#2
____________
Suy nghĩ thì là suy nghĩ như vậy thôi, chứ thật ra trong lòng cậu Cố Ngụy vẫn là nhất.
Cố Ngụy thuộc loại người ôn nhu trầm ổn, biết quan tâm đến người khác, có thể nhìn sắc mặt người khác mà đoán được tâm trạng của họ đang vui hay đang buồn. Cậu yêu Cố Ngụy là vì cái tính này của anh, hiểu chuyện, biết quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Từ khi cậu và Cố Ngụy yêu nhau đến bây giờ hầu như không có cãi vả, nhiều lúc cậu tự hỏi có phải Cố Ngụy yêu mình quá nên tất thảy những gì tốt đẹp cũng giành hết cho cậu hay không?
Còn về con người trước mặt này, tính khí băng lãnh, cao ngạo, nhìn vào chỉ có nước tránh xa mười mét chứ nói gì là yêu.
Đang mãi mông lung trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì Vương Nhất Bác bị một giọng nói làm cho bừng tỉnh.
"Vị tiên sinh này, có phải muốn hỏi tôi vấn đề gì không?"
Bất ngờ, bỡ ngỡ, Vương Nhất Bác hiện tại là đang thần trí bất ổn, không phải chứ, người này chả lẽ nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt cậu khi nhìn hắn hay sao?
Nói sao đây? Nên trả lời hay không trả lời? Vương Nhất Bác đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, sau đó bắt đầu mở miệng.
"A...vừa rồi tôi nhìn thấy anh...anh là Ông Chủ của nhà...hàng này?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi, không điểm bắt đầu và hầu như không đúng trọng tâm cho lắm.
Vương Nhất Bác lại một lần nữa rơi vào rối rắm, cậu đang nói cái gì vậy chứ? Rõ ràng là đang muốn lãn tránh tại sao lại có tâm trạng đứng đây nói điên nói khùng với người này như vậy?
Tiêu Chiến đặt ánh mắt lên người thiếu niên trước mặt, từ trên nhìn xuống con người này đúng là tuyệt phẩm. Đôi môi đỏ mọng, gương mặt rất ưa nhìn, giọng nói thì trầm ấm, nước da trắng thuần khiết, làm người khác nhìn vào liền có ý định ôm vào lòng mà yêu thương.
Kì thật, hắn đã từng gặp qua rất nhiều người đẹp,cả nam lẫn nữ, nhưng nhìn thiếu niên trước mặt này, cậu ta thật sự có một vẻ đẹp mà không ai có được, ngay lần đầu tiên chiếm tiện nghi nơi hắn.
"Ừm! Cậu không vừa lòng với nhà hàng của chúng tôi sao?"
Tiêu Chiến trầm giọng, đôi mắt vẫn dán chặt trên người thiếu niên không có dấu hiệu dao động.
"Mới...mới...không có...tôi rất hài lòng...về nhà hàng này..."
Rõ ràng Vương Nhất Bác cậu đã từng tiếp xúc với rất nhiều người, loại người lạnh lùng như Tiêu Chiến cũng đã từng gặp qua, nhưng chả hiểu làm sao khi đứng trước mặt hắn cậu lại nói không thành lời.
Nói ngại ngùng thì không phải, nói sợ thì lại càng không, Vương Nhất Bác cậu từ trước tới giờ không sợ trời không sợ đất. Nói thật tính khí của cậu là cao ngạo, là đạo mạo, bởi vì cậu được nuông chiều từ bé, cộng với việc có anh người yêu siêu cấp sủng nịch. Khiến cậu không một chút sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ.
Còn Tiêu Chiến thì ngược lại, đứng trước mặt hắn cậu hoàn toàn không làm chủ được bản thân, nói thì nói không thành lời, còn có cảm giác hơi bày xích với người này.
Đang suy nghĩ không biết làm cách nào để thoát khỏi cuộc đối thoại gượng gạo này thì một âm thanh quen thuộc kéo cậu về thực tại.
"Nhất Bác!"
Lúc Cố Ngụy đi WC xong quay lại bàn thì chẳng thấy người yêu nhỏ đâu hết. Nội tâm lo lắng bất an, rõ ràng bảo là chờ mình ở đây vậy mà dám bỏ đi lung tung. Tìm khắp nơi cuối cùng cũng bắt gặp được cậu đang nói chuyện với Tiêu Chiến.
Anh nhanh chân chạy lại cạnh cậu, tay giơ lên cốc nhẹ vào đầu bạn nhỏ, biểu cảm vô cùng giận.
"Anh đã nói với em là chờ anh đi WC xong ra, rồi mình cùng nhau về, vậy mà em lại bỏ đi lung tung, hại anh tìm gần nửa ngày trời mới thấy. Nhất Bác! Em nói xem anh phạt em như thế nào đây?"
Vương Nhất Bác đưa tay lên xoa xoa đầu, nhìn Cố Ngụy ủy khất.
"Em...không phải...là do buồn chán quá...nên em mới đi dạo quanh đây một chút thôi...em xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa"
Thấy người yêu nhỏ nũng nịu với mình, tim anh như muốn tan chảy ra thành nước, sự tức giận vừa rồi lập tức bay sạch, gương mặt dịu lại.
"Thôi được, lần này anh bỏ qua cho em, nếu có lần sau thì đừng có trách anh có biết chưa?"
Nghe đến đây cậu lập tức khôi phục lại dáng vẻ tươi trẻ, không như một đứa bé như lúc nảy chỉ biết làm nũng.
Tiêu Chiến đứng ngay bên cạnh, chứng kiến một màn tình tình tứ tứ, anh một câu, em một cậu kì thật hắn cảm thấy chướng mắt vô cùng.
"Nào, chúng ta mau về thôi, trễ giờ rồi!"
"Được a"
Nói rồi cả 2 người nắm tay cùng nhau rời khỏi nhà hàng, bỏ lại hắn đứng trơ trơ ra đó.Khoan đã! Hắn đâu có bị tàng hình vả lại vừa rồi hắn còn đang nói chuyện với cậu...
Thôi bỏ đi.
Lúc này, có một người tiến đến trước mặt hắn, cúi đầu thấp giọng.
"Lão Đại! Xe đã chuẩn bị xong"
"Ừ"
Sau khi nghe người kia báo cáo, hắn sải bước đi đến phía xe đang chờ.
___________
"Lão Đại, mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh xem thử chúng ta có cần chỉnh sửa lại chỗ nào không?"
Nam nhân bắt chéo chân trên bàn, tay lật đi lật lại tập văn kiện trên tay, rất nhanh sau đó đã đọc xong.
"Vu Bân, chú biết anh tin tưởng chú còn gì?"
"Em biết là Lão Đại tin tưởng em, nhưng chuyện gì cũng nên xem xét thật kỹ sẽ tốt hơn."
Vu Bân nhìn người trước mặt, biểu cảm vô cùng nhã nhặn, tôn trọng.
Vu Bân là thuộc hạ trung thành của Tiêu Chiến, anh ta đi cùng hắn từ lúc nhỏ đến bây giờ. Lúc còn ông bà Tiêu, là ba mẹ của Tiêu Chiến. Thì Vu Bân đã chính thức được Tiêu Chiến nhận làm thuộc hạ thân cận. Tính tình Vu Bân ngay thẳng, hết lòng cống hiến cho Tiêu Chiến, những công việc Tiêu Chiến giao cho anh ta, anh ta đều làm đúng theo ý hắn, chưa từng làm hắn phật lòng. Vì vậy Tiêu Chiến rất coi trọng Vu Bân, những việc giao cho Vu Bân làm hắn hoàn toàn hài lòng và không một chút nghi ngờ.
Tiêu Chiến xoay chiếc bút trên tay, đôi mắt vẫn đặt trên tập văn kiện, lạnh giọng nói.
"Chuyện này tạm thời cứ như ý chú, anh còn một việc khác muốn giao cho chú làm đây"
"Dạ, Lão Đại anh cứ nói"
"Có phải lúc ở Nhà Hàng, khi bước vào cậu nhìn thấy 2 người đang rời đi đúng chứ?"
Hắn không đầu không đuôi hỏi, nhưng Vu Bân là người nhanh nhẹn, nhạy bén, ẩn ý trong lời nói của Tiêu Chiến hầu như anh hiểu được hơn phân nửa hàm ý.
"Lão Đại anh để mắt đến cậu nhóc đó sao?"
Tiêu Chiến bị nói trúng tim đen đột nhiên chột dạ, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn duy trì một trạng thái.
"Vu Bân anh nói chú thông minh quả không sai"
Hắn nhếch mép, đôi mắt hiện lên ý cười rõ rệt.
"Anh muốn chú đi bắt người về cho anh, chú làm có được hay không?"
Lúc này Vu Bân có chút giật mình, chỉ nghĩ là Lão Đại nhà mình đột nhiên có nhã hứng chơi đùa với một cậu nhóc thôi, ai nào ngờ câu đầu tiên hắn nói chính là muốn anh đi bắt người về.Chuyện này thì đương nhiên nằm trong vòng tay của anh ta, nhưng anh lại không nghĩ Lão Đại lại muốn làm đến mức này.
Đấu tranh hồi lâu, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng nói.
"Việc của anh giao em làm sao có thể không làm, anh yên tâm sau khi anh họp cổ đông xong thì người đang đợi anh ở biệt thự"
"Tốt! Anh chờ tin vui của chú"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com