Chương 12
Vương Nhất Bác nhẹ ngã xuống giường.
Tiêu Chiến lười động, lấy tay chọc chọc cậu hỏi: "Sao vậy?"
Vương Nhất Bác vùi đầu trong chăn không chịu ngẩng lên, mãi lâu sau mới thở dài, nửa thật nửa giả bảo: "Xong rồi, xong rồi, tim bị bắn trúng rồi."
Tiêu Chiến còn tưởng cậu nói đùa, đưa tay ôm lấy, mới phát hiện thân thể cậu run run.
"Sao thế? Lạnh à?"
Vương Nhất Bác luôn miệng nói không lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, xoay người đặt Tiêu Chiến ở dưới, ngón tay xoay tròn trước ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Tôi đang định lấy thân báo đáp."
Cậu ở trên giường luôn luôn tích cực, có khi thật không rõ ràng ai mới là người được bao dưỡng.
Nhưng Tiêu Chiến cũng đang nhớ nhung thân thể hắn, đương nhiên không từ chối nhiệt tình này.
Bọn họ ở trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp của khách sạn mà chiến đấu.
Sau khi kết thúc mồ hôi ướt đẫm, nằm trong chăn không ai động đậy.
Tim Vương Nhất Bác còn chưa trở về bình thường, sờ chút liền đập thình thịch, hắn đành mặc kệ, kéo cánh tay Tiêu Chiến qua cọ cọ, hỏi: "Anh ở phòng nào?"
"Tôi không thuê phòng."
"Hả? Vậy tối anh ngủ đâu?"
Tiêu Chiến chuẩn bị ngủ, mơ mơ màng màng đáp: "Thì là nằm trên giường của em thôi."
"Ở khách sạn ra ra vào vào đều là người của đoàn làm phim, anh không sợ bị người ta phát hiện ra à?" Đồn đại trước giờ không phải ít, nhỡ đâu thật sự bị truyền ra chuyện xấu gì đó, vậy thì nguy rồi.
Tiêu Chiến hôn một cái lên mặt hắn: "Vậy em giấu tôi kĩ vào, đừng để ai thấy."
Hắn hôm nay vừa xong công việc liền lái xe tới đây, thật sự mệt lắm, không lâu liền ôm Vương Nhất Bác chìm vào giấc ngủ.
Vương Nhất Bác ngược lại không ngủ được.
Ở trong phòng giấu một người lớn thật không dễ, cậu vì đề phòng mọi người phát hiện, hôm sau cố ý rời phòng sớm, trước khi tiểu Trần qua tìm cậu. Ban ngày ở trường quay cũng mất hồn mất vía, nghĩ tới Tiêu Chiến giấu trong phòng, bị NG liên tục.
Ngay cả tiểu Trần cũng phát hiện cậu không bình thường, nhân lúc nghỉ trưa liền đi qua nói với cậu: "Anh Nhất Bác, anh hôm nay có chuyện gì đặc biệt tốt à."
Vương Nhất Bác lúc ấy đang uống nước, thiếu chút nữa sặc.
Buổi chiều nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến, đơn giản là các món hắn muốn ăn tối nay. Nơi này không có điều kiện để xuống bếp, Vương Nhất Bác sau khi kết thúc công việc liền mua chút đồ bên ngoài mang về, mở cửa phòng liền thấy Tiêu Chiến nhàn nhã nằm trên giường xem TV. Hắn nói vì Vương Nhất Bác mà đến, thật sự làm gì cũng không làm, cả ngày ngốc trong phòng, ngay cả rừng trúc đẹp thế cũng không liếc mắt lấy một cái.
Vài ngày tiếp theo đều như vậy.
Vương Nhất Bác giống như trở về ngày xưa, gạt cha mẹ nuôi thú cưng trong phòng, cẩn thận sợ bị phát hiện, rồi lại không áp chế được chút ngọt ngào trong lòng. Nếu đây là cảnh trong mơ, vậy thì hắn bằng lòng không tỉnh dậy.
Hai ngày sau, bởi vì quay thuận lợi, Vương Nhất Bác trở về sớm hơn so với bình thường, từ xa thấy Tiêu Chiến đứng bên ngoài khách sạn, cùng một chỗ với hắn còn có một người quen cũ , Triệu Tân Triệu đạo diễn.
Vương Nhất Bác tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn theo lẽ thường đi lên chào hỏi.
Triệu Tân từ trước tới giờ có chút sợ hắn, chỉ nói qua vài câu liền vội vàng cáo từ.
Vương Nhất Bác liếc mắt thấy trên ngón áp út của anh ta có một chiếc nhẫn, về phòng liền hỏi Tiêu Chiến: "Đạo diễn Triệu sao ở A thị vậy?"
"Cậu ta đến chụp ảnh tuyên truyền, tôi vừa lúc gặp liền đứng tán gẫu mấy câu."
"Anh ta đã đính hôn rồi à?" Nhớ rõ tiệc chúc mừng lần trước bên tay trái Triệu Tân còn chưa có vật đó.
"Ừ" Tiêu Chiến gần đây đặc biệt dính Vương Nhất Bác, vừa nói vừa ôm: "Cụ thể thế nào, tối mai em hỏi cậu ta đi."
"Tối mai?"
"Tôi hẹn cậu ta đi ăn cơm."
"Các anh bạn học ôn chuyện, tôi đi làm gì?"
Tiêu Chiến vén tóc Vương Nhất Bác, trái nhìn phải nhìn, nhìn thế nào cũng không chán, cười: "Sao có thể thiếu nam chính giỏi nhất được?"
Vương Nhất Bác ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu ý của hắn. Thì ra Tiêu Chiến vẫn nhớ, phải kiếm bằng được vai nam chính trong phim của Triệu Tân cho cậu.
"Cũng không phải không làm diễn viên trong phim của Triệu đạo thì không được."
"Tôi nói rồi, phim điện ảnh lần này có thể kiếm được giải thưởng." Giọng Tiêu Chiến chắc chắn.
Nhưng, tài năng của Triệu Tân rõ như ban ngày, trước đó không lâu đoạt được giải thưởng ở nước ngoài, kịch bản lần này nếu như lời hắn nói, quả thật rất có khả năng. Vương Nhất Bác đóng nam chính nhiều như vậy, nhân khí tuyệt không tồi, chỉ kém là chưa có giải thưởng thôi.
Quan trọng nhất là, Tiêu Chiến nói cậu có thể giành giải, thế thì không cần lo lắng lắm.
Nhưng...
"Yêu cầu của Triệu đạo diễn cao như vậy, có thể đồng ý cho tôi làm nam chính sao?" Lần trước thiếu chút làm hỏng phim của anh ta, khiến cho Triệu Tân giờ thấy cậu liền chạy trốn.
"Không sao, tôi uy hiếp cậu ta rồi, nếu không cho em diễn, thì đừng nghĩ kiếm nhà tài trợ." Tiêu Chiến nhíu mày, một bộ dáng hôn quân đam mê sắc.
Vương Nhất Bác bị chọc cười ha ha.
Hắn biết Tiêu Chiến khẳng định có biện pháp của chính mình, cho nên cũng không hỏi nữa, cười xong bước đến giường đọc kịch bản. Ngày mai hắn có cảnh quay, lời nói và biểu cảm rất quan trọng, là cảnh cao trào của phim, cho nên thừa dịp còn sớm muốn tự mình nghiên cứu.
Tiêu Chiến cũng dựa vào xem, nhìn nhìn liền ho khan hai cái, nghiêm trang nói: "Vương đại minh tinh, ngày mai em có cảnh hôn kìa."
"Thì sao?" Vương Nhất Bác nghe xong nở nụ cười, "Tiêu tổng muốn đến trường quay giám sát không?"
Tiêu Chiến đúng thật có lo lắng chút, "Mai rồi tính."
Sau đó đưa tay chỉ vào kịch bản: "Em đọc một đoạn cho tôi nghe đi."
Vương Nhất Bác thấy hắn tâm huyết dâng trào, không suy nghĩ gì máy móc đọc. Cậu chẳng những diễn không biểu tình, đọc kịch cũng thế, chẳng có nhịp điệu gì hết, mãi khi nhìn thấy ba chữ chói mắt kia mới dừng lại.
Tôi yêu em.
Đây là lời thổ lộ của nam chính với nữ chính.
Giấy trắng, chữ viết rất rõ, tuyệt đối không phải cậu hoa mắt.
Vương Nhất Bác không xác định được có phải là Tiêu Chiến cố ý hay không, ngẩng đầu liền thấy hắn cười như không cười nhìn mình, hỏi: "Làm sao vậy? Đại minh tinh cũng có lúc ăn phải ốc sao?"
Có chút không thật.
Hắn là thật lòng muốn nghe cậu nói câu kia, hay chỉ là muốn đùa một chút?
Vương Nhất Bác đoán không ra tâm tư của Tiêu Chiến, đắn đo không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng ném kịch bản qua một bên, nói: "Ăn cơm đi."
Tiêu Chiến không chút dị nghị.
Biểu hiện của hai người rất bình thường, sau khi ăn cơm tối thì xem TV một chút, sau đó đắp chăn ôm nhau ngủ.
Nhưng Vương Nhất Bác ngủ không yên. Hắn biết Tiêu Chiến cũng không ngủ, nghĩ đi nghĩ lại, trở mình, nhắm mắt hỏi: "Anh thật sự muốn nghe tôi đọc thoại sao?"
Tiêu Chiến đáp khéo léo: "Lúc nào cũng được, không phải rồi cũng nói ư."
Ý là, sớm hay muộn, thế nào cũng nghe được cậu nói câu kia.
Vương Nhất Bác không hình dung nổi cảm giác trong lòng, giống như có gì đó rục rịch chui ra. Giống trước đây ăn loại đường đủ màu sắc, rất ngọt, ngọt đến đắng miệng, vẫn không muốn dừng lại, nhịn không được hết một viên lại tới một viên cho vào miệng.
_______
Cậu hít sâu một hơi, cuối cùng nói: "Ngày mai đến xem tôi quay đi."
Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng, bàn tay ấm áp xoa tóc cậu, nhẹ nhàng thay cậu dém góc chăn.
Hôm sau hai người một trước một sau bước ra cửa.
Vương Nhất Bác cùng người của đoàn làm phim đến trường quay, nửa tiếng sau, Tiêu Chiến mới lái xe đến thăm đoàn. Hắn tránh trong phòng Vương Nhất Bác mấy ngày, cũng không biết có bị ai phát hiện không, tóm lại tất cả mọi người đều hiểu, thấy hắn cũng không đặc biệt kinh ngạc, quen biết thì ra tiếp đón vài câu, không quen thì tiếp tục công việc của mình.
Nhưng Trương Kỳ từ xa đã chạy tới, chớp cặp mắt to, rụt rè gọi một tiếng "Tiêu tổng". Cậu ta gần đây trưởng thành hơn rất nhiều, vẻ khờ dại ngọt ngào thêm chút khí chất u buồn, khiến người ta nhìn thích hơn.
Tiêu Chiến thoáng nhíu mày. Nhưng phong độ của hắn thật sự rất tốt, không cố ý lạnh nhạt với Trương Kỳ, cũng không có biểu hiện quá mức thân thiết, chỉ tùy ý mấy câu cho có lệ, giống như từ trước tới giờ chưa từng quen biết, chỉ là sự ảo tưởng của người ngoài mà thôi.
Sạch sẽ lưu loát như vậy, Vương Nhất Bác nhìn đến nỗi muốn vỗ tay khen.
Nhưng tay còn chưa kịp vỗ đã bị đạo diễn gọi đi.
Cảnh diễn hôm nay tương đối quan trọng, nam chính và nữ chính vì thân phận mà cãi nhau kịch liệt, nữ chính tức giận bỏ đi, nam chính đuổi theo sau không kiềm nén được tâm tư của mình, cuối cùng thổ lộ, có thể nói là một lần bùng nổ tình cảm.
Đạo diễn sợ Vương Nhất Bác diễn không tốt cảnh này, dặn dò riêng cậu mấy câu.
Vừa lúc thời tiết hôm nay không tồi, gió thổi nhẹ rừng trúc, sắc cảnh đẹp vô cùng. Hai diễn viên hóa trang đứng ở đó cũng đẹp đôi, nam lạnh lùng anh tuấn, nữ thanh tú dịu dàng, thật có hương vị cổ xưa. Dựa theo kịch bản, nữ chính cùng Vương Nhất Bác to tiếng một trận, vừa khóc vừa xoay người bỏ chạy, Vương Nhất Bác đuổi theo ôm chặt lấy nàng, hôn một trận rồi nói ra câu mấu chốt là anh yêu em.
Thời điểm dựng cảnh hết sức thuận lợi, chỉ đợi người chạy vào khung hình, Vương Nhất Bác cũng không diễn theo kịch bản. Cậu quả thật đuổi theo, nhưng là từ phía sau ôm lấy nữ chính, lấy tay che mắt không cho nàng quay đầu lại.
Những người khác đều lắp bắp kinh hãi.
Chỉ có Vương Nhất Bác vẻ mặt tự nhiên, tiếp tục diễn phần của cậu. Cậu đứng ở vị trí đặc biệt, là do tỉ mỉ chọn lựa mới được, vừa lúc đối diện với Tiêu Chiến xa xa. Cậu giống như diễn bình thường, một bên yêu thương hôn nữ chính, một bên hé mở mắt, chậm rãi nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt thâm tình chuyên chú, giống như thể hiện, cuộc đời này, tình cảm này là chân thành.
Sau đó cậu mở miệng.
Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, trong tia ngoan tuyệt lộ ra ánh mắt si tình, tựa như kẻ lãnh khốc vô tình nháy mắt bị moi hết tim gan, từng chữ từng chữ nói: "Tôi, yêu, em."
Tiêu Chiến hoàn toàn cứng người nơi đó.
Ngực hắn như bị người ta hung hăng đập một cái, trừ bỏ giọng nói của Vương Nhất Bác thì cái gì cũng không nghe được. Đến khi hình ảnh Vương Nhất Bác biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới phục hồi tinh thần, phát hiện đã diễn sắp xong rồi.
Đạo diễn bên cạnh đang xem lại cảnh, do dự không biết có nên quay lại hay không. Tuy rằng Vương Nhất Bác hoàn toàn không diễn theo kịch bản, nhưng vai diễn của cậu vốn là sát thủ lạnh lùng, tính cách bá đạo không tự nhiên, khi thổ lộ cố ý không nhìn nữ chính, thật ra rất phù hợp với tính cách nhân vật. Khó nhất chính là biểu hiện của Vương Nhất Bác vừa nãy, cho dù bảo bản thân cậu diễn lại một lần, cũng chưa chắc bắt được cảm xúc này.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói một câu: "Quay lại đi."
"Hả? Cái gì?"
Tiêu Chiến như cũ nhìn nơi Vương Nhất Bác đứng ban nãy, bên môi lộ ra ý cười, nhẹ giọng nhưng không để người khác cự tuyệt, lặp lại: "Đem đoạn vừa quay kia cắt, dựa theo kịch bản quay lại đi."
Cậu là ông chủ đầu tư, không thể đắc tội thì tận lực đừng đắc tội. Huống chi đạo diễn vốn đã do dự, nên lập tức quyết định, gọi nhân viên công tác chuẩn bị quay lại.
Vương Nhất Bác lúc này đang ngồi bên ghế nghỉ ngơi, Tiêu Chiến liền mỉm cười bước qua, nói với cậu quyết định của đạo diễn.
"Ừm." Vương Nhất Bác cũng không ngoài ý muốn, trộm hỏi Tiêu Chiến: "Tôi vừa nãy diễn không tốt à?"
"Rất phấn khích." Tiêu Chiến nhìn chăm chú Vương Nhất Bác, trong ánh mắt dấy lên nồng nhiệt, liều mạng khắc chế ý xúc động muốn hôn cậu: "Đoạn này tôi tính cất riêng, cho nên không thể chiếu trên TV được."
Vương Nhất Bác lập tức nở nụ cười: "Phí bản quyền cao lắm đấy."
"Không sao, em trước nói cho tôi cái giá." Tiêu Chiến đè vai Vương Nhất Bác, dáng vẻ giúp cậu phủi bụi, tiến gần đến tai cậu, hạ giọng: "Đêm nay, sau khi về, tôi cũng đọc thoại cho em nghe. Em muốn nghe bao nhiêu lần, tôi liền đọc bấy nhiêu lần."
Vương Nhất Bác ngưng thở, rồi đột nhiên ngồi ngay ngắn.
Tiêu Chiến hướng cậu cười một cái, động tác cẩn thận vuốt nếp nhăn trên quần áo cậu, sau đó làm như không có việc gì xoay người rời đi.
Mãi lâu sau, Vương Nhất Bác mới lần nữa dựa lưng vào ghế. Cậu ổn định lại trái tim đang đập điên loạn, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, dùng kịch bản che khuất khuôn mặt mình.
Giờ phút này biểu tình trên khuôn mặt cậu, không muốn chia sẻ với bất cứ ai.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com