Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

100




Tuy rằng Tiêu Chiến nói rằng mình cần phải ra ngoài ban công để nói chuyện điện thoại với Trác Hành Kiện, nhưng thật ra anh chỉ muốn để lại không gian riêng tư cho Nhất Bác mà thôi, lúc nói chuyện với Vương Hi Bạch thì có lẽ có một vài chuyện cậu sẽ dễ nói ra hơn khi ở một mình.

Tiêu Chiến đã lấy Trác Hành Kiện ra làm cái cớ, nhưng thật ra thì anh cũng đã nói chuyện với anh ta rất lâu về vấn đề thành lập công ty của riêng mình, hai người bọn họ đã chuẩn bị cho việc này rất lâu rồi, chỉ là cảm thấy chưa đến lúc thích hợp mà thôi. Nhưng sau khi Nhất Bác bị mất vai trong《Lê Minh Độ》thì Tiêu Chiến liền cảm thấy không thể đợi được nữa, anh không hề muốn những diễn viên có thực lực lại vì mấy tên tư bản mà đánh mất đi cơ hội và giấc mơ của mình.

Tiêu Chiến và Trác Hành Kiện bàn rất là nhiều việc, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì anh vẫn không hề quay lại phòng ngủ mà cứ đứng ở ngoài ban công ngắm nhìn bầu trời sao, trong lúc lơ đãng thì lại nhớ về những chuyện trước kia của anh và Nhất Bác.

Tiêu Chiến vẫn còn nhớ đến cái lần đầu tiên gặp được Nhất Bác, khi đó là ở trong trường quay vừa nóng bức vừa ồn ào, thời tiết tháng tám nóng như lửa đốt, thế nhưng cậu thì lại dịu dàng như một cơn gió mát mẻ. Bọn họ đã cùng nhau tản bộ dưới ánh hoàng hôn, cùng nhau thức trắng đêm chỉ để bàn bạc về vai diễn, lại còn vì tình huống bất ngờ của Toả Nhi mà phải ngủ cùng nhau.

Sau đó thì không biết từ khi nào mà anh lại muốn được đến gần Nhất Bác hơn, lại vì cậu đối xử tốt với người khác mà bắt đầu ghen tuông, cũng muốn bản thân mình sẽ đối xử và bảo vệ cậu thật tốt. Anh thậm chí còn chạy ra khỏi nhà vào đêm giao thừa chỉ để ngắm pháo hoa cùng với cậu, và đặc biệt là khi anh đứng một mình trong gió đêm, mạnh dạn nói mình rằng mình thích cậu.

Bọn họ đã cùng nhau trải qua đủ bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, trong khoảng thời gian một năm này thì đã có rất nhiều chuyện xảy ra, tốt cũng có mà xấu cũng có. Tiêu Chiến đã sống trong cái thế giới đơn sắc của mình suốt hai mươi sáu năm, thế nhưng từ khi Nhất Bác và Toả Nhi xuất hiện thì cái thế giới đó của anh cũng đã dần dần trở nên màu sắc hơn rất nhiều.

Nhất Bác nói chuyện điện thoại xong thì liền đi ra ngoài ban công, thật ra cậu ngồi ở bên giường thì vẫn luôn có thể nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu thấy anh gọi điện thoại xong thì cứ đứng đó mà ngẩn người một mình.

Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, nhẹ nhàng gọi anh: "Đàn anh."

Tiêu Chiến nghe thấy Nhất Bác gọi mình thì liền quay người lại, anh thấy cậu đang nhìn mình, tuy rằng cậu không nói gì cả, thế nhưng từ ánh mắt của cậu thì rõ ràng là đang muốn được ôm một cái đây mà.

Tiêu Chiến đưa hai tay ra, dịu dàng ôm lấy Nhất Bác vào trong lòng ngực của mình, anh nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"

Nhất Bác cũng ôm lấy Tiêu Chiến, cậu gối đầu lên bả vai của anh, trầm mặc trong chốc lát rồi mới hỏi: "Anh đã biết hết chuyện của Vương gia rồi à?"

Tiêu Chiến thành thật mà trả lời: "Anh biết."

Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến rồi thấp giọng nói: "Ban nãy anh ấy hỏi em có muốn gặp mẹ ruột của em hay không, em đã nói là không muốn."

Nhất Bác nói xong, dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: "Thật ra em rất muốn hỏi bà ấy, khi bà ấy vứt bỏ em thì có từng nghĩ rằng em sẽ phải trải qua những gì, có thể được ăn no mặc ấm hay không, có thể sẽ bị người ta đánh mắng hay không, hay là sẽ phải khổ sở gian nan đến mức nào."

Tiêu Chiến hôn Nhất Bác một cái, anh đã quen biết cậu lâu như vậy rồi, thế nhưng lại chưa từng thấy cậu để lộ ra một chút yếu đuối nào. Từ khi còn nhỏ Nhất Bác đã phải trải qua quá nhiều đau khổ, cho nên cậu mới mang theo một cái dáng vẻ trầm ổn, bình tĩnh không phù hợp với tuổi của mình. Tiêu Chiến vẫn luôn biết rằng nội tâm của cậu rất cứng cỏi, cho nên khi cậu để lộ ra sự ủy khuất từ sâu trong đáy lòng của mình thì anh liền cảm thấy vô cùng đau lòng, hận không thể cứ như vậy mà bảo vệ cậu một cách thật chặt chẽ, mãi mãi không để ai có thể tổn thương đến cậu.

Tiêu Chiến dịu dàng mà gọi một tiếng "Bo Bo", còn Nhất Bác thì vẫn cứ tựa vào bả vai của anh mà nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, sau đó cậu liền nói: "Em sẽ không gặp bà ấy đâu, hiện tại em đã đủ hạnh phúc rồi, em có anh, có Toả Nhi, còn có cả anh trai và cha nữa. Đàn anh, từ sau khi gặp được anh thì em cảm thấy bỗng nhiền em đã trở nên may mắn hơn rất nhiều đấy."

Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc của Nhất Bác, từ sau khi bọn họ quen biết nhau thì rõ ràng là cậu cũng đã trải qua rất nhiều việc chả tốt lành gì, vậy mà cậu lại nói rằng cuộc đời của mình đã vì anh mà trở nên may mắn hơn. Tiêu Chiến cười cười, anh cứ ôm lấy Nhất Bác thật lâu mà không hề muốn buông ra, một người tốt như thế này, có thể gặp được em ấy thì đúng là phước đức ba đời của mình mà.

Tiêu Chiến vốn cho rằng sau khi Nhất Bác biết được thân thế của mình thì nhất định sẽ mất ngủ, thế nhưng bất ngờ là cậu lại có thể nằm trong lòng ngực của anh ngủ ngon giấc vô cùng, ngược lại thì anh suốt cả đêm lại chẳng ngủ yên ổn được một chút nào cả. Tiêu Chiến đã hẹn Vương Hi Bạch là buổi sáng hôm sau sẽ đến gặp hắn, cho nên sau khi anh và Nhất Bác đã thức dậy rồi thì liền sửa soạn một chút, sau đó cũng giúp Toả Nhi sửa soạn cho xinh đẹp một phen rồi một nhà ba người liền đi ra ngoài.

Thật ra nơi ở của Vương Hi Bạch cũng rất gần với nhà lớn của Tiêu gia, nơi đó chính là khu nhà giàu nổi tiếng nhất tại thành phố A, có rất nhiều người nổi tiếng và có quyền lực của Hoa quốc đều ở đó. Còn bất động sản của Vương gia thì có hơi xa nơi này, nguyên nhân lớn nhất khiến cho Vương Hi Bạch chọn ở đây chính là để được ở gần Tiêu Tự An.

Tiêu Chiến và Nhất Bác cùng với Toả Nhi được quản gia của Vương gia dẫn đường đi đến phòng khách, lúc này Vương Hi Bạch đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất mà nghe điện thoại. Điều làm cho Tiêu Chiến và Nhất Bác có hơi kinh ngạc đó chính là Tiêu Tự An vậy mà cũng đang ở đây, y đang ngồi dựa vào sô pha, một tay chống đầu mà ngủ bù.

Tiêu Chiến ôm Toả Nhi đi đến bên cạnh Tiêu Tự An, anh đang do dự xem có nên đánh thức anh mình dậy hay không thì đột nhiên nhìn thấy khóe môi của y, Tiêu Chiến thật sự là hết chỗ nói rồi. Anh dùng cái ánh mắt chả tốt lành gì mà nhìn về phía Vương Hi Bạch cách đó không xa, còn hắn thì sau khi nhìn thấy bọn họ thì liền cúp điện thoại mà đi về phía Nhất Bác.

Vương Hi Bạch giang hai tay ra, nói với Nhất Bác: "Nhất Bác, đến ôm anh của em một cái đi."

Nhất Bác không phải là một người quá phóng khoáng, cho nên có hơi ngượng ngùng trước sự nhiệt tình này của Vương Hi Bạch. Vương Hi Bạch thì không để tâm đến sự do dự của Nhất Bác mà là cười cười rồi đi đến trước mặt cậu, trực tiếp ôm lấy cậu rồi nói: "Nhất Bác, nếu như em đã ngại, vậy thì để cho anh ôm em một cái đi."

Tuy rằng trông Vương Hi Bạch cứ như là đang đùa giỡn, thế nhưng ngay khi hắn ôm lấy Nhất Bác thì vẫn luôn cố gắng đè nén cái cảm xúc mãnh liệt trong nội tâm của mình. Vương Hi Bạch nghiêm túc nói rằng: "Nhất Bác, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi."

Thật ra Nhất Bác vẫn cảm thấy không hề chân thật chút nào đối với cái chuyện tìm được người thân này, vừa nãy khi nhìn thấy Vương Hi Bạch thì cậu vẫn còn cảm thấy rất xa lạ, thế nhưng ngay khi được hắn ôm vào ngực thì cậu thật sự đã cảm nhận được cái cảm xúc nóng bỏng của hắn. Vương Hi Bạch chính là người anh ruột mà chưa từng từ bỏ cậu suốt cả mười năm, bọn họ chính là một gia đình có mối quan hệ máu mủ với nhau.

Nhất Bác liền trịnh trọng mà gọi một tiếng: "Anh hai."

Vương Hi Bạch nghe thấy Nhất Bác gọi mình như vậy thì nụ cười trên khuôn mặt càng trở nên sáng lạn hơn, hắn đưa tay lên xoa nhẹ đôi mắt của mình rồi mới buông cậu ra, nói rằng: "Gọi lại một lần nữa đi."

Nhất Bác có chút ngượng ngùng mà cười cười, thế nhưng vẫn nghe theo mà gọi: "Anh hai."

Vương Hi Bạch vừa cười vừa gật đầu một cái, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Chiến và Toả Nhi.

Toả Nhi được Tiêu Chiến ôm trong ngực, bé con hiếu kỳ mà nhìn Vương Hi Bạch chằm chằm, sau đó liền bi bô hỏi: "Chú là anh trai của Bo Bo sao, vậy con phải gọi chú là gì?"

Tuy rằng Vương Hi Bạch không thể nào chấp nhận Tiêu Chiến được, thế nhưng hắn lại rất thích đứa bé cứ như được đúc ra cùng một khuôn với anh này. Vương Hi Bạch đang định trả lời Toả Nhi thì lúc này cái giọng nói lạnh lùng của Tiêu Tự An lại truyền đến: "Toả Nhi, con gọi là bác gái đi."

Vương Hi Bạch biết rằng Tiêu Tự An đang giận hắn, dù sao thì tối hôm qua hắn cũng có hơi quá đáng, cho nên Vương Hi Bạch liền xoay người lại nhìn về phía y, nở một nụ cười tươi vô cùng, tươi đến mức khiến cho Tiêu Chiến nghĩ rằng, nếu như hắn là một con công thì chắc chắn là lúc này đã điên cuồng xòe đuôi ra trước mặt anh mình rồi.

Vương Hi Bạch dùng ánh mắt để dỗ Tiêu Tự An một chút, sau đó liền quay người lại, đúng lúc nhìn thấy cái vẻ mặt tràn đầy sự ghét bỏ của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đột nhiên không kịp chuẩn bị nên liền bốn mắt nhìn nhau với Vương Hi Bạch, anh giật mình một cái rồi liền nhanh chóng biến thành cái dáng vẻ trịnh trọng, có hơi bối rối, thậm chí là gian nan mà rặn ra một chữ: "Anh hai."

Toả Nhi cũng rất là nhiệt tình mà hô to: "Bác gái!"

Vương Hi Bạch cưng chiều mà chọt chọt cái mũi nhỏ của Toả Nhi một cái: "Nhóc ngốc à, phải gọi là bác trai."

Vương Hi Bạch đùa Toả Nhi xong thì liền nhìn về phía Tiêu Chiến, thế nhưng lại dùng cái vẻ mặt nghiêm túc mà nói một cách vô cùng khí thế: "Thật ra chúng ta cũng không có quen thân đâu, không phải là cậu rất thích gọi tôi là Vương tiên sinh à, cứ tiếp tục gọi như vậy đi."

Tiêu Chiến: .....

Nếu như cái người này không phải là anh trai của Vương Nhất Bác thì Tiêu Chiến chắc đã đè hắn ra mà đánh cho một trận rồi, thế nhưng vì hắn là anh trai của cậu, cho nên anh chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười vừa bối rối vừa không mất đi sự lịch sự mà thôi.

Dường như Vương Hi Bạch ngáng chân Tiêu Chiến mới có một lần nên chưa đủ ghiền, cho nên lại quay sang mà nói với Nhất Bác: "Nhất Bác, tối nay em ở lại chỗ anh đi, mười giờ tối thì máy bay của cha mới đáp cánh, ông ấy rất muốn gặp em đó."

Vì để được gặp Nhất Bác mà Vương Vinh Trạch đã ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ dù tuổi đã cao, cho nên lời đề nghị này của Vương Hi Bạch cũng hợp tình hợp lý, Nhất Bác liền nhìn sang Tiêu Chiến thì thấy anh cũng gật gật đầu.

Nhất Bác liền nói một tiếng "được" với Vương Hi Bạch, thế nhưng Tiêu Chiến đang ôm Toả Nhi thì lại cảm thấy có chút mất mát, xem ra tối nay anh chỉ có thể ngủ cùng với con trai của mình mà thôi.

Tiêu Chiến đang ôm Toả Nhi mà nghĩ đến cái tình cảnh cô đơn của hai cha con, thế nhưng vào lúc này thì Toả Nhi lại giơ hai tay ra với Vương Hi Bạch, ngọt ngào mà gọi: "Bác trai ôm một cái!"

Vương Hi Bạch đột nhiên bị Toả Nhi làm nũng mà đỡ không được, hắn đưa hai tay ra ôm lấy bé con, nhóc béo này cũng lập tức ôm chặt lấy hắn.

Toả Nhi ôm Vương Hi Bạch mà hỏi: "Bác trai ơi, tối nay con cũng muốn ở lại đây có được hông?"

Vương Hi Bạch đã bị cái vẻ đáng yêu của Toả Nhi làm tan chảy cả trái tim rồi, làm gì mà không đồng ý được cơ chứ, hắn hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Toả Nhi rồi liền dỗ nhóc béo này: "Nhà của Bác chính là nhà của con, con muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu."

Toả Nhi gật đầu: "Dạ được!"

Tiêu Chiến thấy Vương Hi Bạch và Toả Nhi hòa thuận với nhau như vậy thì nội tâm lại càng quạnh quẽ hơn, đôi khi anh thật sự rất là ghen tị với con trai của mình, không biết xấu hổ gì mà cứ làm nũng như vậy, đúng là tốt thật đó.

Nhất Bác đứng bên cạnh Tiêu Chiến, thấy được cái dáng vẻ thương tâm đó của anh thì liền nhịn cười, lặng lẽ mà nắm lấy tay của anh.

Vương Hi Bạch cũng thấy được cái hành động nhỏ đó của Nhất Bác và Tiêu Chiến, hắn cũng là vì không ưa được việc trong mắt của em trai mình chỉ có mỗi Tiêu Chiến, cho nên mới cố ý làm khó làm dễ anh. Vương Hi Bạch vốn còn đang định đâm chọt Tiêu Chiến thêm hai, ba câu, thế nhưng chưa kịp nói thì Tiêu Tự An đang ngồi trên ghế sô pha đã giành nói trước: "Tiêu Chiến, nếu như Vương tiên sinh đã không quá quen với chúng ta thì anh với em đi về thôi."

Tiêu Tự An nói xong thì liền nhìn thẳng vào Vương Hi Bạch.

Vương Hi Bạch vốn đang cuồn cuộn uy phong của người anh vợ, nhưng khi thấy Tiêu Tự An như thế thì liền tịt ngòi, hắn một tay thì ôm Toả Nhi, tay còn lại thì ôm lấy bả vai của Tiêu Chiến, tỏ vẻ vô cùng thân thiết với anh mà nói: "Tiêu Chiến à, đều là người một nhà hết mà, tối nay cậu cứ ở lại đi, tiện thể gặp cha của tôi luôn."

Tiêu Chiến mỉm cười mà nhìn Vương Hi Bạch, hắn cũng cười lại với anh, hai người ngoài mặt thì hòa thuận vui vẻ, thế nhưng trong ánh mắt thì lại toàn là đao kiếm chém giết lẫn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com