Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21

Và một lần nữa tự đánh cược với chính bản thân, Nhất Bác đã đưa ra hai sự lựa chọn. Một là nếu ngày hôm đó Tiêu Chiến đồng ý bước lên máy bay, chứng tỏ anh là một người vô tâm, bạc tình bạc nghĩa, một người không đáng để Nhất Bác phải bận tâm. Điều còn lại chính là Tiêu Chiến sẽ không lên máy bay, như vậy thì chứng tỏ người trong lòng anh không phải Nhất Bác, cậu không còn gì nuối tiếc, không ân hận và vui vẻ buông tay chúc phúc cho hai người họ. Chỉ tiếc là lần đánh cược này chẳng đem lại cho Nhất Bác một lợi ích nào cả.

Tiêu Chiến đến viện dưỡng lão thăm bà ngoại, nhìn sắc mặt bà hồng hào, tươi tắn hơn trước thì anh cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, chỉ là bệnh đãng trí của bà ngày càng nặng, nhìn thấy đứa cháu trai yêu quý đứng trước mặt nhưng bà lại không nhận ra, khuôn miệng móm mém luôn hỏi người hộ lý bên cạnh

"Cháu trai nhỏ bé của tôi đã đến chưa hả cô? Sao mấy hôm nay không thấy thằng bé đến thăm tôi"

Sống mũi Tiêu Chiến cảm thấy cay cay, anh ngồi xuống bên cạnh chiếc xe lăn rồi cầm lấy bàn tay nhăn nheo của bà ngoại

"Ngoại ơi, con là tiểu Chiến đây, là cháu trai đẹp trai, đáng yêu của ngoại đây, ngoại không nhận ra con sao?"

Bà ngoại Tiêu ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, bà cười với anh rồi lại hỏi anh có nhìn thấy cháu trai của bà ở đâu không? Còn chỉ vào gói bánh để ở trên bàn nói rằng đó là đồ ăn bà để dành cho đứa cháu nhỏ.

Tiêu Chiến không kìm nén được cảm xúc mà rơi nước mắt, cho dù trí nhớ ngày càng kém đi, nhưng bà vẫn không quên là bà còn một đứa cháu yêu quý. Trước giờ bà làm gì cũng luôn nghĩ cho Tiêu Chiến trước tiên, có đồ ăn ngon cũng để dành cho anh ăn trước, sau cùng còn lại bao nhiêu thì bà sẽ ăn sau.

"Ngoại ơi, con xin lỗi vì không thể ở bên cạnh để chăm sóc cho ngoại. Con sắp phải đi xa rồi, sẽ không thể đến thăm ngoại được nữa, con sẽ đi tìm tương lai của chính mình. Nhưng ngoại yên tâm, con sẽ sớm quay trở lại và đón ngoại về nhà của chúng ta, quãng đời còn lại con sẽ tự tay chăm sóc cho ngoại. Ngoại hãy chờ con nhé"

Tiêu Chiến tự tay đút cháo cho bà ngoại ăn, xong xuôi anh lau miệng rồi ôm bà tới giường để bà nghỉ ngơi. Tiêu Chiến kể chuyện cho bà ngoại nghe giống như khi xưa lúc anh còn nhỏ bà cũng làm vậy, bà thích lắm, còn vỗ tay cười híp hết cả mắt giống như trẻ nhỏ.

Đợi đến khi bà ngủ rồi Tiêu Chiến mới ngừng đọc chuyện, anh đứng lên cúi đầu trước người hộ lý rồi nhờ cô ấy chăm sóc tốt cho bà ngoại của mình. Quay lại nhìn bà ngoại thêm một lần, Tiêu Chiến hôn lên trán của bà một cái thay cho lời chào tạm biệt.

Theo đúng như lời hẹn, tám giờ sáng người của ông ngoại Vương đã tới nhà đón Tiêu Chiến. Dì của anh mừng lắm, còn chẳng keo kiệt mà bỏ tiền mua cho Tiêu Chiến vài bộ đồ mới, căn dặn sang bên đó không được a dua, đua đòi theo đám bạn lắm tiền, phải chăm chỉ học tập, có thời gian rảnh thì hãy tìm việc làm để kiếm thêm thu nhập, hàng tháng anh chỉ cần gửi chút tiền về coi như là tiền lương trông nom nhà cửa cũng được.

Thư ký của ông ngoại Vương nhìn dì Tiêu Chiến bằng ánh mắt khinh bỉ, tiến tới nói với dì ta là nhà cửa ở đây không cần dì ta bận tâm, bởi hàng ngày sẽ có người tới đây trông nom, dọn dẹp. Nói xong với dì của Tiêu Chiến, người thư ký ấy quay sang xách vali cho anh rồi nói đến giờ phải đi, nếu không sẽ muộn chuyến bay.

Khi tới sân bay Tiêu Chiến không muốn lên máy bay vội vì anh muốn đợi Nhất Bác, nhưng người thư ký lại nói Nhất Bác đã lên máy bay rồi.

Khi lên tới máy bay Tiêu Chiến mới biết Nhất Bác không có ở trên đó, khoang máy bay trống trơn không có một hành khách nào ngoại trừ người thư ký kia và hai vệ sĩ. Tiêu Chiến muốn xuống máy bay nhưng hai vệ sĩ đã ngăn anh lại, người thư ký không muốn anh làm loạn, đành nói Nhất Bác sẽ lên khi máy bay chuẩn bị cất cánh.

Tiêu Chiến thẫn thờ ngồi ở hàng ghế đầu, anh tự nói với bản thân rằng Nhất Bác sẽ không lừa gạt anh đâu. Vào cái ngày cậu tìm gặp rồi đưa cho anh cuốn hộ chiếu, tối đó Nhất Bác đã gọi điện thoại và đồng ý cùng anh đi du học, còn nói muốn làm lại từ đầu với anh, cậu hy vọng anh sẽ không làm cậu thất vọng nữa.

Khi loa thông báo chuyến bay chuẩn bị cất cánh, sự xuất hiện của Mạnh Tử Nghĩa khiến Tiêu Chiến kinh ngạc, bàng hoàng. Máy bay khởi động, chạy từ từ trên đường bay. Tiêu Chiến chạy tới cánh cửa đập thùm thụp vào đó rồi gào lên, yêu cầu bọn họ cho anh xuống. Người thư ký đưa cho Tiêu Chiến điện thoại của mình, ở trên màn hình đang hiện một đoạn video ghi hình Nhất Bác.

"Tiêu Chiến, khi cậu xem được đoạn video này thì cậu đã ở trên máy bay rồi. Tôi hi vọng cậu đừng trách và hận tôi, cũng hi vọng cậu hãy gạt bỏ những hồi ức trước đây và sống một cuộc sống vui vẻ. Mọi sai lầm đều là vì tôi mà ra, nếu tôi không cố chấp thích cậu, ép cậu kết hôn với tôi thì cuộc sống của cậu cũng sẽ không bị đảo lộn như vậy. Đừng tự lừa dối bản thân nữa, người quan trọng với cậu, cũng là người chiếm được trái tim cậu không phải là tôi mà là cô bạn gái đó. Tôi biết cậu cảm thấy có lỗi khi đã cùng ông ngoại lừa gạt tôi, tôi chỉ muốn nói là tôi không hề giận hay hận cậu chút nào, bởi vậy cậu không cần vì chuyện đó mà miễn cưỡng chấp nhận tình cảm của tôi. Tiêu Chiến, tôi thực lòng chúc phúc cho cậu cùng với người mà cậu yêu. Nếu cậu muốn chuộc lỗi với tôi thì phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc đó. Có lẽ lời nói vừa rồi của tôi là dư thừa, còn gì hạnh phúc hơn việc được sống chung với người mà mình yêu, phải không? Khi đoạn video này kết thúc tôi sẽ hoàn toàn quên đi cậu, quên đi những hồi ức trước đây, và cậu cũng như vậy nhé. Chúng ta hãy trở thành những người xa lạ giống như lúc trước, hãy sống cuộc đời của chính mình. Tiêu Chiến, tạm biệt cậu, người mà tôi từng thương"

Tiêu Chiến suy sụp ngồi bệt xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Máy bay đã rời khỏi mặt đất, đưa anh rời xa quê hương, rời xa bà ngoại và rời xa Nhất Bác. Tiêu Chiến bật cười, Nhất Bác chúc anh hạnh phúc nhưng cậu lại không biết hạnh phúc của anh chính là mình.

Tiêu Chiến đã để ý Nhất Bác từ lúc mới nhập học, mọi người đều nói cậu là hoàng tử nhỏ kiêu ngạo của nhà họ Vương, nhưng trong mắt Tiêu Chiến lại không như vậy.

Trong mắt anh, Nhất Bác là một cậu bé với khuôn mặt ngây ngô, thỉnh thoảng còn làm ra những hành động ngốc nghếch khiến người khác bật cười. Nhìn cậu ngủ gà ngủ gật trên lưng của người vệ sĩ đang cõng cậu lên phòng học, Tiêu Chiến lại ước bản thân được là người vệ sĩ đó. Chỉ là luôn tự ti với xuất thân của mình, ngay đến việc kết bạn với các bạn học cùng lớp cũng khiến anh e ngại, nói gì là việc tiếp cận hoàng tử nhỏ cao quý.

Ngoài người bạn thân Hải Triều luôn đi bên cạnh Nhất Bác, sau này có thêm Vấn Hàn. Ba thiếu gia nhà giàu đi cùng với nhau, làm gì có chỗ cho những kẻ nghèo hèn như Tiêu Chiến. Mãi cho đến hôm Nhất Bác không cho vệ sĩ cõng mình lên phòng học, cậu lơ đãng vừa ăn bánh vừa cười híp hết cả mắt với bạn của mình rồi đâm sầm vào Tiêu Chiến.

Lần đầu tiên được ở gần hoàng tử nhỏ, khuôn mặt non mềm xinh xắn còn bị dính kem bánh lem nhem, nhìn siêu cấp đáng yêu, trái tim trong lồng ngực Tiêu Chiến đập loạn. Vì muốn che giấu cảm giác của mình mà anh đành mặt lạnh lớn tiếng mắng Nhất Bác, sau đó nhanh chân bỏ đi vì không muốn mọi người nhận ra biểu cảm khác lạ của mình.

Cái hôm Nhất Bác bị bóng va trúng đầu, thực ra quả bóng đó không phải là Tiêu Chiến ném. Lúc nhìn thấy quả bóng bay về phía Nhất Bác, anh đã muốn chạy tới để đỡ giúp nhưng lại không kịp.

Ôm hoàng tử nhỏ trong tay, Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, cơ thể cậu gầy và nhỏ hơn anh tưởng, còn có cả hương thơm nhẹ nhàng vô cùng quý phái. Tiêu Chiến muốn được ôm Nhất Bác thật lâu, muốn được tiếp xúc gần thật gần với cậu, chỉ là ở bên cạnh cậu lại xuất hiện Vấn Hàn, anh ta đã mang Nhất Bác ra khỏi vòng tay của Tiêu Chiến.

Khi hoàng tử nhỏ xuất hiện trước cửa lớp, còn rất vô tư nói ra những điều khiến người ta buồn cười, Tiêu Chiến đã phải dồn nén toàn bộ tâm tư để không hét lên vì vui sướng, hoàng tử nhỏ cũng để mắt tới anh.

Đến lúc biết căn nhà của bà ngoại Tiêu bị bán đi, Tiêu Chiến nhiều lần muốn tìm cái người đã mua lại căn nhà, anh muốn xin họ trả lại căn nhà cho anh, căn nhà đó là tâm huyết của bà ngoại nên anh không thể đánh mất. Chỉ là dì của Tiêu Chiến không cho anh biết một chút thông tin gì về người đã mua lại căn nhà.

Khi thư ký Lý đến tìm Tiêu Chiến và nói ông ngoại Vương muốn dùng căn nhà để trao đổi một vài việc, anh không hề do dự đi theo thư ký Lý. Nghe đến thoả thuận của ông ngoại Vương, Tiêu Chiến có chút do dự bởi anh không muốn lợi dụng tình cảm của Nhất Bác để đạt được mục đích cá nhân.

Việc Nhất Bác cũng thích mình là điều mà Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ đến. Tại sao cậu lại thích một kẻ tầm thường như anh chứ? Và câu hỏi này vẫn theo Tiêu Chiến tới tận bây giờ. Thêm nữa điều kiện của ông ngoại Vương là Tiêu Chiến không được phép có tình cảm với Nhất Bác, như vậy đồng nghĩa với việc anh phải từ bỏ đoạn tình cảm đang nảy mầm trong trái tim mình. Thứ tình cảm chênh lệch, khập khiễng đó liệu có kết quả không? Biết đâu tình cảm của hoàng tử nhỏ chỉ là vui nhất thời, quan trọng hơn là nhà họ Vương sẽ không bao giờ chấp nhận để bảo bối của họ đi theo một kẻ nghèo hèn giống như Tiêu Chiến.

Vốn dĩ muốn xin ông ngoại Vương thời gian suy nghĩ, lại thấy bà ngoại chịu sự đối xử tệ bạc của những người hộ lý trong viện dưỡng lão, Tiêu Chiến quyết định sẽ từ bỏ tình cảm của mình với Nhất Bác.

Tình yêu quan trọng nhưng cũng không thể so sánh với tình thân, bà ngoại là người đã vất vả một mình nuôi anh khôn lớn, vì muốn cho anh được ăn học đầy đủ, bằng bạn bằng bè, mà bà đã không quản khó khăn làm việc tới đổ bệnh. Nếu chỉ vì yêu đương mà anh để bà chịu khổ, thử hỏi anh có xứng đáng với tình thương của bà của không? Một người tồi tệ như anh có đủ tư cách để yêu Nhất Bác và nhận được tình yêu của cậu không? Câu trả lời chính là không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com