Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

0822; brownie.




ngày xx, tháng xx, năm xxxx
trời âm u, nhưng không mưa.

tôi đã tham gia tiệc sinh nhật của trung hiếu vào ngày hôm qua. cũng không hẳn là tham gia vì tôi chỉ đến và gửi vài chiếc bánh nhỏ, vừa vặn nhìn thấy một màn tỏ tình lãng mạn của an và hiếu, cả hai cũng có giữ tôi lại một lát nhưng vì ngại nên tôi chỉ chúc phúc cho chuyện tình của họ và rời đi không lâu sau đó.

tôi cũng đóng cửa sớm, phần nguyên liệu của hôm qua gần như chưa được dùng đến, nhờ vậy mà công việc chuẩn bị hôm nay của tôi cũng không nhiều lắm.

khoảng năm giờ tôi lấy vài phần bánh ở ngăn lạnh sau bếp lên phía trước, rồi hãm một bình trà thảo mộc cam quế mật ong, lau sơ một vài cái đĩa, cái tách.

sáu giờ, panacea mở cửa đón khách.

khoảng sáu giờ ba mươi, vị khách đầu tiên của hôm nay đã đến.

là một cậu thanh niên dong dỏng cao, hơi gầy, dáng đi rất thẳng, tôi đoán cậu ấy đã từng nhập ngũ, bề ngoài của cậu ấy cũng một vẻ rất phong trần. nếu đứng trong một đám đông, cậu ta chắc sẽ là một trong những người thu hút nhất đấy. bản thân tôi cũng đã không nhịn được mà tiếng khen ngợi khi cậu ta chỉ vừa ngồi xuống dãy ghế trước quầy bar.

"hình xăm chữ tự do trên cổ cậu thật sự rất ấn tượng đấy."

"cảm ơn cậu nhé."

có vẻ như tôi có hơi lỗ mãng thì phải, vì tôi và cậu ấy đều cảm thấy ngại sau chuyện ấy, tôi chỉ còn cách chữa cháy bằng việc mời vị khách nọ một tách trà cam quế.

"cậu tâm lý thật, trời vào thu bắt đầu lạnh dần, và một tách cam quế mật ong nóng đúng là hoàn hảo cho tiết trời thế này."

tôi cười, đó quả thật chính là lý do tôi chọn trà cam quế cho một ngày đầu thu thế này mà.

"một chút bánh quy hạt cafe nhé?"

ồ phải, tôi thường có thói quen mời những vị khách đến với panacea một ít bánh quy, chả vì gì đâu, do nó là một món bánh dễ ăn mà thôi. một vài cái bánh quy không thể làm bụng bạn no căng được nhưng nó có thể giúp miệng bạn bớt nhạt đi và tâm trạng được thoải mái hơn.

nhưng có vẻ tâm sự của vị khách này của tôi có chút khó nói, bằng chứng là cậu ấy đã ngắt ngứ vài lần mà vẫn chưa thể bắt đầu câu chuyện. bản thân tôi cũng nhẫn nại, vừa đọc tiếp đoạn dang dỡ của cuốn sách tôi vừa mua, vừa đợi cậu ấy lên tiếng.

miếng bánh quy thứ mười một, cậu chàng thở dài một hơi và bắt đầu nói.

"nhìn tôi thế này có lẽ cậu sẽ không tin đâu, nhưng tôi là thằng lính, lính việt nam ấy."

không, nhìn cách đi đứng và phản xạ của cậu ấy tôi hoàn toàn của thể biết được cậu ấy chính là một người lính bộ đội cụ hồ. nhưng tôi cũng chỉ ậm ừ, tôi không muốn cắt đứt mạch cảm xúc của cậu ấy ngay bây giờ.

"tôi vốn sống ở một vùng nông thôn đang phát triển ở bắc giang, sau mới vào sài gòn mà lập nghiệp. văn hoá, lối sống ở đấy gắn liền với hỗn tạp và tỡm lợm lắm, ở nơi đó đồng tiền là thứ giá trị nhất."

tôi cũng đã từng nghe đến những khu dân cư phức tạp thế này, mọi thứ được vận hành như một xã hội thu nhỏ vậy, bạn có quyền có miếng khi bạn có tiền, rất nhiều tiền.

"tôi đi lính, chính là vì yêu nước, sau nữa thì là do trượt đại học. tôi tuy là lính nhưng lại chẳng mai chút gì cái tính uy nghiêm của lính cả, tôi bọc trực và bốc đồng, sẵn sàng lao vào tẩn chết những thằng nào mất dạy với tôi hoặc một ai đó mà tôi quen biết."

"đồng chí trần mai việt, đồng chí bị kĩ luật. tôi nghe câu nói ấy nhiều như nghe mấy câu điều lệnh ấy."

nói đoạn, cậu ấy bật cười và thôi cũng thế. thật vui vì có vẻ như tâm trạng của cậu ấy đã dễ chịu hơn rồi.

"và rồi thì cái thằng lính ấy cuối cùng cũng xuất ngũ. thay vì chọn về quê mà lập nghiệp như các đồng đội khác, tôi khăn gói vào sài gòn. ở đây, tôi gặp em."

tôi hơi nhường mày, có vẻ đây mới là nơi câu chuyện bắt đầu thì phải.

"gọi là em nhưng thật ra em bằng tuổi với tôi, em cũng khá có tiếng trên mạng xã hội. bọn tôi là bạn qua mạng từ trước, đến khi hay tin tôi sẽ vào sài gòn chơi thì em đã đón tiếp tôi rất nồng hậu."

"tôi vốn không có ý định xuôi nam đâu nhưng vì em mà tôi chọn ở lại. cái lúc mà tôi chân ướt chân ráo ở cái đất phồn hoa đô hội này thì em đã biết gần hết các con hẻm ở đây rồi vì vậy mà em giúp tôi rất nhiều, từ tìm trọ đến tìm việc."

ở cái khoảng khắc mà cậu bạn này nhắc đến em, vẻ khó gần của cậu ấy biến mất, thay vào đó là một thanh niên tràn đầy sức sống và theo tôi đoán thì đang chìm đắm trong tình yêu.

"à rồi thì tôi nhận ra là mình đã thích em. cậu đoán được nó, phải không?"

tôi mỉm cười, gật đầu, vì khách hàng của tôi  cũng bật cười, lắc nhẹ đầu và cậu ấy nói tiếp.

"hai đứa bọn tôi ngoài cái chuyện đều đam mê với âm nhạc ra thì khác nhau lắm. nếu tôi là lính, quen với thao trường thênh thang thì em lại là một chú chim nhỏ làm bạn với bầu trời bao la."

vị khách nọ nghịch nghịch phần miệng tách trà trong khi ánh mắt thì đang phòng đến một nơi xa xăm nào đó, cố gắng mà nhớ lại những chuyện đã qua.

"tôi là người của quy củ kiểu cách, em là người của tự do. tôi ủ dột còn em tươi tắn, tôi thích ở nhà nhưng em thích bay nhảy, mà quan trọng là tôi thích em còn em thì không."

ừ thì mém một tí nữa tôi đã bỏng với câu nói của vị khách nọ, tôi ngay lập tức phải hỏi lại cậu ấy.

"không thích?"

"ý tôi là theo mặt tình cảm yêu đương, bọn tôi hiện giờ vẫn là anh em tốt."

chà, một chuyện tình đơn phương sao?

"mà nói thật thì tôi cũng chẳng biết em ấy có thích tôi hay không nữa. em vẫn luôn đùa giỡn rất thân mật với tôi, gọi tôi bằng những cách mà người yêu nhau thường gọi, chồng hay anh yêu chẳng hạn, nhưng em ấy cũng như thế với những người khác mà không phải là chỉ mình tôi."

"tôi đoán là cậu chưa tỏ lòng mình với cậu ấy phải không?"

đơn phương là một điều đau khổ, đơn phương nhầm một người hoạt bát lại càng khổ hơn. tôi có thể thấy được nụ cười của cậu ấy méo mó dần và tôi nghĩ bản thân mình nên bắt đầu công việc nên làm rồi.

"tôi chưa, và tôi nghĩ là sẽ không bao giờ đâu."

vị khách nọ nhẹ cười, và trước khi tôi kịp hỏi, cậu ấy đã tiếp tục nói.

"tôi và em ấy là hai thái cực, tôi ở vực sâu u âm, em ấy ở thung lũng đầy nắng. tôi có thể là anh trai, là người sẽ bảo vệ em ấy, nhưng người yêu thì không đâu."

"nhưng-"

"em ấy đang thích một người khác, tôi biết chuyện đó."

một lần nữa, cậu ấy đã lên tiếng trước cả khi tôi có thể nói gì đó.

"không phải tôi nhường, nhưng là sự tôn trọng của tôi dành cho em ấy, tôn trọng quyết định của em ấy. thật sự thì tôi không đến đây để tìm lời khuyên, tôi chỉ muốn tỏ ra lòng của mình mà thôi."

thật sự thì đây là vị khách khiến tôi đau đầu nhất đấy, tôi thật sự không biết nên phục vụ gì cho cậu ấy cả. nhưng thật may quá, cậu ấy cũng đã bắt cho tôi một bậc thang.

"thật ra thì bây giờ tâm trạng của tôi có hơi khó chịu, có món ăn nào có thể lại dịu lại tâm trạng của tôi không nhỉ?"

chocolate.

đó là thứ mà tôi nghĩ ra đầu tiên nhưng chocolate thì có thể được dùng làm nhiều món bánh lắm. tuy vậy có một loại bánh nó luôn luôn gắn liền với chocolatechocolate là một nguyên liệu bắt buộc.

brownie, fudgy brownie.

brownie là loại bánh có kết cấu mềm, ẩm và kém bông xốp hơn so với bông lan, nhưng không vì vậy mà brownie kém được yêu thích mà thậm chí loại bánh này còn rất được yêu thích và ưa chuộng.

bánh thơm lừng vị chocolate do trong công thức chứa một lượng lớn bột cacao. nhưng với công thức hôm nay tôi dùng thì lượng bột cacao đã được thay bằng chocolate đen để bánh được thơm, mềm ẩm và đậm vị chocolate hơn, phiên bản này được gọi là fudgy brownies.

vị khách của tôi rời đi không lâu sau khi cậu ấy hoàn thành phần bánh của mình.

tôi mong sự kết hợp giữa chocolate, bơ lạt và vani cùng một cốc sữa tươi ấm này có thể làm dịu lại tâm trạng như sống cuồng của vị khách hôm nay.

vị khách thứ tư - hoàn thành (?)

-imvuxx.
để lại cảm nhận của bạn nhé.


*brownie.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com