Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác lên xe. Anh phải dỗ dành cậu một lúc lâu cậu mới không khóc nữa, cả hai ngồi ở hàng ghế sau. Vương Nhất Bác vẫn còn run nhẹ, ánh mắt đỏ hoe, hơi thở ngắt quãng vì những tiếng nức nở chưa dứt. Tiêu Chiến ngồi cạnh, kiên nhẫn vỗ lưng cậu

Tiêu Chiến lấy khăn tay, cẩn thận lau những vết đỏ trên bàn tay Vương Nhất Bác. Anh kiểm tra kỹ, thở phào nhẹ nhõm "May quá, không chảy máu."

Vương Nhất Bác không đáp, chỉ cúi đầu, ánh mắt mông lung nhìn bàn tay mình đang được Tiêu Chiến nắm lấy. Đôi tay anh ấm áp, nhưng cậu không dám ngẩng lên, sợ rằng chỉ một cái nhìn sẽ làm trái tim cậu lại vỡ tan. Những tiếng khịt mũi vẫn vang lên, như cố kìm nén những cảm xúc đang chực trào.

Tiêu Chiến quan sát cậu, ánh mắt anh phức tạp, đan xen giữa đau lòng và đấu tranh nội tâm. Trong khoảnh khắc này, anh hiểu rõ hơn bao giờ hết, anh không thể làm tổn thương Vương Nhất Bác nữa. Dù oán hận năm xưa nhiều đến đâu, dù những vết sẹo cũ vẫn nhức nhối mỗi lần nhớ lại, anh không thể phủ nhận rằng trái tim mình vẫn giữ một góc nhỏ dành cho cậu. Anh từng lừa mình dối người, tự nhủ rằng mình hận cậu, rằng mọi hành động tàn nhẫn chỉ là để trả thù. Nhưng sự thật là, mỗi lần thấy cậu tan vỡ, anh đau hơn gấp bội. Anh sợ, sợ rằng nếu thừa nhận tình cảm này, cậu sẽ lại nhìn anh như một kẻ yếu đuối, hèn nhát, như bảy năm trước.

"Ổn hơn chưa?"

Vương Nhất Bác gật đầu, nhưng vẫn không nói, đôi mắt đỏ ửng ánh lên chút mệt mỏi. Tiêu Chiến thở dài, tự trách mình không giỏi an ủi. Anh không biết cách nói những lời hoa mỹ, không biết cách bày tỏ để xoa dịu trái tim cậu. Nhưng anh biết hành động có thể nói thay lời. Anh đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu Vương Nhất Bác, động tác vụng về nhưng đầy chân thành.

Vương Nhất Bác ngẩng lên, ánh mắt bất ngờ nhìn anh, như không tin vào sự dịu dàng này. Tiêu Chiến bắt gặp đôi mắt đỏ hoe ấy, trái tim anh khẽ thắt lại. Anh muốn nói gì đó, nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng. Cuối cùng, anh chỉ nói "Ổn rồi. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, được không?"

Vương Nhất Bác gật đầu, phát ra một tiếng "ừm" khẽ, giọng vẫn còn nghẹn ngào. Cậu cúi xuống, che giấu cảm xúc đang dâng trào. Sự dịu dàng bất ngờ của Tiêu Chiến như một cơn gió ấm, len lỏi vào trái tim lạnh giá của cậu, nhưng cũng khiến cậu sợ hãi, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, và khi tỉnh dậy, anh sẽ lại trở thành người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn.

Tiêu Chiến quay sang tài xế "Về nhà tôi."

Tiêu Chiến lấy vài lon bia từ tủ lạnh, đặt xuống bàn trước mặt cả hai. Vương Nhất Bác, từ đầu đến cuối, vẫn chìm trong im lặng, ánh mắt mông lung, như đang lạc trong một góc sâu thẳm của trái tim mình. Tiêu Chiến không ép cậu nói, cũng không hỏi gì. Anh mở một lon bia, đưa cho cậu, rồi tự mở một lon cho mình. Cả hai ngồi đó, lặng lẽ uống, từng ngụm bia đắng chát trôi qua cổ họng, như muốn cuốn đi những đau đớn còn sót lại. Lon này hết, lại mở lon khác, cho đến khi men say bắt đầu làm mờ ý thức, khiến không gian trở nên mơ hồ, chỉ còn lại hai người họ và những cảm xúc không thể che giấu.

Tiêu Chiến quan sát cậu, ánh mắt anh chất chứa sự giằng xé. Anh muốn để cậu có thời gian ổn định lại tâm lý, muốn cho cả hai một khoảng lặng để thở, nhưng trái tim anh lại không ngừng đấu tranh. Anh từng nghĩ mình hận Vương Nhất Bác, từng dùng sự tàn nhẫn để che giấu nỗi đau, nhưng giờ đây, nhìn cậu ngồi đó, yếu đuối và dễ vỡ, anh nhận ra mình không thể tiếp tục lừa dối chính mình. Anh không hận cậu, chưa bao giờ thực sự hận. Điều anh hận là bản thân mình, một kẻ yếu đuối, từng để nỗi đau ấy biến mình thành một người xa lạ.

Vương Nhất Bác, sau một lúc im lặng kéo dài, bất ngờ lên tiếng "Tiêu Chiến..."

Anh ngừng uống, quay sang "Sao?"

Vương Nhất Bác xoay mặt, đối diện anh. Đôi mắt cậu đỏ hoe, mông lung, như đang lạc trong một cơn mơ không lối thoát. Cậu xoa xoa lon bia trong tay, ngón tay run nhẹ, như đang đấu tranh để thốt ra những lời bị kìm nén quá lâu. Cuối cùng, cậu ngập ngừng "Anh... đã tha thứ cho em chưa?"

Tiêu Chiến nhấp một ngụm bia, vị đắng lan tỏa trong miệng. Anh thở dài, ánh mắt đượm buồn, giọng khàn đu vì bia "Nhất Bác, có lẽ em sẽ không tin, nhưng anh chưa bao giờ thực sự hận em. Anh hận chính mình hơn, hận vì đã yếu đuối, hận vì đã không đủ can đảm để đối diện với em. Anh tự mình dày vò em, để em nghĩ anh hận em, nhưng thật ra..." Anh dừng lại, tự cười nhạo bản thân, giọng nghẹn đi "Thật ra, anh chỉ đang chạy trốn chính mình. Giữa chúng ta, không có chuyện tha thứ hay không. Chỉ có bắt đầu, và kết thúc."

Vương Nhất Bác lặng người, trái tim đau nhói như bị xé toạc. Anh không hận cậu, nhưng lời nói ấy lại khiến cậu càng thêm hối hận. Cậu nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến, bàn tay Tiêu Chiến khẽ run, như đang cố che giấu những cảm xúc đang dâng trào. Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh "Tiêu Chiến, em biết những gì em làm trong quá khứ đã khiến anh tổn thương rất nhiều. Dù em có cố gắng thế nào, em cũng không xứng đáng được tha thứ. Nhưng..." Cậu đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt anh, ngón tay lướt qua đường nét sắc lạnh nhưng thân quen. Một nụ cười dịu dàng, đầy xót xa nở trên môi cậu "Em vẫn muốn bù đắp cho anh. Em muốn anh chấp nhận em của hiện tại, để em có cơ hội sửa chữa sai lầm. Tiêu Chiến, em yêu anh."

Lời thú nhận ấy như một cơn gió thổi qua, khiến cả hai chìm vào im lặng. Họ nhìn nhau, ánh mắt đan xen giữa đau đớn, khao khát, và một tia hy vọng mong manh. Vương Nhất Bác, vẫn vuốt ve gương mặt anh, từ từ tiến lại gần, đặt lên môi Tiêu Chiến một nụ hôn nhẹ, dịu dàng như sợ rằng chỉ một chút mạnh mẽ sẽ làm tan vỡ khoảnh khắc này. Tiêu Chiến ngồi bất động, trái tim anh như ngừng đập trước lời thú nhận và sự chân thành của cậu. Nhưng rồi, anh đưa tay, ôm lấy eo cậu, đáp lại nụ hôn ấy, sâu sắc và mãnh liệt, như muốn trút hết mọi cảm xúc bị đè nén suốt bảy năm.

Nhất Bác, anh không tha thứ cho em, vì anh chưa từng hận em. Giữa chúng ta, không cần cưỡng cầu kết thúc hay bắt đầu. Chỉ cần...đừng để nó kết thúc trong vô nghĩa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com