Chương 56: Mất trí nhớ
Tra hỏi Vương Nhất xong, Tiêu Chiến đem cậu ta giam lại, không dùng bất kỳ thủ đoạn trừng phạt nào cả, không phải là hắn không đành lòng, mà là bây giờ hắn căn bản không có chút tinh lực nào để đi thù hận bất kể người nào cả, chuyện đã đi đến nước cực đoan như vậy, kỳ thực thủ phạm thực sự chính là hắn. Vừa nghĩ đến Vương Nhất Bác vẫn còn đang sợ hãi rụt rè nằm trên giường bệnh, hắn liền cảm thấy xung quanh mình bủa vây một màn đêm u ám lạnh lẽo.
Trước mặt thuộc hạ cùng các đối tác, Tiêu Chiến vẫn không có gì thay đổi, hắn vẫn giống như trước hành xử quả quyết tàn nhẫn sát phạt, trong mỗi bước đi mị lực vững vàng, trên thương trường lời nói vẫn to lớn mạnh mẽ, trước mặt những đối thủ, hắn vẫn giữ vững được tinh thần ổn định, bên trong âm mưu lòng dạ đại sát tứ phương.
Tiêu Chiến nhất định phải như vậy, hắn là đế vương đỉnh thiên lập địa, cho dù nội tâm bên trong có bất sinh bất tử thế nào, cũng không thể cứ trở nên chán chường xuống dốc như vậy được, là kẻ nắm giữ quyền uy cao cao tại thương, hắn nhất định không thể để cho bản thân bị bất kỳ thứ tình cảm cá nhân nào trọng thương đánh bại, thế nên cho dù Vương Nhất Bác có chết đi, hắn cũng phải trước sau như một tiếp tục sống sót.
Mặc dù đang ở bên trong dày vò nước sôi lửa bỏng, mặc dù bị thống khổ đau đớn to lớn bám riết không ngừng, hắn đều phải im lặng không lên tiếng, một mình tiếp tục chống đỡ.
Hắn mãi mãi cũng không có cách nào tha thứ cho sai lầm chính mình phạm phải, cho dù hắn có là ác ma, hắn cũng có oan ức của chính mình, hắn có bao nhiêu ao ước muốn nói cho Vương Nhất Bác biết rằng, bởi vì hắn quá yêu cậu, nên mới dùng thủ đoạn vừa tàn nhẫn vừa ngu xuẩn mà trả thù.
Hắn cứ coi chính mình bị phản bội, coi tình yêu này của mình trôi theo dòng nước...
Tiêu Chiến vẫn thường hay nghĩ, hắn có thể một lần nữa có lý do để được nhận sự tha thứ không?
......................
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà Vương Nhất Bác đã gầy đi rất nhiều, thân thể cực kỳ giống như dáng vẻ một người bị ma túy tàn hại. Bất kể ai dụ dỗ dỗ dành, tinh thần vẫn hoảng hốt theo bản năng từ chối ăn uống, bất đắc dĩ bác sĩ phải tiêm vào người cậu dung dịch dinh dưỡng, kết quả cậu nhân lúc không có ai lén lút rút kim tiêm ra, nếu không phải là thủ hạ của Tiêu Chiến liên tục giám sát đúng lúc phát hiện ra, cậu đã sớm đem kim tiêm đâm vào cổ mình.
Từ khi bị giáo huấn mấy lần trước, Tiêu Chiến không dám bước vào phòng bệnh nữa, hắn đều ở trong thời điểm Vương Nhất Bác ngủ mê mới cẩn thận từng li từng tí một đẩy cửa đi vào, lẳng lặng ngồi ở đầu giường, rồi ngồi đấy suốt cả một đêm, nhìn cậu khi ngủ gương mặt xanh xao tiều tụy, hắn lúc đấy đều cảm thấy trong lòng từng trận đâm nhói, hắn suy nghĩ miên man một hồi rồi cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, lo sợ cậu sẽ tỉnh giấc, trong lòng hắn đau đớn không ngừng nói lời xin tha thứ.
Ý thức của Vương Nhất Bác bây giờ vẫn còn đang nằm trong trạng thái trống rỗng, muốn chết gần như đã trở thành bản năng của cậu, cậu chỉ biết, chỉ cần cậu không chết, cậu sẽ phải trải qua dày vò hành hạ sống không bằng chết kia lần nữa.
Nếu không nhờ những loại thuốc đắt tiền kia duy trì, sợ rằng Vương Nhất Bác giờ khắc này đã sớm trở thành một bệnh nhân tâm thần rồi.
Tiêu Chiến tìm tới thầy thuốc tâm thần chữa bệnh bằng thuật thôi miên nổi tiếng nhất thế giới, hắn hy vọng thông qua phương thức thôi miên sẽ làm cho cậu quên đi nỗi sợ hãi to lớn trong lòng kia. Lịch sử y học ca bệnh này rõ ràng nói cho hắn biết, chỉ cần dùng cách thỏa đáng, phối hợp thêm một chút thuốc trị liệu, Vương Nhất Bác sẽ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi quên đi hết mọi thứ, tạm thời gọi là mất trí nhớ.
Mặc dù Tiêu Chiến có không tình nguyện như thế nào đi nữa, hắn cũng không có cách nào đem tính mạng Vương Nhất Bác ra đùa giỡn, thế nên theo lời đề nghị của thầy thuốc thôi miên, hắn đành phải tìm đến Vương Thần Tuấn, đây cũng là nam nhân mà trong lòng cậu kính trọng nhất.
Lúc trước vì xuất phát từ tư tâm nên Tiêu Chiến mới chọn tìm đến bạn của cậu là Quách Thừa mà giấu đi chuyện này với Vương Thần Tuấn, hắn không muốn thừa nhận, trong mắt Vương Nhất Bác, giữa hắn với Vương Thần Tuấn, hắn luôn là kẻ bị xếp phía sau chót.
Tiêu Chiến chỉ đại khái nói cho Vương Thần Tuấn, cậu chịu một kích thích to lớn, cần phải có người giúp cậu thả lỏng tinh thần, sau đó sẽ tiến hành trị liệu thôi miên. Sau khi biết được tin tức này, Vương Thần Tuấn lập tức lái xe tới bệnh viện, anh không thể tin nổi người con trai mà anh yêu thương nhất tinh thần đang khủng hoảng như vậy.
Vương Thần Tuấn nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy cậu dáng vẻ gầy gò tiều tụy ngồi ở trên giường bệnh, ánh mắt hoảng hốt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong lòng nhất thời đau đớn không ngớt, anh không thể nào tiếp thu nổi, người con trai khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra bi tuyệt nồng đậm kia, lại chính là Tiểu Nhất người đã từng vui vẻ nở nụ cười tươi sáng thuần khiết gọi anh là Thần ca.
Vương Thần Tuấn yêu cậu, cho dù đã quyết định chịu trách nhiệm với Liễu Hương Nhu, thế nhưng anh cũng không muốn cứ như vậy mà từ bỏ cậu, anh muốn bảo vệ cậu, muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu, nụ cười trong sáng tinh khiết kia tựa hồ như có thể xua tan đi hết mọi tối tăm trong anh.
Vương Thần Tuấn có thể cảm giác được từ trước đến nay trong lòng cậu luôn có gánh nặng, bởi vì anh quan tâm để ý đến cậu, thế nên đáy mắt cậu thường xuyên lộ ra bi thương, Vương Thần Tuấn đều có thể nắm bắt lấy, nhưng anh không có cách nào hỏi ra được bi thương của cậu là xuất phát từ đâu, thế nên chỉ có thể thông qua phương thức nói chuyện phiếm để dời đi sự chú ý của cậu, anh đem hết toàn lực ôn nhu đối xử với cậu, chính là để có thể bảo vệ một phần mỹ hảo này của cậu.
Vương Thần Tuấn gặp Tiêu Chiến ở sân thượng bệnh viện, Tiêu Chiến lời ít ý nhiều nói cho Vương Thần Tuấn biết mình muốn anh làm gì, từ đầu đến cuối, Tiêu Chiến cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, khẩu khí đúng mực, không giống như đang thỉnh cầu cũng không giống như đang ra lệnh, điều này cũng làm cho Vương Thần Tuấn thoáng cảm thấy nghi hoặc, anh phát hiện ra Tiêu Chiến ngày thường cương nghị lãnh huyết hiện tại có chút không giống lắm, hắn ta giờ phút này hai mắt thâm thúy lành lạnh, khiến cho người khác không thể nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.
"Tiêu Chiến, từ đầu đến cuối anh cũng không nói cho tôi biết vì sao Tiểu Nhất lại thành ra như vậy?" Vương Thần Tuấn ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiêu Chiến, trực giác nói cho anh biết, chuyện này tuyệt đối có liên quan tới tên ác ma trước mắt.
"Tôi nghĩ anh cũng hy vọng em ấy sớm bình phục, nếu như tiếp tục như thế này, em ấy cho dù có không bị khủng hoảng tinh thần dằn vặt đến chết, thì cũng sẽ kiệt sức chết vì đói." Thanh âm Tiêu Chiến vô cùng bình tĩnh, hắn xoay người nhìn tòa cao tầng trước mắt, đáy mắt toát ra thống khổ mà Vương Thần Tuấn không phát hiện.
"Là tôi có lỗi với em ấy, thế nên tôi sẽ bồi thường cho em ấy, chỉ cần em ấy khôi phục lại bình thường, tôi thề rằng sẽ dùng tính mạng của chính mình để yêu thương em ấy."
Tiêu Chiến chỉ nói đơn giản mấy câu, nhưng tràn ngập sức mạnh hùng hậu cùng quyết tâm. Vương Thần Tuấn biết Tiêu Chiến không phải là tên đàn ông dễ đồng ý và thỏa hiệp, hắn đã nói như vậy, đại biểu cho hắn nhất định sẽ làm được.
Nếu như Vương Thần Tuấn biết rõ đầu đuôi câu chuyện nguyên nhân làm cho cậu bị khủng hoảng tinh thần, có lẽ sẽ chẳng hề bị câu nói này của Tiêu Chiến làm cho hơi chấn động rồi.
"Tôi sẽ làm theo lời anh nói, nhựng chỉ là vì để giúp Tiểu Nhất" Vương Thần Tuấn lạnh lùng nói "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thường xuyên liên lạc với Tiểu Nhất, chỉ cần em ấy xuất hiện bất kỳ vấn đề nào, tôi cũng đều sẽ dụng hết toàn lực giúp em ấy, bất kể người gây vấn đề cho em ấy là ai!"
Câu nói sau cùng, Vương Thần Tuấn hiển nhiên là đang nói cho Tiêu Chiến nghe, Tiêu Chiến cũng không có phản ứng gì lớn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía xa "Tôi cũng sẽ không để em ấy phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa."
Vương Thần Tuấn không nói gì, xoay người muốn rời đi, điều hiện tại anh muốn làm nhất chính là đến bên cạnh cậu.
"Vương tổng." Tiêu Chiến đột nhiên gọi Vương Thần Tuấn lại, trong thanh âm vô tình lộ ra mấy phần lạnh lẽo, Vương Thần Tuấn dừng chân lại, có chút không vui.
"Có chuyện gì sao?"
Tiêu Chiến đối với Vương Thần Tuấn cũng không phải là không có phòng bị gì, hiện tại Vương Nhất Bác cứ bài xích hắn, khiến cho hắn không có cách nào tới gần được, mà Vương Thần Tuấn lại khác hắn, hắn ta thậm chí có thể làm cho Vương Nhất Bác hiện tại tinh thần đang khủng hoảng vẫn có thể đối với hắn ta sản sinh ra tin tưởng sâu sắc, càng hoặc là có thể, Vương Nhất Bác sẽ yêu Vương Thần Tuấn.
Tiêu Chiến quyết không cho phép chuyện đó xảy ra!
"Quên chúc mừng Vương tổng rốt cuộc cũng được làm cha rồi." Tiêu Chiến không nặng không nhẹ chậm rãi thở ra thanh âm. Hắn nhất định phải nhắc nhở cho Vương Thần Tuấn một câu, nhắc nhở hắn ta, hiện tại đã không có cách gì để yêu Vương Nhất Bác nữa.
"Người của Liễu gia hình như vẫn đang thúc giục Vương tổng, không biết khi nào Vương tổng mới tổ chức tiệc mừng, để tôi còn sớm chuẩn bị chút lễ mọn" Tiêu Chiến tiếp tục thờ ơ nói.
Kỳ thực hắn nên vui mừng, vui mừng vì tên đàn ông hắn tính toán kế hại lại là một kẻ chính nhân quân tử, bằng không hắn căn bản sẽ không thể nào đạt được mục đích mình muốn.
Vương Thần Tuấn sắc mặt chấn động, tiếp đó vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Đêm hôm ấy, Liễu Hương Nhu đã mang thai con trai của anh (hiệu quả nhanh vl =))), Vương Thần Tuấn bản thân là một người đàn ông rất có trách nhiệm, anh vốn cứ luôn nghĩ nếu như mình cứ mãi đối xử lạnh lùng với Liễu Hương Nhu, Liễu Hương Nhu rồi sẽ di tình biệt luyến, yêu một người đàn ông khác, kết quả lại xảy ra một đêm triền miên, khiến cho anh trong lòng tăng thêm cảm giác áy náy, khi Liễu Hương Nhu cẩn thận từng li từng tí một nói cho Vương Thần Tuấn biết cô đã mang thai, Vương Thần Tuấn liền biết, anh và cậu đã không còn cơ hội tiếp tục nữa rồi.
Anh rất không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được, thế nên anh vào giờ khắc này cũng chỉ có thể phối hợp với Tiêu Chiến, để cậu vào trong vòng tay của hắn.
"Cảm ơn!" Vương Thần Tuấn lành lạnh đáp lại một tiếng, lập tức nhấc chân rời khỏi sân thượng.
...........................
Vương Thần Tuấn xuất hiện, quả thực mang đến hiệu quả, thần kinh của Vương Nhất Bác quả nhiên không còn quá căng thẳng nữa, cậu tròn mắt lên, nhìn gương mặt Vương Thần Tuấn một hồi lâu mới thấp giọng nói "Anh là..."
Vương Nhất Bác ở trong tình trạng như thế này khiến cho Vương Thần Tuấn cực kỳ đau lòng, anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của cậu, sắc mặt đau thương, nhẹ giọng nói "Tiểu Nhất, anh là Thần ca của em"
Sau đó mỗi ngày Vương Thần Tuấn đều đến bệnh viên chăm sóc cậu rất lâu, dỗ dành cậu uống thuốc, cùng với để cậu tiếp nhận trị liệu thôi miên. Còn Tiêu Chiến trước sau như một vẫn đứng ở bên ngoài phòng bệnh, hắn nhìn Vương Thần Tuấn cùng Vương Nhất Bác nói nói cười cười mà trong lòng như bị đâm nhói, nhưng lại không dám đẩy cửa mà đi vào.
Hóa ra hắn từ trước đến nay có cao cao tại thượng thế nào đi nữa thì trước mặt người hắn yêu nhất cũng trở nên nhỏ bé thấp hèn.
.................
Không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày, Tiêu Chiến rốt cuộc lấy hết dũng khí đi vào phòng bệnh Vương Nhất Bác, hắn chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng đến như thế, thật giống như chỉ hơi không chú ý một chút, chính mình lại sẽ bị Vương Nhất Bác một lần nữa cự chi ngàn dặm, thế nên bên trong căng thẳng lại càng mang theo kinh hoảng lo sợ.
Vương Nhất Bác đang ngồi một mình trên giường bệnh dùng cơm trưa, đó là bữa ăn do Tiêu Chiến đặc biệt yêu cầu đầu bếp nổi tiếng chuẩn bị theo phương pháp thực liệu vừa dinh dưỡng vừa chữa bệnh, mỗi ngày đều chuẩn bị ra thực đơn khác nhau, để cho Vương Nhất Bác mỗi ngày khi dùng cơm đều có thể cảm nhận được một chút kinh hỉ.
Tiêu Chiến đẩy cửa ra, cũng không lập tức đi vào, mà là nhìn Vương Nhất Bác nghe tiếng đẩy cửa ngẩng đầu lên, hắn nhất định phải xác định phản ứng của cậu, nếu như cậu lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hắn nhất định phải lập tức rời đi. Thế nhưng trong nháy mắt đối diện với ánh mắt của cậu, hắn cảm thấy xung quanh đều rất yên tĩnh.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ở phía cửa, gương mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tiêu Chiến biết, nam nhân này không còn nhớ rõ hắn nữa.
Vốn dĩ đây là điều hắn chờ đợi, nhưng khi cậu không có phản ứng gì còn quăng đến ánh mắt nghi ngờ, Tiêu Chiến cảm thấy đau lòng không thôi, hóa ra, hắn vẫn là không hy vọng nam nhân này lãng quên đi hắn, đã dây dưa lâu như vậy, dù cho chỉ có một chút cảm giác sợ hãi mơ hồ, cũng vẫn tốt hơn so với triệt để lãng quên đi tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com