Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Hồi ức - Tạm biệt ác ma

Tiêu Chiến sai người đem một tên đàn ông toàn thân đều là máu ném tới trước mặt Vương Nhất Bác, người đàn ông này chính là một bằng hữu của Lạc Tần Thiên, vốn định dùng chính tàu hàng của mình để giúp Lạc Tần Thiên cùng cậu lén trốn đi, không nghĩ tới lại đắc tội với Tiêu Chiến. Trên người tên đàn ông này bị chém rất nhiều nhát đao, thoi thóp nhìn cậu, như là đang cầu cứu, lại vừa giống như là đang oán hận, ánh mắt ấy, trong nháy mắt khiến cho Vương Nhất Bác sụp đổ tan vỡ.

Chân chính khiến cho Vương Nhất Bác hoàn toàn mất đi khống chế, chính là một bộ quần áo đầy máu Tiêu Chiến ném ra, bộ quần áo đầy máu đó là của Lạc Tần Thiên! Hắn âm lãnh nói cho cậu biết, Lạc Tần Thiên đã chết rồi!

Cả người chịu đựng một cơn oanh tạc công kích còn đau đớn gấp bội lần đau đớn nơi thân thể, Vương Nhất Bác ôm lấy đầu đột nhiên đau nhức tê buốt, thời điểm ý thức của cậu kề cận bên bờ vực tan rã, Tiêu Chiến lại nói cho cậu biết, hắn đã sai người rút đi ống thở của Vương Nhã, nếu không thể tiếp tục truyền lại đúng lúc, sợ là không thể gắng gượng qua nổi đêm nay.

Thế giới trước mắt Vương Nhất Bác ầm ầm sụp đổ, linh hồn như bị hút sạch đi, cứ thế ngây ngây dại dại ra nhìn hắn, tuyến lệ vỡ đê, thanh âm thét gào của cậu vang lên cực kỳ đau thương, nhẫn nhịn cơn đau điên cuồng ở chân, khập khễnh chạy đến trước mặt Tiêu Chiến, dụng hết toàn lực mà đánh đến tới tấp.

Cậu đã liên lụy đến một người đàn ông vô tội! Cậu đã hại chết Tần Thiên! Cậu hại luôn cả em gái giờ khắc này không rõ sống chết!

Màn đen tuyệt vọng như thủy triều bao trùm lấy thế giới đã từng thật tươi đẹp hạnh phúc của cậu! Nước mắt vỡ đê tràn ngập bê bết trên khuôn mặt cậu, Vương Nhất Bác giống như người điên mà đánh Tiêu Chiến.

“Tên ác ma này! Tôi giết anh! Tôi phải giết anh!”

Trận quyền đấu bạo phát này chỉ có một mình cậu ra tay, tuyệt vọng mà đánh tới, Tiêu Chiến chẳng hề tổn hại lấy một sợi tóc, còn cậu, thân thể đầy thương tích.

……….

Bên trong căn biệt thự vàng son lộng lẫy đèn đuốc sáng choang, ở trong đại sảnh rộng lớn phảng phất như có một trận sương tuyết rơi xuống, nhiệt độ đột nhiên xuống rất thấp, người hầu nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, ai nấy miệng câm như hến.

Tiêu Chiến dựa ở trên ghế salong, giống như một con báo nguy hiểm, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đầu cũng có thể càn quấy tất cả, bên dưới vẻ mặt lạnh lẽo nhưng lại cố che giấu sự tuyệt vọng, hai con mắt như đáy vực sâu thẳm u lạnh thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía Vương Nhất Bác đang quỳ ở trước mặt mình.

Vương Nhất Bác nhìn rất chật vật, trên mặt một mảnh bầm tím, thái dương bị đánh vỡ, máu tươi theo gò má thanh tú chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn có vết máu khô, cái chân bị súng bắn trúng không còn chút cảm giác nào quỳ ở trên mặt đất, vết thương tựa hồ như đã được xử lý khẩn cấp, máu tươi không tiếp tục chảy ra, miệng vết thương cũng đã được trói chặt lại cầm máu.

Vương Nhất Bác hai mắt vô thần, mi mắt khẽ động đậy, quỳ gối ở trước mặt Tiêu Chiến, gương mặt không có chút cảm xúc nhìn mặt đất, tựa hồ như đã sớm hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.

“Nói, em sai rồi!” Thanh âm lạnh như tầng tầng lớp băng quăng xuống, mang theo uy nghiêm không thể làm trái, mặt Tiêu Chiến âm trầm, sắc mặt nghiêm ngặt nhìn chằm chằm cậu, hắn làm sao lại không thấy đau thương, không thấy tội nghiệp, hắn chỉ yêu mỗi nam nhân này, hết lòng vì cậu ta như vậy, nhưng đổi lại được cái gì? Phản bội! Lừa dối!

Vương Nhất Bác chậm rãi ngẩng đầu lên, đón lấy ánh sáng từ đèn lưu ly treo ở trên trần nhà, nhìn toàn thân Tiêu Chiến đều tỏa ra khí tức quân vương cao cao tại thượng.

Cậu thê lương nở nụ cười “Sai? Sai chỗ nào?”

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy hô hấp như đông cứng lại, hắn không nghĩ tới giờ khắc này Vương Nhất Bác bị chính mình đẩy vào tuyệt cảnh lại có trạng thái như vậy, không sợ trời, không sợ đất, sợ là bây giờ hắn có cầm súng chĩa vào đầu của cậu, cậu cũng xem như chẳng đáng quan tâm mà bật cười.

Hắn siết chặt lòng bàn tay, trầm giọng nói “Nói em sẽ không bao giờ chạy trốn nữa! Cũng sẽ không bao giờ phản bội tôi!”

Cậu đột nhiên nở nụ cười, cười đến mức nước mắt cũng rơi xuống, theo đó cực kỳ trào phúng giễu cợt nhìn hắn, âm thanh cao hơn rất nhiều “Phản bội? Tôi trước giờ chưa từng yêu anh! Phản bội chỗ nào chứ!”

Chát! Một cái bạt tai vang dội hạ xuống, cậu chỉ cảm thấy nửa con mắt trong thoáng chốc mất đi thị giác, một bên má đau rát lên.

Một cái tát này của Tiêu Chiến cũng không nặng, nhưng đã đủ để Vương Nhất Bác toàn thân đang đầy thương tích choáng váng xây sẩm mặt mày hết nửa ngày. Cậu xoa xoa vết máu nơi khóe miệng chảy ra, ngẩng mặt lên, xem thường nở nụ cười “Tiêu Chiến, anh thật đáng thương! Tất cả mọi người đều cảm thấy anh cao cao tại thượng, còn trong mắt tôi, con mẹ nó anh ngay cả cầm thú cũng không bằng!”

“Tôi cho em nói! Tôi cho em nói!” Hắn đột nhiên túm lấy tóc cậu, thô bạo kéo mạnh tới trước mặt, khuôn mặt dữ tợn quay lại đánh mạnh vào đầu cùng thân thể của cậu.

Hắn đã từng nghĩ, lúc ở trên xe đã từng nghĩ qua, hắn chỉ muốn nam nhân này xin lỗi hắn, đồng ý đàng hoàng ở bên cạnh hắn, hắn có thể bỏ qua hết tất cả hiềm khích lúc trước mà tiếp tục yêu thương cậu, những vật cản trở đều đã bị hắn quét sạch, nam nhân này chỉ có thể thuộc về hắn!

Hắn yêu cậu! Hắn muốn cậu! Chính là biết cảm giác ngọt ngào ấm áp kia mê người đến thế nào, cho nên mới không muốn lại phải trở về với bóng tối thâm hàn vô biên lúc trước!

Nhưng là không thể quay về, lại cũng không thể trở lại bên trong ôn nhu giả tạo kia nữa! Hắn không cam lòng! Vì thế nên cho dù biết người con trai này sẽ hận chết hắn, hắn cũng phải đem cậu giam giữ ở bên người! Vĩnh viễn!

Chỉ cần khiến cho cậu phải khuất phục hắn! Có thể đến một ngày nào đó, cậu sẽ quan tâm đến hắn!

Hắn đánh cậu thật mạnh, mỗi một lần đều giống như muốn đánh vỡ xương của cậu vậy. Hắn hận! Rất hận! Hắn yêu cậu như vậy! Nhưng cậu lại nói như thế với hắn! Ở trong mắt cậu, hắn chẳng đáng giá lấy một xu!

Tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều ngừng thở, bọn họ đều biết Tiêu Chiến đáng sợ thế nào. Nhưng bình thường, hắn luôn làm ra một bộ dạng lạnh lùng âm trầm, chưa bao giờ lại trở nên mất đi khống chế giống như hôm nay, giống như là bị ma quỷ nhập vào, hận không thể hủy diệt đi tất cả!

Vương Nhất Bác không hiểu, rõ ràng người đáng phải tuyệt vọng là cậu, tại sao kẻ ngông cuồng tự đại như Tiêu Chiến nhìn lại thống khổ như vậy…

Cuối cùng, Tiêu Chiến rời đi khỏi biệt thự, Vương Nhất Bác thoi thóp được Vu Bân mang đến bệnh viện cấp cứu, mọi thứ yên ắng trở lại, chỉ là đêm đó, chẳng ai ngủ được.

Tiêu Chiến ở Kim Nghê uống đến say mèm, liên tục ba ngày không trở về biệt thự, vẫn chỉ ở trong phòng riêng tầng cao nhất của Kim Nghê.

Không cái gì có thể đả kích được hắn, không gì có thể xuyên thủng được hắn, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, hắn là người đàn ông đỉnh thiên lập địa, cương nghị cứng cỏi, mặc dù cuộc sống có xuất hiện sóng gió to lớn hơn cách mấy đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không sụp đổ xuống.

Nhưng đây chỉ là hỉ nổ không hiện rõ mà thôi….

Tiêu Chiến lúc trở lại biệt thự, Vương Nhất Bác đang ngồi dựa vào ở trên đầu giường, ánh mắt lành lạnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng rọi qua cửa sổ to lớn sát đất chiếu soi thẳng một đường xuống sàn, giống như một tầng ánh sáng lam bạch dịu nhẹ bao trùm ở trên người cậu, yên tĩnh mà lại duy mỹ.

Tiêu Chiến đột nhiên không muốn quấy nhiễu thời khắc đẹp đẽ này, hắn lẳng lặng đứng tựa vào cửa, yên tĩnh hiền lành đứng nhìn vào người bên trong, Vương Nhất Bác trông dịu hiền, ngoan ngoãn, an bình, xinh đẹp như một khối ôn ngọc.

Tối tăm ảm đảm nhiều ngày như vậy phảng phất như đều đã từ từ tiêu tan, khóe miệng Tiêu Chiến khẽ mang theo ý cười, nhấc chân bước vào.

Vương Nhất Bác không quay đầu lại, vẫn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, tâm tư cùng tinh thần tựa hồ như đã sớm ngăn cách với thế giới bên ngoài, nếu không phải là biết chuyện Vương Nhã hiện tại vẫn còn sống, sợ là cậu đã sớm hoàn toàn tuyệt vọng.

Tiêu Chiến ngồi xuống trên giường, đưa tay đến xoa xoa tóc cậu, cậu lúc này mới máy móc quay đầu lại, ánh mắt trong suốt lạnh lẽo nhìn hắn.

Ánh mắt như vậy đâm vào nội tâm của Tiêu Chiến đau nhói, trong một thoáng, Tiêu Chiến muốn nổi giận, nhưng nhìn Vương Nhất Bác sắc mặt yếu ớt, hắn vẫn là trấn tĩnh lại xúc động.

“Tại sao không lấy viên đạn trong chân tôi ra?!”

Lúc hắn định mở miệng thì cậu đã mở miệng hỏi trước, thanh âm lạnh ngắt.

Vẻ mặt Tiêu Chiến có mấy phần phức tạp, những vẫn là nghiêm túc nói “Nếu như em ngoan ngoãn ngốc ở bên cạnh tôi, một ngày nào đó tôi sẽ cho người lấy viên đạn ra!”

Vương Nhất Bác nghe xong câu trả lời, không có bất kỳ biểu lộ gì, lẳng lặng quay đầu sang một bên, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Mặt mày Tiêu Chiến trùng xuống, đột nhiên đưa tay nâng mặt cậu lên mạnh mẽ ép quay lại đối diện với hắn, thanh âm có mấy phần tức giận “Không được giả chết với tôi, tôi cho em biết, nếu như em dám trái lời của tôi, tôi lập tức sai người cưỡng hiếp em gái của em!”

Vương Nhất Bác thân thể chấn động, lại tới nữa rồi! Lại là thủ đoạn tập mãi thành quen của tên ác ma này! Bức ép cậu không còn bất kỳ sức phản kháng nào.

Cậu bi thương nhìn Tiêu Chiến, cậu không thể không khiếp sợ hắn! Hắn hại chết người cậu yêu nhất, hiện tại lại bức ép cậu, chặn đi ý chí sống còn của cậu!

…………..

Ai oán không gì bằng chết tâm, Lạc Tần Thiên không còn nữa, Vương Nhất Bác cảm thấy toàn bộ thế giới này đều đã sụp đổ hết rồi, cậu hận Tiêu Chiến, hắn là hung thủ, hắn hại chết Tần Thiên! Mỗi lần nhìn thấy hắn, cậu sẽ nảy sinh ra kích động muốn giết chết hắn.

Vương Nhất Bác quyết định chạy trốn, dù cho có bị Tiêu Chiến giết thật đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không thể chấp nhận nổi chuyện mình cùng hung thủ giết chết Tần Thiên hàng đêm ngủ trên cùng một chiếc giường.

Thế lực của Tiêu Chiến trải rộng khắp toàn bộ thành phố X, mỗi một lần Vương Nhất Bác chạy trốn đều thất bại, mà mỗi lần như vậy lại khiến cho hắn bạo phát bản tính ác liệt nhất tàn bạo nhất.

Khi màn đêm thăm thẳm buông xuống, Tiêu Chiến đều sẽ cố rũ bớt đi một thân đầy hàn khí mà ôm lấy cậu, không ngừng hôn cậu, không ngừng gọi tên cậu, dường như chỉ cần đem cậu ôm vào trong lồng ngực, cái gì cũng có thể không để ý.

Lâu dần, Tiêu Chiến yêu càng thêm sâu sắc mãnh liệt…

Thời gian trôi qua thật nhanh, phát sinh rất nhiều nhiều chuyện, thực sự quá nhiều, làm cho Vương Nhất Bác mất đi hết thảy mọi hi vọng, giống như một đứa trẻ còn nằm trong nôi, mỗi ngày ngây dại chờ đợi Tiêu Chiến tan việc trở về, để mặc hắn như dã thú cấm dục đã lâu xâm chiếm độc hại cậu.

Vương Nhất Bác biết, Tiêu Chiến si mê cậu đến cuồng điên, nhưng cậu thật không thể ngờ tới, hắn vì muốn trói cậu ở bên cạnh, lại tiêm vào cơ thể cậu ma túy.

Cuộc sống hoàn toàn triệt để chẳng còn chút hi vọng nào, ngay cả việc chạy trốn cũng không thể làm được nữa, chuyện này đúng như Tiêu Chiến mong muốn, Vương Nhất Bác rốt cuộc đã yên phận, cũng hoàn toàn thuần phục Tiêu Chiến, vì để nhận được một chút bố thí của hắn, khi độc nghiện tái phát, cậu phải hèn hạ dùng hết toàn lực đi lấy lòng hắn, hôn hắn, nói cậu yêu hắn!

Quá mệt mỏi rồi, thậm chí ngay cả hận cũng không còn khí lực để hận, cậu thường xuyên đờ đẫn ngồi ngây trên giường, thậm chí cả ngày trầm mặc không nói một lời nào.

Cậu triệt để sợ hãi Tiêu Chiến, cậu nhìn thấy cảnh hắn không chút do dự mà giết người, nhìn thấy hắn đem thủ hạ dám phản bội hắn vứt cho chó ăn, khiến cho cậu cảm thấy bốn phía đều ngập tràn mùi máu tanh, mỗi lần cậu nhìn thấy hắn đều không kiềm chế được mà run rẩy sợ hãi.

Hắn là cố ý để cho cậu nhìn thấy, bởi vì hắn muốn đe dọa uy hiếp cậu, muốn cậu thực sự phải sợ hãi hắn, muốn cậu không thể không làm hắn hài lòng.

Sự thật là, hắn đã thành công…

Vương Nhất Bác héo hon khô gầy trơ xương, dưới sự ăn mòn của ma túy, ròng rã hơn nửa năm trời cậu người không ra người quỷ không ra quỷ, vật vờ mà sống, trong vòng hơn nửa năm này, có quá nhiều quá nhiều hồi ức kinh khủng không thể diễn tả nổi, luôn có thể trong những đêm khuya vắng lạnh, từng lần từng lần một giống như một đoạn phim chiếu lại trong não cậu.

Tiêu Chiến yêu đã thành thói quen, hắn thậm chí xem Vương Nhất Bác giống như là một phần thân thể cậu, từ lúc bắt đầu, rõ ràng chỉ là một cuộc gặp gỡ đơn giản bình thường, cuối cùng, hắn lại không thể kiềm chế được, càng ngày càng lún sâu say mê chìm đắm trong đó. 

………..

Mưa gió bão bùng, kèm theo đó tiếng sét đinh tai nhức óc nổ vang, Vương Nhất Bác nhìn vực sâu dưới chân, đáy lòng như nổi lên một trận hưng phấn điên cuồng, cậu cuối cùng cũng lại là phải lừa gạt thêm một lần nữa, một năm trước, cậu đã lừa gạt Tiêu Chiến, nhưng lại hại chết Tần Thiên, ngày hôm nay, cậu lại lừa gạt hắn, cuối cùng, người chết chính là cậu, chỉ là trả nợ mà thôi.

Một khắc ngồi trong xe cáp leo lên đến ngọn núi này, trong đầu cậu vẫn tràn ngập sự hưng phấn vô hạn, Tiêu Chiến đã phái ba bảo tiêu đến bảo vệ giám sát cậu, nhưng Vương Nhất Bác vẫn là thành công nấp mình ở trong một cái động sau một mảnh cây cỏ lớn ở đầm bùn, ròng rã ẩn giấu cả ngày, cả người lầy lội đầy bùn, nụ cười vẫn long lanh tươi sáng như cũ.

Chờ đến khi toàn bộ khách du lịch rời đi, Vương Nhất Bác mới từ trong động đi ra, cậu hưng phấn chạy hướng lên đỉnh ngọn núi, cuối cùng đứng ở biên giới vách núi sâu vạn trưởng, nở nụ cười.

Vương Nhất Bác biết, chắc chắn lúc này thủ hạ của Tiêu Chiến đã đi báo với hắn rồi.

Hắn nhất định sẽ rất lo lắng mà chạy về phía này đi! Hắn nhất định sẽ cực kỳ thống khổ đi! Vương Nhất Bác nghĩ tới đây, một luồng sung sướng thỏa mãn vì trả được thù lại càng bốc lên.

Một thủ hạ của Tiêu Chiến đã tìm thấy được cậu, nhìn cậu đứng sát biên giới vách núi, sợ hãi đến nổi toàn thân gần như run lẩy bẩy, nếu như Vương Nhất Bác chết rồi, mình khẳng định cũng không sống nổi.

Vương Nhất Bác xoay người nhìn tên đàn ông kia, thân hình của cậu mỏng manh gầy yếu chỉ còn lại da bọc xương, nhưng nụ cười tươi sáng rung động.

“Nói cho Tiêu Chiến, tôi hận hắn!”

Cậu xưa nay không phải là một người mạnh mẽ, có thể là một kẻ nhu nhược, có thể là không đủ kiên cường, nhưng bởi vì cậu đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, thực sự, là đã quá nhiều rồi.

Chết, là sự phản kháng cuối cùng của cậu, là sự phản kháng mạnh mẽ nhất, khốc liệt nhất của cậu!

Trên thế gian này, người muốn có được Vương Nhất Bác nhất chính là Tiêu Chiến, nhưng muốn hủy diệt Vương Nhất Bác nhất lại là chính bản thân cậu, cậu lẽ ra không nên sống làm gì, từ khi gặp phải Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền cảm giác cuộc sống của mình đã sống chẳng ra sống chết chẳng ra chết rồi….

Thế giới của cậu đã mạnh mẽ bị ép nhồi nhét quá nhiều hồi ức liên quan đến Tiêu Chiến, cho đến thời khắc cuối cùng khi ý thức biến mất, lướt qua đại não của cậu, lại là hình ảnh của Tiêu Chiến.

Hắc ám vô biên vô hạn, nước mắt lặng lẽ chảy qua khóe mắt cậu…

Tạm biệt….

Ác ma....

(Kết thúc hồi ức)

______Xong quyển thứ hai________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com