Pháo hoa
Tác giả đề xuất nghe bài After Hanabi của Nujabes khi đọc chương này nhé!
Lễ hội âm nhạc ngoài trời rất nhanh đã tiến đến sân khấu trình diễn cuối cùng, bia và bánh mì đều được bán hết. Hiện tại là xế chiều sắp đến lúc mặt trời lặn, dưới bầu trời xám xanh treo một mảnh dư vị tà dương màu hồng đào, hình dáng vầng trăng tròn vạnh nhỏ xíu hiện ra rất mờ, có người chụp ảnh bầu trời, các nhạc công đang nhẫn nại điều chỉnh thiết bị trên sân khấu, đám người vây quanh bắt đầu tập trung về phía sân khấu.
"Quản lý, hôm nay thật sự rất thành công, quá thành công luôn!" Penny hiển nhiên tâm tình rất tốt. Lúc này A Kỳ bạn trai của Penny đi tới nói gì đó, sau đó Penny hưng phấn nói "Đi thôi quản lý, chúng ta cùng nhau xuống dưới xem biểu diễn không? Đây là DJ hip hop giỏi nhất thành phố chúng ta đó, âm nhạc siêu đỉnh, đặc biệt phê!"
Penny vội vàng kéo A Kỳ đi, thuận theo con dốc cỏ chạy về hướng sân khấu chính. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, hỏi anh "Quản lý, chúng ta cũng nên xuống xem không?" Tiêu Chiến gật đầu biểu đạt đồng ý. Kỳ thực anh không đặc biệt ưa thích náo nhiệt, nhưng dường như lại bị thu hút bởi sự tản mạn của ngày cuối hè, cảm thấy thỉnh thoảng thử cũng không sao.
Bọn họ bước không nhanh, lúc đi qua, gần sân khấu đã đông kín người, phần lớn là những người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng. Từ xa có thể thấy Penny và A Kỳ đã xông lên hàng đầu, Penny đang ngồi trên vai A Kỳ, cùng nhau khua tay với người trẻ tuổi bên cạnh.
"Quản lý, chúng ta ở đây xem đi, phía trước nhiều người quá." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến "Có phải thấy chật quá không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, bày tỏ không sao, nhưng bọn họ vẫn bị đám đông cuồng nhiệt tiếp tục tràn vào đẩy về phía trước.
Mặt trời dường như đã lặn khuất bóng, trên sân khấu bật đèn, giữa sân khấu có một DJ không cao, dáng dấp khiêm tốn để râu quai nón, bên cạnh lần lượt là các tay chơi saxophone, ghi ta và trống. DJ lấy ra một ống sáo, thổi giai điệu ngẫu hứng, ý nói chính thức bắt đầu biểu diễn, đám đông phát ra làn sóng cổ vũ dâng trào.
Đoạn mở đầu chỉ thuần chơi nhạc cụ, giai điệu ghi ta sampling(1) tựa tiếng thở than mùa hè sắp sửa tan biến, nhịp trống chậm rãi không khoa trương hành quân theo nhịp. Những thanh niên trong đám đông lắc lư cơ thể theo tiết tấu, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ, gia nhập với tư cách là một trong số họ. Tiêu Chiến tất nhiên chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ lúc cậu nhảy, nói thật theo anh thấy, dáng vẻ Vương Nhất Bác nhảy khá đẹp, không có bất kỳ động tác cường điệu nào. Trong nhịp điệu hip hop khó chịu, là cộng hưởng động tác của tứ chi thon dài và âm nhạc tinh tế, trong tản mạn lại được sức lực của hơi thở thiếu niên như có như không chèo chống. Rất nhanh điệu nhảy của cậu đã thu hút quần chúng xung quanh, mọi người đều đang nhẹ nhàng hoan hô cậu. Vương Nhất Bác cụp mi, có vẻ cười rất ngại ngùng, trên má vương chút ửng hồng. Tiêu Chiến bỗng ý thức được, có thể do cậu đã uống tí bia, chút ít lạnh nhạt, căng thẳng, gò bó và không tự tin thường ngày thời khắc này đều đã biến mất, như được phóng thích khỏi chiếc hộp buộc ruy băng xinh đẹp, cả người chấn động khiến người ta thả lỏng, tự do và tươi mới ngoài ý muốn, cậu lúc này rõ ràng chỉ là một thiếu niên xinh đẹp, mang theo khí vị tưa sương đọng trên ngọn cỏ ngày hạ, mát rượi xanh trong. Tiêu Chiến tất nhiên cũng chưa từng thấy qua Vương Nhất Bác với dáng vẻ này, nhất thời rất khó hợp nhất hoàn toàn dáng vẻ cậu ngày thường mặc đồng phục thợ bánh gọn gàng, nghiêm túc phục vụ bánh mì, cảm giác khác lạ này khiến anh cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn "đáng yêu" hơn.
(1) Trong âm nhạc, sampling là hành động lấy một phần nhạc, một mẩu âm thanh (ví dụ: tiếng trống, tiếng đàn organ, tiếng hát) của một bản nhạc đã được thu âm trước đó và sử dụng lại cho một bản nhạc khác. Các mẫu có thể gồm các yếu tố như nhịp điệu, giai điệu, lời nói, âm thanh hoặc toàn bộ thanh nhạc và có thể được phân lớp,cân bằng, tăng tốc hoặc giảm tốc độ, chuyển mạch lại, lặp nhạc, hoặc thao tác khác.
DJ chuyển sang nhịp điệu khác, đây là phần chuyển tiếp trước bài hát tiếp theo. MC mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và quần đen nhún nhảy theo giai điệu bước lên giữa sân khấu, anh ta đội mũ lưỡi trai, trước ngực đeo trang sức giống dreamcatcher, cổ tay quấn băng đen. MC ở trên sân khấu làm động tác chỉ tay về phía đám đông, làm phần lớn quần chúng hưởng ứng nhiệt liệt. Màn biểu diễn cao trào được mong đợi sắp sửa diễn ra, khán giả vì vậy chen chúc càng sát hơn, sóng người dập dìu theo tiết tấu, nhiệt độ trong không khí dường như cũng trở nên nóng hơn.
Vương Nhất Bác ngừng nhảy, nghiêng người lớn tiếng nói với Tiêu Chiến "Quản lý, có phải nóng lắm không? Ở đây đông người quá, chúng ta lên con dốc phía sau xem biểu diễn đi, bên kia ít người." Tiêu Chiến chẳng phản ứng, cậu không chắc anh có nghe rõ không, vì vậy cậu nhẹ đẩy cánh tay Tiêu Chiến một cái. Tiêu Chiến giờ mới chú ý đến, quả thật trên cổ mình đã nhễ nhại mồ hôi, cũng tốt, anh được Vương Nhất Bác đẩy, bắt đầu ngược dòng người đi ra ngoài. Lúc này MC trên sân khấu cũng bắt đầu biểu diễn.
Lovesick like a dog with canine sensitivity
Tương tư như con chó với sự nhạy cảm của cảnh khuyển
Developing this new theory of relativity
Đang trên đà phát triển thuyết tương đối mới này
Connecting our souls resting in captivity
Gắn kết linh hồn yên nghỉ bị giam cầm của chúng ta
Tiêu Chiến đi ở phía trước, Vương Nhất Bác theo sát phía sau. Tiêu Chiến rất cao, anh sải bước rất nhanh, tuy chen chúc trong đám đông không đi bước một được, nhưng vẫn mau chóng nhận thấy khoảng cách của anh Vương Nhất Bác trở nên xa hơn, vì vậy anh ngừng lại, sáp đến nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, lớn giọng nói "Đông người quá, đừng để tách ra..." Vương Nhất Bác cúi đầu, không đáp lại, sau đó bọn họ cứ thế kéo nhau, dường như đã đi một đoạn đường rất dài. Như xuyên qua một đàn cá dưới biển sâu, trong đầu Tiêu Chiến không khỏi hiện lên hình ảnh này, đàn cá sắc đen xen lẫn màu xanh thẳm, xuyên qua mớ hỗn độn trước mắt. Nơi này rất nóng, lòng bàn tay Tiêu Chiến đổ mồ hôi đầm đìa.
Reality, sitting on the shoulders of our chemistry
Hiện thực, đè nặng lên phản ứng hoá học của đôi ta
See ain't no mystery, the colors that we mix will set the mind free
Nhìn xem nào có gì bí ẩn, màu sắc ta pha trộn sẽ giải phóng tâm trí ta
Let the blind see beyond harmony!
Hãy để kẻ mù loà nhìn thấy những điều vượt xa hoà âm!
Breathe life into dead space blow away your clouds of doubt
Phả sự sống vào không gian chết chóc thổi bay đám mây hoài nghi nơi em
Đi một hồi bọn họ cuối cùng đã đến con dốc xanh cỏ cách xa trung tâm khán đài, nơi đây không nhiều người lắm, họ có thể tuỳ tiện ngồi trên cỏ xem biểu diễn. Hiện giờ sắc trời đã tối đen, ngồi trên bãi cỏ vừa lạnh vừa ẩm, nhưng có chút bầu không khí khó tả khiến người ta chẳng muốn vội rời đi.
"Quản lý, chúng ta ngồi đây xem một lát được không?" Vương Nhất Bác mò mẫm khăn giấy đưa Tiêu Chiến lau mồ hôi.
"Được, lời bài hát của MC này viết rất hay, tôi rất thích."
"Ừm, tôi cũng thích vần điệu của anh ấy."
"Vương Nhất Bác, tôi trước đây không biết cậu nhảy giỏi như vậy."
"Nhưng làm thợ bánh không cần phải nhảy giỏi, là chuyện chẳng liên quan..."
Tiêu Chiến gật đầu "Ý tôi là, có cơ hội, vẫn nên làm nhiều việc mình thích hơn không phải sao?"
Vương Nhất Bác không trả lời anh, cúi đầu khẩy móng tay.
Pure sound wave travel semi-infinitely
Sóng âm thuần chuyển động nửa vô hạn
Plus I'll see you there utmost definitely
Tột cùng chắc chắn tôi sẽ gặp em nơi ấy
Cách xa sóng nhiệt của đám đông đang nhảy múa, hiện tại hai người ngồi lặng lẽ giữa tiếng trống và giai điệu trầm bổng, không nói gì cả.
Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến đang ngồi cạnh, ánh đèn sân khấu từ phía xa khắc hoạ đường nét anh tuấn của anh, chiếc bóng đổ lên gương mặt nóng lạnh đan xen này. Hôm nay anh không mặc trang phục bếp, ống tay lửng với chất vải sáng màu, mái tóc rũ nhẹ, khiến anh giống một sinh viên đại học ở trong khung cảnh màn đêm, lộ ra sự mềm mại hiếm thấy.
"Mềm mại" - Vương Nhất Bác chợt cảm thấy, đây là một từ đủ khiến người ta cảnh giác, cậu nghĩ mềm mại trong lòng mình hẳn sớm đã giấu vào vỏ hạt dẻ, giống như vị giác cậu đã đánh mất, cậu tưởng rằng sẽ không bày ra trước mặt ai nữa. Nhưng lại sẽ bắt gặp một người trông thần bí lại kiên cố không kém, khiến bản thân nơi nơi cẩn thận, nhưng vẫn trong lúc chẳng để ý lộ tẩy rồi.
Cause the beat plus the melody
Bởi vì nhịp đập cùng với giai điệu
Makes me speak of L.O.V.E eloquently so evidently
Khiến tôi nói Y.Ê.U một cách hùng hồn và hiển nhiên
I mean that from my heart cause you make me feel good as a person
Ý tôi là lời yêu xuất phát từ trái tim vì em khiến tôi cảm thấy hạnh phúc khi là chính mình
Nhịp phách của âm nhạc đập từng kích bên tai, một số cảm xúc như cũng bị khua mở lần lượt, cảm giác đã mất từ lâu... Cậu lại đứng dậy, nhẹ nhàng đong đưa cơ thể theo nhịp điệu, như thể đang che đậy điều gì đó.
Cause the beat plus the melody
Bởi vì nhịp đập cùng với giai điệu
Makes me speak of L.O.V.E eloquently so evidently
Khiến tôi nói Y.Ê.U một cách hùng hồn và hiển nhiên
...
Họ lại ở đó nghe thêm vài bài hát, sau đó Tiêu Chiến cũng đứng dậy, nói hơi nước trên cỏ trĩu nặng quá.
Khi màn trình diễn kết thúc, phía bên kia công viên xanh hoá có người đốt pháo. Rất nhiều thanh niên ồn ào huyên náo chạy đến xem, pháo hoa có lẽ chính là âm kết của mùa hè đi, Vương Nhất Bác thầm nghĩ. Tiêu Chiên hiển nhiên cũng bị pháo hoa thu hút, ngẩng đầu nhìn về hướng bên kia bầu trời. Thân thể anh không cử động, nhưng gió đêm thổi căng phồng chiếc áo sơ mi vải đay rộng rãi sáng màu của anh.
Tiêu Chiến đang đứng bên cậu ngẩng đầu ngắm pháo hoa, đuôi mắt mảnh dài của anh cụp hoạ nên đường cong xinh đẹp, khi ánh lửa bùng lên chiếu thành rất nhiều rất nhiều sao sáng trong đôi mắt này, mắt anh giống tấm gương sáng rực hơn. Dáng vẻ một mình ở đó ngắm pháo hoa, dường như trông thập phần cô đơn, Vương Nhất Bác nhịn không được thầm đoán giữa đôi môi hơi nhếch lên và dưới sống mũi cao thẳng, có lẽ trú ngụ rất nhiều tiếng thở dài chẳng muốn sẻ chia cùng người khác - Sao hiện giờ anh trông hơi buồn nhỉ? Vương Nhất Bác cúi đầu, trong ánh sáng ngắn ngủi của pháo hoa nở rộ, đôi mắt cậu dường như muốn bắt lấy những chiếc bóng thoáng qua dưới ngọn cỏ nhỏ vụn, những chiếc bóng cỏ chuyển động, vặt vãnh này, hợp vào thành một dòng sông vô hình, chảy đến nơi chẳng thể biết trước.
Nhưng mà, hãy mau bắt lấy nó, lần sau sẽ không ở đó nữa!
Vì vậy, thanh âm Vương Nhất Bác mở miệng nói chuyện có hơi nghẹn ngào, không quá chắc chắn "Quản lý, sau này anh có gặp được người, có thể cùng anh chui vào bánh mì lớn chưa?"
Tiếng pháo hoa phóng lên trời có đuôi dài và mảnh, thẳng thừng nhẹ nhàng cắt ngang sắc nhung của bầu trời đêm, có sự trì hoãn giữa ánh sáng pháo hoa nổ và âm vang của vụ nổ, bởi vì tốc độ ánh sáng và âm thanh chẳng hề tương đồng, sự chênh lệch trái lại tựa một bản nhạc ăn ý được sắp xếp khéo léo. Tiêu Chiến không nhìn pháo hoa bay lên nữa, anh cao hơn Vương Nhất Bác, hiện tại cũng đứng ở nơi cao hơn, Tiêu Chiến hơi cúi đầu, giọng nói chẳng có vẻ đùa giỡn chút nào:
"Vương Nhất Bác, vậy cậu muốn cùng tôi đi nhà tôi không?"
Pháo hoa bay lên vẫn đang nở rộ ở nơi xa, sân khấu bên kia truyền đến một cách chậm rãi và lười biếng tiếng hát cắt lát như bị sampling liên tục, bầu bạn cùng đàn saxophone kéo dài.
Whisper to the wind
Thì thầm với gió
And say that love has sinned
Và nói rằng tình yêu đã gây tội
Leave my heart a breaking
Để lại con tim tôi vụn vỡ(*)
(*)Bài hát Luv(sic) của Nujabes feat Shing02 part 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com