15 end.
Jeon Jung Kook đưa tay bọc lấy bàn tay nhỏ lành lạnh hơi run run của Chae Young, cùng cô mở ra hộp vải nhung, nhìn viên kim cương rực rỡ lóa mắt kia, đáp: "Người khác đều cho rằng anh là người trẻ ngạo mạn, thuận buồm xuôi gió, lại rất ít ai nói đến những năm tháng ngày ấy, anh đối mặt với bao nhiêu suy sụp và khốn đốn. Anh mất đi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên lại mất người duy nhất yêu thương anh, chăm sóc anh từ thuở còn thơ là bà ngoại. Mặc dù sống không thiếu thốn, nhưng trong lòng anh lại không có ai để dựa vào. Anh từng sa đọa, cũng từng không chấp nhận nổi mình, nhưng bất kể anh thê thảm đến cỡ nào, cũng chỉ có em chưa bao giờ rời bỏ anh, vẫn luôn ở lại làm bạn với anh."
Jeon Jung Kook nói đến đây thì tạm dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Chae Young:
"Chae Chae cũng hiểu rõ, ngay từ đầu anh cũng không cho rằng mình thích em, vậy nên anh cũng từng tự hỏi, anh đối với em là cảm kích, hay là thói quen, cũng từng nghĩ tới nếu để tốt cho em, anh có nên chặt đứt mối quan hệ này với em không, anh không thể làm chậm trễ tương lai em được.
Nhưng sau đó anh lại dần phát hiện, anh không thể rời khỏi em. Chỉ có khi em ở bên cạnh anh, anh mới có dũng khí đối mặt với tất cả, mới cảm thấy tất cả sự nỗ lực mình bỏ ra là có nghĩa."
Nói đến đây, anh trầm mặc nhìn bộ mặt tỏ vẻ không tin nổi của Park Chae Young, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô: "Chae Chae, em không cần đuổi theo anh, vì con đường không có bóng dáng em anh đi không được. Anh thật sự rất yêu em, so với tưởng tượng của em còn yêu hơn cả thế. Em đã bồi anh rất nhiều ngày rồi, từ nay về sau anh cũng muốn cùng em nắm tay cùng đi đến đầu bạc răng long."
Nói xong, Jeon Jung Kook lấy nhẫn ra, chậm rãi đeo chiếc nhẫn kim cương màu bạc lên ngón áp út của cô. Lúc này Park Chae Young đã khóc không thành tiếng. Nhiều năm qua, sự sợ hãi của cô đã tự ngăn cô phát hiện hoá ra Jung Kook yêu cô đến thế.
Trước kia cô toàn tâm toàn ý yêu Jeon Jung Kook, rất nhiều người đều bảo cô ngu ngốc, nhưng hôm nay cô nghĩ, có lẽ Jung Kook còn ngốc hơn. Dựa vào giá trị con người của anh, điều kiện của anh, anh cần gì phải yêu một người con gái ngốc đến mức tâm ý của anh cũng không hiểu, yêu lâu như vậy chứ.
Lúc ra khỏi nhà hàng, Jung Kook nắm chặt tay đeo nhẫn của cô, cùng cô chậm rãi dạo bước trong công viên dưới cầu Brooklyn.
Ánh đèn Manhattan phản chiếu giữa sông, cùng trăng trong nước soi sáng lẫn nhau, tựa như đang cất lên bài tình ca vĩnh cửu không hồi kết. Nhìn ánh trăng lay động cùng sông nước, Chae Young cũng khẽ ngân nga.
"Moon river wider than a mile
I'm crossing you in style someday
Oh, dream maker
You heart breaker
Wherever you're going
I'm going your way...".
Nghe Chae Young hát bài này, Jung Kook cũng chậm rãi dùng tông giọng trầm, nhìn cô, cùng cô hợp xướng.
"Two drifters off to see the world
There's such a lot of world to see
We're after the same rainbow's end
Waiting 'round the bend
My huckleberry friend
Moon river and me..."
Jeon Jung Kook hát xong, có ánh trăng làm chứng, ôm chặt lấy Chae Young, cúi đầu thật thấp mà hôn cô. Giữa nụ hôn nóng bỏng, Park Chae Young mơ màng nghĩ, khi xưa cô không hiểu lời bài hát Moon River có nghĩa gì, nhưng sau khi cùng hát với Jung Kook, cô hơi hơi cảm thấy có lẽ bản tình ca này là dành cho hai người họ.
Cũng như lời bài hát miêu tả, cô vẫn luôn cho rằng mình là người theo đuổi anh. Nhưng với anh mà nói, bọn họ là hai người cũng nắm tay nhau đuổi theo cầu vồng, đuổi theo thế giới tươi đẹp rộng lớn không giới hạn này... Anh sẽ đứng cạnh bên chân mỗi cầu vồng đợi cô cho đến tận cùng dòng sông sinh mệnh, và sẽ vẫn luôn như thế, vĩnh viễn không đổi thay.
-
end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com