôi cái gì cũng không biết làm." Thiếu niên người ngoài hành tinh mếu máo trả lời.
Tiêu Chiến liền nở một nụ cười vô hại: "Tôi có thể dạy cậu."
"...Được..."
Hai người đi dạo một vòng trong cửa hàng thú cưng, cuối cùng dừng lại trước một bé mèo xinh xinh.
Tiêu Chiến chỉ vào cái lồng, phấn khích nói: "Con mèo này thế nào?"
Cậu liếc nhìn chiếc lồng Tiêu Chiến đang nhắm đến, liền chỉ vào chiếc lồng bên cạnh nói: "Mua con đó đi, con chân ngắn cũn ấy."
"Chọn con chân ngắn?"Tiêu Chiến có chút khó hiểu, "Tại sao?"
"Thú cưng y như chủ vậy đó. Thú cưng nào chủ nấy..."
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn nhân viên bán hàng, kìm nén trái tim đang muốn gào thét trong lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi thì thầm nói: "Vương Nhất Bác, đêm nay cậu ngủ sô pha."
Cuối cùng hai người cũng mua được một bé mèo chân ngắn xinh xinh.
Hắn quay sang hỏi Vương Nhất Bác, "Gọi nó là gì nhỉ?"
Cậu đột nhiên đơ ra tại chỗ: "Đây là mèo của anh, anh tự nghĩ đi chứ."
Tiêu Chiến liếc cậu một cái, chỉ có thể tự mình tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này.
"Gọi nó là Kiên Quả đi!"
Vương Nhất Bác bị tiếng hét đột ngột của hắn làm cho giật mình hoảng sợ: "Đại ca à, biết rồi, có cần phải lớn tiếng như vậy không?"
Tiêu Chiến bật cười thành tiếng, đem Kiên Quả bỏ vào trong chiếc lồng mới mua.
Thiếu niên cúi xuống nhìn, thắc mắc hỏi, "Tại sao lại gọi nó là Kiên Quả?"
Tiêu Chiến nhanh chóng đáp lời: "Cậu nhìn đi, nó như quả bóng nhỏ vậy, không phải rất giống quả hạch sao?" (Quả hạch: Âm hán việt là Kiên Quả)
Vương Nhất Bác lắc đầu chê bai, đi tới bên cạnh rồi ngồi xuống: "Nhàm chán."
"Bây giờ cậu chê nó nhàm chán, mai mốt chỉ có cậu khổ thôi..."
Vương Nhất Bác trợn tròn mắt, sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ, "Tôi đi tắm đây."
Tiêu Chiến nhìn cậu một cái rồi tiếp tục chơi món đồ chơi của mèo trong tay.
"Tiểu Kiên Quả, sinh nhật vui vẻ..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
14.10.2021 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com