Bánh mì Sourdough (phần 1)
Ngày diễn ra cuộc thi làm bánh đang dần đến gần, đã xác định chủ đề, thời gian về sau, chính là chọn mua nguyên liệu và điều chỉnh công thức. Mỗi ngày Tiêu Chiến đều thử nghiệm cùng Vương Nhất Bác, họ cũng thường xuyên phải ở lại sau giờ làm tiếp tục lọ mọ đến tận khuya. Tuy nhiên, chẳng thể nói rõ lý do, tại sao Tiêu Chiến vẫn luôn không quá hài lòng về thành phẩm bánh mì. Vương Nhất Bác không thể nếm được mùi vị, cũng chẳng thể nào giúp Tiêu Chiến phân tích vấn đề xảy ra ở đâu.
Đầu tiên việc chọn dùng cà chua khô khiến Tiêu Chiến không nắm chắc lắm, thứ anh muốn là sự chắt lọc nổi bật hương vị tươi mới của mùa hè. Nhưng lúc làm, sử dụng cà chua sấy dẻo hay cà chua sấy khô, dùng cà chua Roma, cà chua bi, cà chua mận hay cà chua San Marzano, vị chua và ngọt khiến anh khó lựa chọn. Sau khi thử qua rất nhiều loại khác nhau, mới chọn được loại cà chua khô của Ý, dùng cà chua Roma nhỏ chín tự nhiên, sản lượng rất ít, hương vị cân bằng. Đương nhiên sau đó còn nhiều vấn đề hơn, chẳng hạn như chọn men, tỷ lệ bột cơ bản, các loại saffron... mãi chẳng thể làm Tiêu Chiến hài lòng hoàn toàn.
Trong khoảng thời gian này Tin Pan Alley cũng phát sinh chút chuyện, Penny thương lượng với Tiêu Chiến định nghỉ việc, xưởng sản xuất bia của A Kỳ kinh doanh ngày càng bận rộn, cần người giúp, còn có đám gà kia, bọn chúng cũng rất cần người chăm nom. Đây cơ bản như chuyện đã định rồi...Nhưng có lẽ cũng vừa đúng lúc, Tiêu Chiến thuận tiện nói với Penny tin tức tiệm bánh sắp đóng cửa, cô hình như cũng chẳng ngạc nhiên mấy, trái lại đồng ý với Tiêu Chiến, quả thật chưa vội rời đi ngay bây giờ, nếu cần, có thể làm đến ngày tiệm chính thức đóng cửa. Sau đó cô lại khích lệ Tiêu Chiến, quản lý là thợ bánh giỏi nhất trên đại lộ Đệ Tam, chắc chắn có thể làm ra bánh mì ngon nhất, khiến mọi người trong cuộc thi kinh ngạc đến rớt cằm.
Không cần phải rớt cằm, Tiêu Chiến xua tay, chỉ muốn làm một ổ bánh mì ngon mà thôi.
Sau hai tuần, Saffron Tây Ban Nha chất lượng hàng đầu nhờ chị Ninh đặt mua cuối cùng đã vận chuyển đến - giá không hề rẻ. Sau đó, sau khi nhiều lần điều chỉnh công thức chẳng mấy thành công, tối hôm ấy, họ cuối cùng đã hoàn thành một mẻ bánh mì có vẻ đạt tiêu chuẩn trong lòng Tiêu Chiến, hình dạng màu sắc đẹp như mong đợi, dưới cái nhìn của Tiêu Chiến, hương vị quả thật đủ hoa lệ, đủ phức tạp.
"Quản lý, lần này chắc được rồi nhỉ..." Vương Nhất Bác ngồi trên chiếc ghế cao đối diện anh, cậu vậy mà đang ăn một trong những chiếc bánh mì Sourdough còn lại trong tiệm hôm nay.
Tiêu Chiến nếm thử hương vị của chiếc bánh mì này, anh cảm giác nên hài lòng, nhưng anh bỗng cau mày, cầm lên, cắn thêm miếng nữa, sau đó đặt bánh mì xuống. Thành thật mà nói, vẫn thất vọng, đến cùng là không đúng ở đâu?
"Quản lý, anh đừng lo lắng, chúng ta có thể thử lại. Ít nhất, trông rất đẹp mắt, kết cấu tổ chức tốt, tôi nghĩ hương vị hẳn rất đa dạng, rất cao cấp cũng rất tinh tế."
"Không, không cần cái này." Tiêu Chiến quả thật có chút chán nản, nhưng vẫn rất kiên quyết trả lời cậu.
"Chúng ta không dùng cái này Vương Nhất Bác, đây là một ổ bánh mì rất ngon, nhưng nó không phải Tin Pan Alley."
"Hả? Vậy nghĩa là sao?"
"Đây là loại bánh mì phải mặc vest đen ăn, chính là loại đó đó, người phục vụ trong bộ lễ phục đi tới, lấy chiếc kẹp nhỏ bằng bạc, kẹp nó cho em, đặt lên một chiếc đĩa sứ trắng tinh to bằng cái chậu rửa mặt, rồi nói dông nói dài, thưa ngài, đây là thứ gì đó ăn kèm bò tái Tartare (1) của chúng tôi - miếng thịt bò Tartare chỉ bằng quả trứng bồ câu, bên trên còn đập quả trứng cút nữa cho em, nhưng đi kèm đống lời vẽ vời."
(1) Thịt bò Tartare là món thịt được làm từ thịt sống xay nhuyễn, đây là món thịt bò sống trộn nước xốt Tacta.
Nhưng nào phải, những nhà hàng cao cấp trọng hình thức thích diễn xiếc và già mồm kiểu cách, Vương Nhất Bác không nhịn được bật cười.
"Chắc chắn không thể dùng cái này, chúng ta không dùng cái này, là tôi sai rồi, Vương Nhất Bác!"
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ăn bánh mì Sourdough bên kia, cậu bẻ từng miếng từng miếng cho vào miệng, nhai rất nghiêm túc, ăn đến hai má phồng lên, rõ ràng không nếm được mùi vị gì, tại sao m ăn trông như rất ngon miệng?
"Vương Nhất Bác, hay chúng ta làm Sourdough nhỉ?"
"Sourdough, đơn giản quá không?" Vương Nhất Bác hơi lo lắng hỏi anh.
Đúng, đây căn bản là loại bánh mì nguyên thuỷ nhất, làm sao giành chiến thắng được trong cuộc thi? Có lẽ sẽ chẳng ai biểu diễn các ca khúc luyện tập sơ cấp trong vòng chung kết của một cuộc thi piano.
"Ừm, làm đơn giản nhất, nhưng là loại bánh mì phức tạp nhất. Men tự nhiên được ủ lâu năm, loại bột mì phù hợp nhất, công thức đơn giản nhất, nhưng cũng có thể làm ra dáng vẻ nguyên bản nhất của bánh mì, sẽ có hương vị phong phú, hương vị vô cùng cao cấp!" Tiêu Chiến đột nhiên trở nên rất tự tin.
"Ở khắp mọi nơi trên thế giới đều có người ăn Sourdough, ăn với cá mòi đóng hộp, chấm dầu ô liu, ăn với súp đặc, hay như chúng ta ở đây, ăn với salad thịt bò và nụ bạch hoa. Sourdough, giống như Jazz piano(2) trong quán cà phê, vẫn luôn ở đó, thậm chí em sẽ không để ý đến sự tồn tại của nó, nhưng không có thì không được."
(2) Piano jazz là thuật ngữ chung cho các kỹ thuật mà nghệ sĩ piano sử dụng khi chơi nhạc jazz. Piano đã là một phần không thể thiếu trong thành ngữ nhạc jazz kể từ khi ra đời, trong cả môi trường độc tấu và hòa tấu.
"Vậy được quản lý, nghe lời anh, chúng ta làm Sourdough, nhưng nếu thi đấu, không thể dùng loại men bình thường."
Men tự nhiên là linh hồn của Sourdough, để mang lại hương vị phong phú, cảm nhận và độ chua phức tạp vượt thời gian, mỗi chuyên gia làm Sourdough đều có loại men chua độc đáo của riêng mình, đó là chữ ký của người làm bánh. Loại men ưu tú cần một thời gian dài để hình thành, thời gian sẽ khoá chắc chi tiết, trong quá trình phức tạp ngưng đọng thành kết quả kỳ diệu độc đáo khó mà sao chép. Tin Pan Alley chẳng phải cửa tiệm lâu đời, không nuôi được loại men ba mươi năm tuổi. Tuy nhiên, men tuyệt đối không thể mua, niềm kiêu hãnh của người thợ làm bánh không thể bị khiêu chiến.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nói với Tiêu Chiến "Quản lý, chúng ta thử xem, dùng lọ men kia thì sao, men nho ấy? Anh nói, đã hơn hai mươi năm, chúng ta đã nuôi nó rất tốt."
"Nhưng, tôi chưa dùng nó làm bánh mì bao giờ..."
"Quản lý, anh đợi chút."
Vương Nhất Bác nhảy khỏi ghế, chạy rất nhanh ra phía sau, lấy trong ba lô cậu ra một cuốn sổ nhỏ.
"Thực ra có người đã dùng nó làm bánh mì... Nhưng quản lý anh đừng giận, tôi có gửi men cho một số chuyên gia làm bánh, sau đó xin họ nói cho tôi biết hương vị của bánh mì... Xin lỗi chuyện này chưa được sự đồng ý của anh, nhưng tôi muốn thử nghiệm tác dụng của các loại bột khác nhau, tôi cần có người nói cho tôi biết, nó có hương vị như thế nào." Tiêu Chiến thấy cậu lật cuốn sổ nhỏ ra, chữ viết thật sự không đẹp lắm, nhưng ghi chép rất cẩn thận và chi tiết.
"Vương Nhất Bác, nếu đã tìm chuyên gia làm bánh, sao em không hỏi tôi?"
Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ cậu ngơ ngác hồi lâu, có chút muốn cười, "Em đã cho nó ăn lâu như vậy, cả ngày còn suy nghĩ thực đơn cho nó, thì để em phụ trách tái sinh nó đi."
Men trong tủ lạnh, cần được kích hoạt ở nhiệt độ phòng, mới có thể làm thành bánh mì. Vương Nhất Bác sử dụng loại bột mì đặc có hàm lượng gluten rất cao, khiến nó thích ứng tốt hơn với những thay đổi của axit và enzyme. Đại khái trong vòng chưa đến ba ngày, men đã trở thành loại bột lên men chất rắn. Hiện tại nó đã tăng kích thước gấp hai lần, bọt mềm mịn không lạnh không nóng trở thành bong bóng lớn mạnh mẽ giàu tính đàn hồi, bừng bừng sức sống. Loại men đã được làm lạnh hơn 20 năm, đã ăn rất nhiều loại bột đa dạng, là một loại men thành thục. Nó đã được chăm sóc rất tốt, hiện tại có dấu hiệu đã phục hồi sự sống, cậu đang chờ biến nó thành một ổ bánh mì.
Sau lần lên men đầu tiên, làm lạnh, sau đó để nguội, Tiêu Chiến đã dùng một loại bột rắn để làm bột nhào cuối cùng. Nướng cần nhiệt độ cao 260 độ C, còn phải tạo đủ độ ẩm trong lò nướng. Khi bột được đưa vào lò hơi nước nghi ngút, cảnh tượng cực sống động.
Thử nghiệm nướng bánh trong đêm cuối cùng đã kết thúc, bánh mì tròn lớn bốc nhiệt hừng hực đặt trên giá để nguội, nó khoác lớp vỏ vàng đẹp mắt, ở giữa có một vết rạch hình vòng khuyên phồng lên nhô ra, lại được nướng thành mép giòn, giống như đang đội một chiếc vương miện vàng nho nhỏ.
"Quản lý, không biết có thành công hay chưa." Vương Nhất Bác hơi căng thẳng, lại có chút nóng lòng muốn thử.
"Hiện tại vẫn chưa được, nhiệt độ quá cao, phải đủ nguội mới đạt hương vị ngon nhất. Vương Nhất Bác, nhẫn nại là phẩm chất tốt đẹp của thợ làm bánh, đừng quên."
Bánh mì mới ra lò, bên trong nóng hơn 80 độ C, tinh bột còn chưa đủ bão hoà, độ ẩm quan trọng cần lớp vỏ giòn sém kiên nhẫn bảo vệ, sau đó tất cả hương vị phong phú sẽ hoàn toàn lắng đọng, định hình trong quá trình làm nguội, biến thành một ổ bánh mì kiên nhẫn ưu tú nhất. Đúng, cần phải chờ đủ...
"Quản lý"
"Hả? Gì vậy?"
"Không có gì, à, cảm thấy thời gian thật chậm..."
"Em cảm thấy chán sao? Vương Nhất Bác"
"Cũng chẳng phải, vẫn là có chút lo lắng."
"Vậy để tôi nói chút chuyện gì nhé, nói gì giờ nhỉ? Kể về cuốn sách tôi từng đọc trước đây đi, không biết em có hứng thú không..."
"Ồ? Đó là sách gì? Anh nói đi quản lý"
"Tên <Thiền và nghệ thuật bảo dưỡng xe máy>"
"Tôi biết, cuốn sách rất nổi tiếng, tựa rất thú vị, nhưng tôi chưa đọc qua."
"Ừm, trong sách có nói, trên đời kỳ thực chỉ có hai loại người đi xe máy."
"Có những người giống như nhà tư tưởng, họ sẽ theo đuổi công cụ tối ưu hoá, hoàn mỹ nhất, nhưng loại người khác thì sao, họ chỉ lái xe, sau đó cảm nhận gió quét qua mặt mà thôi. Sau nữa, thợ bánh cũng vậy, có loại thợ làm bánh đặc biệt tỉ mỉ tinh vi, chú trọng phương pháp luận, họ nghiên cứu đặc tính của mỗi một loại lúa mì, một ngàn loại công thức đối chiếu lặp đi lặp lại, để không chỉ hiệu chỉnh, họ chính là thợ làm bánh muốn có giải pháp tốt nhất. Nhưng cũng có những thợ làm bánh để gió thổi vào mặt, bánh mì nướng ra rất ngẫu hứng, tựa điệu Rhapsody (3), em chỉ có thể dùng một hai câu mập mờ để hình dung, nhưng đến cùng là thứ gì, dường như chẳng ai muốn nói rõ."
(3)Rhapsody là tác phẩm theo phong trào nhiều tập nhưng được tích hợp, cấu trúc trôi chảy tự do, bao gồm một loạt các tâm trạng, màu sắc và âm sắc có độ tương phản cao. Một không khí đầy cảm hứng ngẫu hứng và cảm giác ngẫu hứng khiến nó trở nên tự do về hình thức hơn là tập hợp các biến thể.
"Ồ, quản lý anh cảm thấy bản thân mình là loại nào?"
"Vậy em cảm thấy thế nào?"
"Ừm... Vậy phải xem bánh mì hôm nay có phải ngẫu hứng hay không? Nhưng mà, dù sao tôi cũng không nếm được mùi vị." Vương Nhất Bác nói rất thoải mái, trông chẳng hề buồn chút nào.
Bọn họ cứ thế đợi cùng nhau, cho đến khi nhiệt kế chỉ 27 độ C, thang đo nhiệt độ hoàn hảo.
Tiêu Chiến dùng dao cắt bánh mì hình răng cưa cắt nó ra, một miếng lớn ở trong tay, cắn ăn.
"Quản lý, sao rồi?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong mắt lấp lánh lấp lánh.
"Vỏ ngoài rất ngon, độ giòn kiểm soát tốt, có chút vị caramel." Tiêu Chiến kiên nhẫn nhai đi nhai lại, chậm rãi trả lời cậu.
"Cảm giác kết cấu cũng rất tốt, mới đầu có thể nếm được vị ngọt, chỉ là hơi ngọt tí, vị ngọt thuần tuý khi nước bọt phát sinh phản ứng, vừa đủ." Anh lại ngừng một chút, gật đầu "Ừm, tiếp theo mới có vị chua, rồi chút vị mặn, cảm giác cân bằng này cũng hay."
"Cuối cùng là vị tươi, vị rất đặc biệt...Có hơi khó diễn tả, tôi cảm thấy nó liên quan lớn đến men, tôi nghĩ xem nên nói như thế nào."
"Có chút ngọt ngào như bánh mì bắp(4), mùi chế phẩm sữa, còn rất bông xốp, nhưng lại chua chua, sau đó lại rất giống khoai tây hầm, còn có chút vị hạt rang, rất khó nói rõ, vị tươi rất phức tạp, nhưng cuối cùng tất cả lại trở về vị chua của men."
(4)Bánh mì bắp hay bánh mì ngô là một loại bánh mì ăn nhanh được làm từ cornmeal, gắn liền với ẩm thực miền Nam Hoa Kỳ, có nguồn gốc từ ẩm thực người bản địa châu Mỹ.
"Thành thật mà nói, tôi có hơi ngạc nhiên, nó không giống bất kỳ loại bột chua nào tôi từng làm, là loại bánh mì chưa từng thấy, trước đây chưa từng có."
"Em muốn thử xem vị gì không, Vương Nhất Bác?"
Muốn thử xem không? Đương nhiên rồi.
Tiêu Chiến nhìn cậu bé trước mắt, đáy mắt cậu rất trong, đen trắng rõ ràng, sao sáng mong chờ nhấp nháy từng chút. Vì vậy Tiêu Chiến khẽ sáp người qua, ấn giữ vai cậu, hơi cúi đầu hôn cậu. Đây quả nhiên cũng là nụ hôn trước đây chưa từng có, một nụ hôn chia sẻ hương vị, nhưng Tiêu Chiến giữa chừng đổi ý, anh trái lại càng giống như muốn thưởng thức người trước mặt hơn, anh rất nhẹ nhàng thò vào, dịu dàng kiên nhẫn bắt lấy đầu lưỡi cậu, ướt át, sau đó nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi ngọt ngào mềm mại vào giữa răng, dụ dỗ cậu ra ngoài, lại đi an ủi vị giác cậu, là đang thử kiểu massage trẻ hoá, như thể hy vọng có phép màu kỳ diệu nào đó, có thể đánh thức vị giác chẳng thể truyền tải được của đầu lưỡi đáng thương này.
Bầu không khí dịu dàng này rất hiếm có, sự đụng chạm nhẹ nhàng và dè dặt đôi khi có thể trực tiếp chạm đến dục vọng, qua lớp vải của tạp dề và đồng phục bếp, cả hai đều cảm nhận được niềm trông mong đã ngủ quên trong cơ thể lại được khuấy động.
Vương Nhất Bác lùi lại trước, thở dài, lắc đầu "Quản lý, hôm nay không làm tình"
"Ừm, không làm tình, hứa với em..."
Tiêu Chiến không buông cậu ra, nhẹ nhàng dùng tay phải xoa xoa phần gáy có hơi căng thẳng của cậu, cảm nhận thân thể gầy gò ấm áp trước ngực dần thả lỏng.
Vì vậy, họ lại quấn lấy nhau tiếp tục nụ hôn ướt át êm ái, ngăn cách lớp vải trắng hơi đơ, Tiêu Chiến tiếp tục sờ soạng nhẹ nhàng trên lưng cậu trai. Kiên nhẫn là phẩm chất của thợ làm bánh, bánh mì muốn ăn ngon, nhất định phải đợi đến nhiệt độ tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com