3
Khoảng một tuần sau Nhất Bác được đưa tới Tiêu gia, phòng của cậu vẫn liền kề với phòng Tiêu Chiến, điều này làm Nhất Bác an tâm hơn rất nhiều.
"Ôi... đứa trẻ đáng thương này. Nhìn con xem, có phải đã gầy đi nhiều rồi không?"
Bị La Vân ôm ở trong lòng, Nhất Bác bày ra vẻ mặt đầy chán ghét. Lại nghĩ tại sao lúc trước ngu ngốc tới nỗi không thấy lời nói giả tạo vừa rồi có vấn đề? Đây là lần đầu gặp nhau, vốn dĩ thân thể Nhất Bác đã gầy ốm mà bà ta lại nói có phải gầy đi nhiều rồi không? Chắc lúc trước cậu với bà ta thân nhau? đến cái bóng của nhau còn chưa từng thấy nữa đó.
"Mẹ, đừng làm cho em ấy sợ"
Cơ thể Nhất Bác khẽ run lên, cái giọng nói ấm áp này đã khiến cậu lầm đường lạc lối, đối với kẻ mặt người dạ thú thì không nên có giọng nói ấm áp như vậy. Tuy là sự tức giận đang bốc lên tới đỉnh đầu, Nhất Bác vẫn phải cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng. Cậu tự tách bản thân ra khỏi vòng tay của La Vân, ngước mặt nhìn Tiêu Ứng Phong
"Chào anh, tôi là Vương Nhất Bác, từ giờ sẽ tạm thời sống ở đây, mong anh chiếu cố"
Nói xong cậu cúi gập người xuống, sau đó hồi hộp chờ đợi một thứ gì đó. Phải mất khoảng hai ba phút không thấy động tĩnh gì Nhất Bác nâng người dậy, cậu chạm mặt với một người đang đứng tựa lưng ở cửa bếp, ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng hút một hơi dài.
Nhất Bác cảm thấy có điều gì đó không đúng, theo như những gì đã diễn ra thì sau lời giới thiệu kia Tiêu Chiến sẽ lên tiếng ngay lập tức, vẻ mặt còn vô cùng gợi đòn chẳng khác gì tên lưu manh
"Chúng tôi sẽ chiếu cố cậu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi là được"
Vậy nhưng đối mặt với Nhất Bác lúc này lại là khuôn mặt lạnh lùng, xa cách. Lúc trước chưa từng thấy Tiêu Chiến hút thuốc, còn bây giờ...
"Chào... chào anh, tôi là..."
Không đợi Nhất Bác giới thiệu hết Tiêu Chiến xoay lưng đi vào trong bếp, lúc đi ra liền trực tiếp lướt ngang qua cậu, lớn tiếng nói với bác quản gia
"Bác Lý, hôm nay cháu không ăn cơm ở nhà, bác nói với ba mẹ cháu một câu"
Nhất Bác chưa định hình được tình huống lúc này là gì, thì Ứng Phong đã đi tới đứng rất gần cậu, anh ta còn cố tình khom người áp sát rồi nở một nụ cười rất đẹp, nhưng trong mắt cậu lúc này thì nó thật giả tạo
"Tôi giúp em mang hành lý lên phòng nhé"
"Được, cảm ơn"
Lên tới nơi, thấy Ứng Phong cứ đứng ở trong phòng mình Nhất Bác hỏi anh ta còn việc gì sao? Ứng Phong lại trưng ra nụ cười quyến rũ, hỏi Nhất Bác có cần giúp gì không?
"Ông đây tự làm được"
Nhất Bác nghĩ trong đầu, sau đó bình thản từ chối lòng tốt của Ứng Phong, còn nói hiện tại cảm thấy rất mệt nên muốn được nghỉ ngơi. Đợi người đi ra ngoài Nhất Bác ấn khoá trái cửa rồi kéo vali xếp đồ vào tủ, không có đồ đạc gì nhiều nên việc sắp xếp nhanh chóng hoàn tất.
Nhất Bác ngả người trên giường lớn, cậu nghĩ tới hành động của Tiêu Chiến ở thời điểm trước đây hoàn toàn khác với bây giờ. Chẳng lẽ cậu trọng sinh quay lại nên mọi chuyện cũng thay đổi theo hay sao? Vậy tại sao cha mẹ cậu vẫn phải chết? Nhất Bác bực bội lăn tròn tròn ở trên giường, tới khi cả người rơi xuống dưới đất cậu mới ngừng lại.
"Nếu mọi việc không giống lúc trước thì mình phải làm sao? Nếu anh ta không còn âm thầm bảo vệ, giúp đỡ, chẳng phải mình sẽ bỏ mạng từ rất sớm sao? Không được, lúc này không thể dựa dẫm vào người khác. Đúng vậy, mình phải thay đổi từ bây giờ mới có thể xoay chuyển được kết cục. Nhất Bác, mày không tự cứu mày thì sẽ không có ai cứu được mày đâu. Vì sự kỳ vọng của cha mẹ, cố lên"
Con người khi đã trải qua vòng sinh tử liền có sự đấu tranh cho sự sống một cách mãnh liệt. Nhất Bác cũng không phải ngoại lệ, cậu đã nghiệm ra một bài học, nếu như cứ ý lại, dựa dẫm vào người khác sẽ khiến bản thân bị trì trệ, thụt lùi. Muốn trở nên mạnh mẽ thì cần phải tôi luyện bản thân hàng ngày hàng giờ, sự yếu đuối chỉ khiến người khác cảm thấy chán ghét, mệt mỏi.
Lúc trước Nhất Bác cứ ngỡ bản thân yêu Ứng Phong, bây giờ ngẫm lại thì đó không phải là yêu, chỉ vì cách đối xử của anh ta thật giống với một người cha nên cậu đã bị ngộ nhận. Khi biết người bạn thân và người yêu của mình lén lút hẹn hò Nhất Bác cũng không thấy tức giận bằng chuyện bị hai người lừa gạt vì muốn chiếm đoạt tài sản. Lại nghĩ Tiêu Chiến lúc đó có yêu thích mình hay không Nhất Bác cũng chẳng biết, cậu chỉ biết anh luôn âm thầm bảo vệ cho cậu qua lời kể của Khúc An An. Lỡ như Tiêu Chiến chỉ coi cậu như một đứa em trai thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại Nhất Bác cũng chẳng muốn suy đoán về tình cảm của Tiêu Chiến nữa, nếu ở kiếp này anh không liên quan tới cậu vẫn là tốt nhất. Cuộc đời của ai người đấy sống, nếu như anh gặp khó khăn cậu cũng sẽ theo cách của anh mà âm thầm giúp đỡ, coi như là để trả nợ ân tình.
Thời gian ở nhà nghỉ ngơi cho tới lúc quay lại trường học Nhất Bác rất ít khi gặp Tiêu Chiến, ngược lại Ứng Phong và mẹ của anh ta không ngừng tìm cậu làm phiền. Nhất Bác vẫn luôn mắng bản thân, lúc trước chắc chắn não bộ của cậu có vấn đề nên mới đối tốt với hai kẻ phiền toái này.
Năm học lớp mười của Nhất Bác trôi qua một cách sóng yên, biển lặng. Vì muốn tránh khỏi sự đeo bám của mẹ con Ứng Phong cậu đã quay lại phòng tập nhảy, ngoài ra còn xin Tiêu Thần đăng ký cho học một lớp võ thuật để rèn luyện bản thân.
Hôm nay có một dance khá nổi tiếng ở trên mạng xã hội tới câu lạc bộ giao lưu, Nhất Bác vì quá phấn khích nên đã ở lại tới lúc dance kia rời đi mới chịu trở về vào lúc gần một giờ sáng. Cũng may cậu đã thông báo với Tiêu Thần trước đó rồi, chỉ là thời gian có muộn hơn một chút.
"Giật cả mình"
Bước chân vào phòng bếp Nhất Bác đã bị doạ cho một trận, Tiêu Chiến đang đứng hút thuốc ở cạnh tủ lạnh. Cậu tự hỏi muộn thế này sao anh còn ở đây? Phòng nào chẳng có ban công, cứ phải đứng trong bếp hút thuốc mới được sao? Nhưng lại nghĩ có Tiêu Chiến ở đây cũng tốt, như vậy anh sẽ thay cậu tắt đèn, chứ để cậu tự mình tắt chắc chắn sẽ bị doạ cho chết khiếp mất. Một mảnh tối đen cộng thêm sự tưởng tượng bay cao bay xa, nghĩ thôi Nhất Bác đã nổi da gà rồi.
"Nhưng mình đói quá, không biết trong tủ có gì ăn sẵn không nhỉ? Bây giờ mà nấu mì thì Tiêu Chiến sẽ đi lên phòng mất, chỉ còn một mình ở dưới này... chắc nhà không có ma chứ?"
Nghĩ tới ma là Nhất Bác đã dựng tóc gáy lên rồi, thôi thì đành vậy, nếu trong tủ lạnh không có đồ ăn thì cậu sẽ uống nước thay cơm rồi sáng mai ăn bù cũng được. Quyết định xong Nhất Bác nhanh chân tiến tới chỗ tủ lạnh, thấy Tiêu Chiến không có ý định tránh sang một bên, cậu khó hiểu
"Anh có thể đứng sang bên cạnh một chút hay không?"
Tiêu Chiến không nói gì dịch chuyển vị trí đứng ở giữa cái tủ lạnh. Nhất Bác hít vào một hơi thật sâu, chắc chắn là Tiêu Chiến đang muốn làm khó cậu đây mà. Tự nói bản thân phải nhịn, dù sao đây cũng là ân nhân của cậu
"Ý của tôi là... anh có thể dịch chuyển sang bên cạnh không? tôi cần lấy đồ trong tủ lạnh"
Vẫn giữ trạng thái im lặng, Tiêu Chiến bước thêm một bước đứng ra mép ngoài của tủ lạnh. Lúc này cánh tủ có thể mở ra được, Nhất Bác chẳng thèm quan tâm tới cái người đang đứng tạo dáng như cây đại thụ kia, đưa mắt quan sát xem có thể lấy gì ăn thì một làn khói phả thẳng vào mặt làm cậu ho sặc sụa.
"Tiêu Chiến, anh cố tình phải không?"
Tiêu Chiến đưa điếu thuốc lên miệng hít thêm một hơi, trước khi trả lời lại một lần nữa phả khói thuốc vào mặt Nhất Bác
"Tôi là người đứng ở đây trước"
"Anh..."
Một lần nữa nói bản thân phải nhịn, Nhất Bác không thèm quản Tiêu Chiến, cậu lấy một chai sữa với gói xúc xích ăn liền bự chà bá rồi xoay người đi.
Vào tới phòng Nhất Bác mới nhỏ tiếng nói Tiêu Chiến đúng là một tên điên, nghĩ lúc trước anh bảo vệ, giúp đỡ cậu là vì sợ ngày tháng sau này không có ai để trêu chọc mà thôi. Nhưng suy cho cùng thì Tiêu Chiến vẫn là ân nhân, ân nhân... lặp đi lặp lại hai chữ "ân nhân" như muốn bản thân ghi nhớ thật kỹ. Nhất Bác vứt ba lô lên bàn học rồi cầm quần áo đi vào bên trong nhà tắm.
Tắm xong mang theo chai sữa và vài cây xúc xích ra ngoài ban công, bầu trời đêm đầy sao lại khiến cậu nhớ tới ba mẹ Vương. Vừa cắn xúc xích Nhất Bác vừa ngửa mặt lên nhìn trời, lẩm bẩm
"Thấy người ta nói khi con người chết đi sẽ biến thành một ngôi sao, người tốt sẽ là ngôi sao vừa to vừa sáng, còn người xấu sẽ là ngôi sao nhỏ. Ba và mẹ là người tốt nhất trên đời này, sao nhìn mãi mà chẳng thấy có ngôi sao nào to và sáng nhất..."
"Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào mấy cái thứ linh tinh đấy"
Tiếng nói trầm thấp phát ra ở phía bên cạnh làm Nhất Bác lạnh sống lưng, nhìn sang thấy có một cái chấm đỏ đỏ bay lên hạ xuống khiến cậu giật mình đánh rơi cả cái xúc xích xuống bên dưới. Thì ra Tiêu Chiến đã xuất hiện ở đây từ lúc nào, vì ánh sáng ở phòng hắt ra nên Nhất Bác cũng không mở đèn ban công, phía bên kia là một mảng tối đen như mực, chưa kể Tiêu Chiến cũng đang mặc bộ đồ ngủ màu đen.
"Tiêu Chiến, anh bị bệnh à? Sao không mở đèn?"
"Bên này là phòng của tôi, mở đèn hay không là do tôi quyết định, không đến lượt cậu quản"
Máu nóng trong người Nhất Bác như muốn phun trào, cậu cầm lấy chai sữa và mấy cái xúc xích còn lại đi thẳng vào bên trong phòng
"Tại sao anh ta còn đáng ghét hơn cả lúc trước vậy? Nếu cứ tiếp tục có thể mình sẽ giết anh ta trước khi trả thù đám người kia"
Nhất Bác nghĩ trong đầu, lại như không kìm nén được sự tức giận mà cầm cái gối ôm đập liên tục xuống giường, tới lúc thấm mệt mới dừng lại rồi thả người nằm xuống giường thở dốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com