Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chương 3

"Haizz, gần đây cậu nghe nói gì chưa? Bệnh viên xảy ra chuyện ma quái rồi!"

"Chuyện ma quái? Như thế nào?"

"Nghe nói xác chết ở bệnh viện Đình Thi biến mất!"

---

Chuyện ba sinh viên tự sát trong cùng một ngày cuối cùng vẫn cho là do áp lực học hành quá lớn nên sinh tâm bệnh, kết thúc vụ án nhà trường bồi thường tiền cho người chết.

Sau đó Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng không liên lạc nữa, dù sao không ai có phương thức liên lạc của đối phương. Về sau Vương Nhất Bác đến làm việc ở tiệm bánh ngọt đó nhưng ông chủ đã là người khác, hơn nữa trong tiệm chưa từng có ai tên Tiêu Chiến, nữ nhân viên kia cũng không thấy đâu.

Tựa như đêm hôm đó là do cậu muốn trốn tránh nỗi đớn mà tưởng tượng ra, nếu không có vòng tay Tiêu Chiến đưa thì cậu sẽ thật sự cho rằng Tiêu Chiến là do mình tưởng tượng ra.

Vòng tay là đêm đó Tiêu Chiến cho cậu, là anh lấy ra từ trong ngực tự tay đeo. Dây đeo màu đen có hoa văn chìm, trông cũng bình thường. Trùng hợp là khi đeo vòng tay này, đi đêm cậu không còn gặp quỷ nữa.

Không đúng, vẫn thấy nhưng quỷ không thể lại gần cậu được, như e sợ lại tò mò thứ gì đó.

"Nhất Bác, cậu nghe gì chưa? Bệnh viện gần trường chúng ta xảy ra chuyện ma quái!" Vẻ mặt Phát Tiểu thần thần bí bí.

Vương Nhất Bác tay cầm ly trà sữa, dạo này thời tiết chuyển lạnh, gió đông thổi vù vù, thể chất cậu lại sợ lạnh nên bây giờ lại càng lạnh hơn, vừa rồi còn nghe Phát Tiểu kể chuyện bát quái, bực mình liếc mắt một cái.

"Chuyện ma quỷ gì ?" Vương Nhất không quan tâm hỏi.

Cậu không sợ quỷ, chỉ sợ quỷ hại cậu.

"Nghe nói bệnh viện thành phố Đình Thi dạo gần đây cứ cách ba ngày lại mất một xác chết, theo camera giám sát thì ngăn tủ trong phòng ướp lạnh mở ra, sau đó...sau đó lập tức tối đen lại. Nghe bảo mấy bác của phòng trực ban đều bị dọa cho thần kinh không ổn định phải vào bệnh viện, bởi vì họ thấy...họ thấy...thi thể tự chạy đi!" Phát Tiểu cả kinh, rất có vần điệu nhưng không hù được Vương Nhất Bác lại còn khiến tiểu cô nương đang đứng bên cạnh chụp trộm Vương Nhất Bác bị dọa mất mật.

"Làm gì có camera giám sát, lời đồn đại đúng là thần kỳ quá đấy."

"Nè, cậu đừng có mà không tin, lấy thể chất của cậu nếu như xác chết chạy trốn nhất định sẽ tìm cậu đầu tiên!"

Vương Nhất Bác vỗ lên đầu Phát Tiểu một cái: "Thế thì tớ phải cảm ơn cậu rồi!"

Vừa đúng dịp, đêm nay Vương Nhất Bác phải ra đường. Có trách thì phải trách Phát Tiểu, đi xem phim chiếu rạp xong còn ra ngoài phóng túng với bạn gái, không quan tâm đến sống chết của cậu.

Gặp phải thứ trọng sắc khinh bạn.

Chỉ biết tự ôm lấy thân thể gầy yếu của bản thân.

Ban đêm gió thổi muốn đau đầu, Vương Nhất Bác đón gió đi đường tắt ra ngoài đường lớn, sợ nhất là thể chất của cậu, chỉ sợ xác chết chạy trốn sẽ thật sự đến tìm cậu đầu tiên.

Đã vào thu, ở khuôn viên phía bắc lá đã rụng hết, chỉ còn lại vài cái cây thấp bé vừa đủ che cho một người.

Gió thổi qua những chiếc lá còn sót lại trên mặt đất, trong bịu cỏ vang lên tiếng sột soạt. Vương Nhất Bác nắm chặt vòng màu đen trên cổ tay, "Meow, meow. . ." Một con mèo đen đứng cách đó không xa, kêu vài tiếng meo meo nhỏ.

Mèo đen thông linh*

*Ở bên TQ người ta tin rằng mèo đen có khả năng ngoại cảm.

Vương Nhất Bác quay đầu lại thì phát hiện ra một 'người' đứng phía sau cậu cách một khoảng không xa, đang từng bước đến gần, vừa chậm chạp vừa không linh hoạt. Cũng may nhờ đèn trường nên cậu mới thấy rõ quần áo của người đó, là bộ đồ cậu từng thấy trong nhà người chết.

Vương Nhất Bác quay người bỏ chạy, thi thể 'người kia cũng đột nhiên tăng tốc đuổi theo. Vương Nhất Bác chạy về hướng kí túc xá, giờ này kí túc xá chưa đóng cửa, chỉ cần có người xuất hiện cậu có thể sẽ được giúp đỡ.

Vậy nhưng càng chạy càng thấy không đúng.

Con đường mỗi ngày cậu đều đi, giờ lại mãi không thấy đích.

Nhà dột mưa không ngớt, gặp phải quỷ đập tường* rồi.

*屋漏偏逢连阴雨, 遇鬼偏逢鬼打墙: nhà dột mưa không ngớt chỉ điềm xấu, quỷ đập tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này có thật.

Vương Nhất Bác chửi tục một câu.

Người sống không thể so được với người chết, thể lực của cậu không thể địch nổi với một xác chết chỉ biết chạy.

Thời gian dần qua, chênh lệch giữa hai người ngày càng nhỏ, ngay lúc tay xác chết đụng vào Vương Nhất Bác vòng tay đột nhiên hiện ra ánh sáng mãnh liệt, có một sức mạnh khổng lồ đánh vào xác chết, hai người song song ngã xuống đất.

"Dám động vào y, ta nhất định sẽ cho ngươi tan thành mây khói."

Tiêu Chiến đứng trước mặt xác chết, trong tay cầm một cây sáo trúc, vạt áo đỏ thẫm phiêu theo gió.

Linh hồn bình thường sao có thể chống chọi được với sức mạnh của đại đế Phong Đô?

"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác thấy rất rõ mặt người kia.

"Tiểu bằng hữu, mệnh em rất hút quỷ..."

"Tạo hình này của anh là sao?"

Tiêu Chiến lắc lắc tay áo rộng thùng thình: "Không có gì, là đồng phục của người dẫn đường."

Vương Nhất Bác bĩu môi, anh cho rằng tôi chưa thấy người dẫn đường bao giờ sao?

"Vì sao xác chết ở bệnh viện lại chạy đến đây?" Hai người ngồi trên sân cỏ, người chơi bóng và đi bộ đã thưa thớt đi nhiều.

"Tại sao người kia lại còn sống?" Tiêu Chiến hỏi lại.

"Bởi vì còn sống, bởi vì có linh hồn?"

"Vậy ai đưa linh hồn vào xác chết?"

"Cái xác không hồn, thân thể đã cứng ngắc rồi."

Những cái xác chạy ra khỏi bệnh viện đều đã bị người đưa linh hồn vào nhưng đã không còn sống nữa, không có tự chủ, chỉ biết chạy mà không biết mệt.

"Tại sao bọn nó lại tìm đến tôi?" Trong lòng Vương Nhất Bác vẫn còn sợ hãi.

"Bởi vì em hấp dẫn bọn nó đến."

"Vậy anh cũng vì mạng tôi sao?" Vương Nhất Bác nhìn vào mắt Tiêu Chiến "Anh cũng vì mạng sống nên mới giúp tôi phải không?"

Tiêu Chiến nhìn tiểu bằng hữu trước mắt, trông không khác gì hồi còn nhỏ: "Tiểu bằng hữu, lúc trước anh đã từng nói rồi, không cần phải sợ anh vì anh thật sự rất thích em."

Mỗi lần Tiêu Chiến nói những lời này đều nhìn cậu cười, cười đến mức cậu phải đỏ mặt, lúng túng.

"Vậy còn thi thể khác đến từ đâu?" Vương Nhất Bác nghiêm mặt chuyển chủ đề khác.

"Không biết đâu ~ có thể là quay về tìm người thân của mình trước khi chết..."


"Trần Vũ, Trần Vũ, điện thoại cậu đang kêu kìa."

"Là ai vậy, đêm hôm khuya khoắt rồi còn gọi?"

Cha: Đừng quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com