Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21







"Thanh Ti" sắp công chiếu.

Vương Nhất Bác mấy ngày nay bay tới bay lui giữa các thành phố, nơi nơi vội vàng tuyên truyền. Hợp đồng bộ phim mới bàn bạc cũng tạm ổn, chỉ còn chút chi tiết nhỏ cần hoàn tất, cho nên cậu ngày nào cũng đi từ sáng sớm, tối mịt mới về.

Tin tức của Tiêu Chiến linh thông, lúc chụp ảnh thì hắn đã tới. Mấy hôm không gặp hắn vẫn tây trang giày da, phong độ ngời ngời, chẳng qua tinh thần kém một chút, thoạt trông như ngủ không đủ giấc.

Vương Nhất Bác đứng trên lập trường là bạn bè quan tâm hắn đôi chút.

Tiêu Chiến nói cảm ơn sau đó nói một câu không liên quan: "Đầu đĩa ở nhà tôi hỏng rồi."

"Hả?"

"Cho nên tôi đổi một cái mới, gần đây xem không ít phim nhựa với phim truyền hình." Dứt lời, nói ra một loạt tên phim.

Vương Nhất Bác nghe mà giật mình, cảm thấy mấy cái tên này rất quen.

Mãi sau mới nhớ ra, những phim Tiêu Chiến nhắc tới đều có cậu tham gia. Có mấy bộ lâu lắm rồi, ngay cả cậu cũng không nhớ rõ nội dung là gì, mình đóng vai gì, có khi chỉ là cameo. Không biết Tiêu Chiến tại sao lại kể cho cậu nghe?

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, cố ý tránh đề tài này: "Tiêu tổng công việc bận như vậy đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm tốt cho cơ thể."

"Tuy không ít kịch bản cẩu huyết nhàm chán, nhưng lúc này tìm được thật sự đáng giá." Tiêu Chiến cười, ánh mắt vẫn dừng trên người Vương Nhất Bác, "Ít nhất có thể khiến tôi hiểu thêm về người kia."

"Diễn đều diễn rồi, không có giá trị tham khảo lắm."

"Nhưng lúc em diễn, khẳng định cũng sẽ bỏ tình cảm vào đó."

Vương Nhất Bác nhất thời không biết nên nói sao.

Vừa lúc stylist bước vào, bảo cậu qua đổi trang phục, cậu nhân cơ hội chấm dứt chuyện này, xoay người vào phòng hóa trang.

Bởi vì phim mới là phim hiện đại, hóa trang không phiền toái như cổ trang, Vương Nhất Bác chỉ cần chỉnh lại chút tóc, cắt tỉa chút mái, để lộ ra đôi mắt đen cùng cái trán cao, sau đó thay áo blouse trắng, đeo thêm gọng kính, cơ bản là xong.

Tạo hình tương đối đơn giản, nhưng hiệu quả rất cao.

Vốn một thân áo trắng đã hợp với khí chất lạnh lùng của Vương Nhất Bác, nhất là cái kính kia, không những không che bớt vẻ mĩ mạo của cậu, ngược lại loại đẹp này càng trở nên thâm trầm nội liễm, như ngọc thạch trải qua mài giũa, nhìn thì trầm tĩnh nhưng lại ẩn ẩn lộ ra chút bén nhọn lạnh thấu xương.

Một đống đèn chiếu trên người cậu, khiến người ta không dời nổi mắt.

Mấy cô gái trẻ tuổi gào hét đẹp trai quá, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng nhịn không được khen mấy câu, chỉ có Lâm Gia Duệ thờ ơ, khoanh tay đứng một bên, đơn giản giơ ngón tay cái với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác rất ăn ý quay qua cười với cậu ta một cái.

Tiêu Chiến thu hết một màn này vào mắt, trong lòng không biết là tư vị gì. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Lâm công tử rất có mắt nhìn, tạo hình hiện tại của Vương Nhất Bác, quả thực hợp với nhân vật trong kịch bản.

Sau khi chụp xong, Vương Nhất Bác lại thay mấy bộ đồ khác, công việc tiến hành rất thuận lợi, nhưng đợi đến khi kết thúc, thì cũng xế chiều.

Tiêu Chiến đói bụng chờ bên cạnh, đợi Vương Nhất Bác xong xuôi, bước tới nói: "Cùng nhau ăn trưa nhé."

"Ngại quá, chỉ sợ hôm nay tôi không có thời gian."

"Sao vậy? Tôi bây giờ tìm em ăn cơm cũng cần phải hẹn trước sao?"

Vương Nhất Bác chưa kịp nói, Lâm Gia Duệ đã bước tới hỏi: "Còn bận à?"

"Không, thu dọn linh tinh xong là đi được rồi, khó có dịp mời được đạo diễn Lâm đi ăn cơm, đương nhiên tôi sẽ không thất hẹn." Vương Nhất Bác nói xong, nhìn nhìn Tiêu Chiến: "Tiêu tổng anh nói có đúng không?"

Tiêu Chiến bị cậu làm nghẹn, thật không cách nào phản bác. Vì duy trì hình tượng, hắn đành phải nuốt xuống cục nghẹn này, trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác cùng Lâm Gia Duệ đi ra ngoài.

Lâm công tử không lái xe. Dựa theo cách nói của cậu ta, hoặc là có xe đưa đón hoặc là dựa vào hai cái đùi. Dù sao thì cậu ta tuyệt đối không lái xe, đơn giản ngay cả bằng lái cũng thi không đỗ. Cho nên hôm nay mời ăn cơm, Vương Nhất Bác đảm nhiệm chức vụ lái xe luôn.

Xe đi không bao lâu, hai người đều phát hiện có xe theo phía sau.

Vương Nhất Bác trừng hai mắt, làm bộ không thấy, Lâm Gia Duệ cũng thức thời không nói, cậu ta chỉ đề nghị một nhà hàng ở trung tâm phố.

Tới nơi, vừa ngồi xuống, Tiêu Chiến liền đẩy cửa vào. Hắn không tiến tới chào hỏi, chỉ tìm một chỗ cách không xa lắm ngồi xuống, theo góc đó của hắn vừa vặn có thể thấy được Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác một lần cũng không quay đầu lại.

Nhưng thật ra Lâm Gia Duệ lúc đang dùng cơm có lơ đãng một câu: "Anh ta gọi đồ ăn giống anh."

Vương Nhất Bác đương nhiên biết anh ta ở đây là ai, bởi vậy tay cầm đũa hơi run.

Lâm Gia Duệ không tiếp tục, chỉ nói: "Kế bên có triển lãm tranh, ăn cơm xong đi xem với tôi đi."

Vương Nhất Bác có chút khó xử: "Thật ra con người của tôi không có tế bào nghệ thuật."

Lâm Gia Duệ hiếm khi cười rộ lên: "Cái này có nghệ thuật hay không không liên quan, đẹp chính là đẹp thôi."

Vương Nhất Bác cũng không có bận gì nên gật đầu đồng ý.

Sau khi ăn xong vẫn là Vương Nhất Bác lái xe, mà xe Tiêu Chiến vẫn bất khuất như cũ chạy theo. Vương Nhất Bác hoài nghi người này liệu có phải giả mạo không, Tiêu Chiến vĩnh viễn không rảnh sao có thể làm ra chuyện khác thường đến thế?

Lâm Gia Duệ quay đầu nhìn mấy lần, lười biếng nói: "Xem ra có người tâm linh tương thông với chúng ta, cũng muốn đến xem triển lãm."

Vương Nhất Bác không biết giải thích thế nào, cố gắng giải thích: "Tôi với Tiêu tổng có chút hiểu lầm... cho nên..."

"Tôi hiểu."

Lâm Gia Duệ ở trong cái vòng lẩn quẩn này lâu như vậy, còn cái gì không đoán được đây? Cậu ta không hiếu kì, chỉ cười nhẹ, mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài: "Trên đời này nhiều kẻ vậy lắm, lúc anh bị coi thường thì bọn họ lạnh lùng vô tình, chờ đến khi anh lạnh lùng tàn nhẫn rồi thì bọn họ lại trở nên không tự trọng."

___________


Lời này thật có lí.

Nhưng càng nghe lại càng như một lời khuyên kinh nghiệm. Vương Nhất Bác nhịn không được nhìn Lâm Gia Duệ, thấy vẻ mặt cậu ta như không có chuyện gì, thật sự đoán không ra rốt cuộc cậu ta là người tàn nhẫn hay ai mới là người tàn nhẫn?

Lâm công tử đối với bất cứ chuyện gì cũng thiếu chút hào hứng, chỉ ham thích làm điện ảnh cho nên đề tài này liền chấm dứt tại đây. Hai người sau đó không nói thêm gì, đi một lúc thì thấy khu triển lãm. Bởi vì không phải ngày lễ nên người đến xem không nhiều, những ngọn đèn đủ kiểu dáng chiếu ánh sáng vào mấy bức tranh có một loại cảm giác vắng lặng.

Vương Nhất Bác im lặng đi về phía trước, từng bước từng bức từng bức đều xem, trong đó có một bức rất thích, sử dụng màu sắc tươi đẹp, rất hấp dẫn ánh nhìn.

Lâm Gia Duệ dừng trước một bức tranh phong cảnh thật lâu.

Bức tranh miêu tả cảnh trời nước tuyệt đẹp, phía xa tít biển là trời xanh không mây, đâu đó là hình dáng vách đá, dưới đó lại có một căn nhà rất lớn, có tia sáng màu cam lấp lóe. Bởi vì chỉ có vài nét bút nên không rõ ánh sáng này là thật hay giả.

Lâm Gia Duệ chăm chú nhìn bức tranh giống như bước vào trong bối cảnh đó rồi, dường như đang đắm chìm trong đoạn kí ức nào đó. Nếu không phải ở nơi công cộng, nói không chừng cậu ta sẽ rơi nước mắt.

Qua hồi lâu, cậu ta thu hồi cảm xúc, quay đầu cười với Vương Nhất Bác: "Cảnh đẹp của thiên nhiên thật khiến người ta kính sợ."

Vương Nhất Bác lập tức tỏ vẻ đồng ý.

Trong lòng cậu lại nghĩ, sau bức tranh này chắc hẳn là một hồi chuyện xưa.

Nhưng Lâm Gia Duệ không hỏi chuyện của cậu thì cậu đương nhiên cũng sẽ không hỏi đến chuyện riêng của người ta, chỉ tiếp tục vừa đi vừa ngắm. Đi đến một góc hơi tối, ở lối rẽ bất chợt gặp Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến như sợ cậu bỏ chạy, liền nắm lấy tay cậu, hạ giọng: "Chúng ta nói chuyện một lúc."

Hắn bám riết không tha như vậy, Vương Nhất Bác muốn tránh cũng không nổi, huống chi cậu vốn không có ý cự tuyệt, tiện nói: "Tôi tẹo nữa còn phải đưa đạo diễn Lâm về, không bằng hẹn tối được không?"

"Chỉ sợ hai người xem triển lãm tranh xong rồi lại muốn đi ăn tối thôi."

Vương Nhất Bác vừa nghe liền nở nụ cười: "Tôi chỉ đồng ý mời cậu ta một bữa cơm thôi, bữa tối này... Tiêu tổng vui lòng mua không?"

Cậu nói đùa thôi, không ngờ Tiêu Chiến tưởng thật, nghiêm túc: "Có thể."

Vương Nhất Bác ngạc nhiên: "Anh không cần về công ty làm à?"

"Tôi hôm nay tới xem em chụp ảnh đương nhiên đã sớm báo nghỉ."

Tiêu Chiến trả lời xong trực tiếp kéo Vương Nhất Bác đi tìm Lâm Gia Duệ nói chuyện hẹn đi ăn tối.

Lâm Gia Duệ không hiểu bọn họ đang ầm ĩ cái gì, dù sao cậu ta cũng ăn uống không mất tiền rồi, đương nhiên không ý kiến. Ăn xong bữa tối, cậu ta bảo Vương Nhất Bác không cần đưa về, tự mình đi bộ.

Vì chuyện này mà thái độ của Tiêu Chiến đối với cậu ta tăng lên không ít, lập tức đem cậu ta cho lên cùng cấp bậc với Tiêu Phong luôn.

Đêm thu man mát.

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đi dọc bờ sông, thấy cậu ăn mặc đơn bạc, thói quen cởi áo khoác lên người cậu.

Vương Nhất Bác không nói gì, im lặng theo sát Tiêu Chiến, cũng không vội hỏi hắn nói chuyện gì.

Hai người đi một vòng bờ sông lại một vòng, đều đang chờ đối phương mở lời trước, cuối cùng đêm khuya vắng người, Tiêu Chiến mới mở miệng nói một câu: "Quan hệ giữa em với Lâm Gia Duệ không tồi."

"Chỉ là cùng nhau ăn mấy bữa cơm, là bạn bè bình thường thôi."

"Tất cả mọi người là bạn bè?"

"Bạn bè là vị trí an toàn nhất, đảm bảo nhất, ai cũng không bị tổn thương, chẳng lẽ không được sao?"

Tiêu Chiến nhíu mày, nói: "Em sao lại dùng ngữ điệu này nói chuyện với tôi?"

"Bằng không thì nói thế nào? Chẳng nhẽ phải giống như nói với kim chủ à?" Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười nói. "Phí cao lắm đấy."

Tiêu Chiến thần sắc khẽ biến, đột nhiên đưa tay kéo Vương Nhất Bác vào lòng, cằm gác lên vai cậu, thấp giọng: "Chúng ta lúc đó không phải không có tình cảm."

"Hử?"

"Tôi từng nghĩ cứ như vậy với em cả đời."

"Ừ." Đáng tiếc chỉ là giấc mộng lừa mình dối người.

Vương Nhất Bác nghĩ thế nhưng không nói ra.

Tiêu Chiến cứ ôm cậu, bởi vì luyến tiếc nhiệt độ cơ thể quen thuộc này, hỏi tiếp: "...có thể bắt đầu lại một lần nữa không?"

"Những lời này trước hết phải hỏi chính anh." Vương Nhất Bác không giãy dụa, đưa tay chỉ vào lồng ngực hắn, hỏi ngược lại, "Lòng của anh đã buông xuống được rồi ư? Cũng không hẳn là phải quên người kia nhưng ít ra cũng không thể do dự, dây dưa."

Tiêu Chiến há miệng lại không nói ra lời.

Vương Nhất Bác sớm biết hắn chỉ là nhất thời xúc động, không khỏi thở dài: "Nếu đáp án vẫn là không biết, vậy không cần bắt đầu, bởi vì lần này tôi sẽ không làm nam phụ nữa đâu."

Tiêu Chiến nháy mắt nhớ tới cảnh Vương Nhất Bác nhìn thẳng ống kính nói tôi yêu em.

Cái dáng vẻ không đề phòng ấy, cái dáng vẻ moi cả trái tim mình ra trao người... chính vẻ mặt ấy đã nhiễu loạn trái tim hắn, giống như có gì đó vướng trong lòng, gỡ mãi không ra, cảm giác khó chịu mơ hồ.

Nhưng hôm nay Vương Nhất Bác nới tay hắn, giãy ra khỏi lòng hắn, giương mắt nhìn thẳng hắn bình tĩnh lại có chút xót xa nói: "Làm sao bây giờ? Tôi đã bước về phía trước rồi mà anh vẫn còn ngẩn ngơ tại chỗ thế này."

Tiêu Chiến không hiểu ý của cậu.

Vương Nhất Bác cũng không tính giải thích, chỉ cởi áo khoác trả lại Tiêu Chiến, dịu dàng: "Xem nhiều phim không tốt cho cơ thể đâu, anh nếu có thời gian thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi."

Vẫn như cũ cậu xoay người bước đi trước.

Tiêu Chiến không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nhìn thấy hình ảnh rời đi của Vương Nhất Bác. Cậu là một kẻ sợ lạnh nhưng lại một mình đi giữa đêm thu gió lạnh như vậy, bóng dáng xa dần, đi tuyệt không quay đầu lại.

Trong đầu Tiêu Chiến vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc Vương Nhất Bác nói câu tôi yêu em kia, mãi sau mới sực tỉnh. Hắn kinh ngạc đứng nơi đó, sờ chiếc áo khoác còn dư lại chút hơi ấm, đột nhiên ý thức được, bản thân đương nhiên ngày nào đó có thể buông bỏ tình cảm với Triệu Tân. Nhưng lúc đó, không hẳn có người sẽ đứng im chờ đợi hắn.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com