10.
"Tớ đã đến lần thứ năm trong tuần rồi đó." Bachira Meguru nằm nhoài ra bàn, áp má xuống nhìn người bạn thân đang đưa menu cho cả đám chọn món.
"Đừng áp má lên bàn như thế."
Chigiri Hyoma chán ghét đẩy đầu người bạn, nhăn nhó trách móc.
Isagi Yoichi đem quyển sổ nhỏ ra, cười cười khom người dùng bút chỉ món mới. "Thử món này đi, tớ cũng nhắn bảo cậu không cần đến nhiều còn gì."
"Không gặp sẽ nhớ cậu, trời ạ lớp trưởng cũng đang bận rộn ở phía bên kia."
"Đám kia còn chưa tới đủ."
"Isagi, tớ chọn món này."
Chigiri chỉ món xong, tém lại mái tóc dài, chăm chú bắt đầu lựa thêm một phần bánh ngọt theo lời của nhân viên cần cù - Yoichi.
"Tớ gọi món cũ đó, Isagi."
"Được, còn cậu?" Isagi Yoichi xoay mặt nhìn Mikage Reo đang trầm ngâm, dáng vẻ thiếu gia ngồi chéo chân ngả người ra sau lúc nào cũng làm cho em ngạc nhiên.
Phong thái của cậu ta lần nào cũng khác biệt với bọn họ.
Quan sát gần một tháng nay, cuối cùng cũng quen.
"Không biết uống gì." Reo dò từ trên xuống dưới, suốt những ngày người bạn thân bỏ game chạy theo người yêu, lần nào cậu cũng chạy theo đến đây.
Bao nhiêu nước uống, từ best seller cho đến loại ít ai dùng, thiếu gia đã nếm qua hết.
Ở nhà thì chán, bao nhiêu game cũng không có ai cày chung.
Cuối cùng cầm thẻ, quẹt quẹt quẹt. Cứ thế mà làm tới, mùa hè cũng nhàn rỗi quá, không quen.
Mấy ngày đầu cậu ta còn nghĩ Seishiro Nagi làm quá, thời gian đi làm thôi cũng phải giữ của, cũng đâu cần thêm tiền đến mức chịu khổ, vậy mà đến đây rồi mới biết.
Lớp trưởng Nagi không thiếu tiền, cậu ta thiếu hơi người yêu.
Huống hồ đây là tình yêu chíp bông, lần đầu mà ai nỡ rời xa nhau, đúng không?
Ồ, ví dụ nhé. Ở quán, chỉ cần người khác cười với em một cái thôi là chàng trai mét chín đã bắt đầu nổi sùng. Ánh mắt hình viên đạn như tia laser quan sát từng hành động, cử chỉ thân mật, lượn lờ trong suốt thời gian Yoichi oder món, lâu lâu còn công khai chạm eo, xoa thắt lưng cho em.
Đánh dấu chủ quyền một cách phát hờn, nhét từng họng cơm 'tró' vào miệng thiếu gia.
Con gái xin thông tin Nagi phớt lờ, lười nhát quan sát khắp quán tìm em.
Isagi Yoichi được người khác xin, Nagi lại chủ động đưa số mình ra, liên lạc qua thì block.
Mấy lần đi vệ sinh còn thấy được cảnh Nagi chặn đầu em, hai đứa tò te tú tí ở góc khuất.
Vậy mà, từ khi có hai người thì doanh thu quán đông hơn hẳn. Quản lý hứa cuối tháng cho thêm tiền, nhắm mắt bỏ qua mấy lỗi nhỏ.
Đáng ngưỡng mộ.
"Gọi lâu vậy?"
Seishiro Nagi mặc trên người bộ đồ phục vụ, nhét quyển sổ vào trong túi, liếc mắt một vòng quanh bàn.
Bàn tay theo thói quen choàng qua vai em kéo gần lại, Isagi Yoichi cẩn thận ghi nước uống vào giấy, ngẩng đầu cười với anh.
Đám bạn xì một tiếng rõ to.
"Sắp xong rồi."
"Quán giờ này không đông lắm." Mikage Reo lấy điện thoại đặt trên bàn, bật máy giơ cho lớp trưởng xem bảng hạng. "Làm vài ván không?"
"Một chút đi."
"Để anh đưa cho."
Seishiro Nagi cầm lấy tờ giấy em vừa xé ra, chủ động đi nhanh đến quầy gọi món.
"Cảm ơn." Em nheo mi mắt, nhẹ nhàng siết lấy ngón út của Nagi hai giây rồi thả ra.
Bachira Meguru trầm trồ, cảm thán. "Thật ra từ lúc học chung tới giờ, chưa thấy lớp trưởng siêng như vậy."
"Ngoài giỏi ra thì Nagi có gì hay ho khác đâu."
Isagi Yoichi ngồi xuống, chăm chú nghe bạn bè kể về anh người yêu. Em chống cằm, gật gật đầu. "Lúc nào cũng học trái môn."
Nhớ đến câu, môn tiếp theo là Lý là muốn dỗi.
Chigiri búng tay, "Đúng, nhưng cậu ta vẫn giỏi."
"Thiên tài."
"Nagi chơi game giỏi đấy, cậu đã chơi cùng bao giờ chưa Isagi?" Mikage Reo tranh thủ lúc chạy bo mà hỏi em, điện thoại cậu ta chìa ra cho em quan sát. Isagi xoa cằm, lắc đầu. "Không biết chơi."
"Xả stress cực tốt đấy."
"Hôm nay mấy giờ hai cậu tan làm?"
"Ba giờ hôm nay là đổi ca rồi." Seishiro Nagi đem một khay trà cùng hai dĩa bánh ngọt đặt lên bàn, nhún vai trả lời.
Mọi người bắt đầu mỗi người lấy một ly trong lúc đợi nước, Nagi định ngồi xuống để bàn chuyện thì lại có khách nườm nượp đi vào, Isagi Yoichi lập tức đứng dậy trong sự ngạc nhiên của mọi người.
"S—sao thế?"
Chỉnh quần áo, "Em order bàn này!"
Hùng hổ đi đến nở nụ mỉm cười tư bản, có một người trong đám đó cứ nhìn Seishiro Nagi mãi. Isagi Yoichi chủ động chỉ chỗ cho người ta, là bàn xa nhất mới chịu.
Anh chống hông quan sát, khoé môi nhịn không được kéo cong.
Tiếng chuông gió treo ngay cửa còn keo leng keng, Bachira tò mò đưa mắt quan sát. "Cái người đó, nhìn lớp trưởng à?"
Mikage Reo nhướn mi, thản nhiên nói. "Người ta đòi theo đuổi lớp trưởng đấy thôi."
"Oà!"
Lớp trưởng Nagi khó tính đi đâu cũng có người mê, tính tình thẳng thắn, ghét yêu ra mặt, chả sợ cái gì.
Theo đuổi chỉ có khổ.
"Kết quả thế nào?"
Seishiro Nagi đem điện thoại ra, không vội trả lời. Anh rũ mi mắt nhìn giờ, sau đó xoay người công khai chỉnh góc chụp bóng lưng bận rộn của Isagi Yoichi.
"Có chủ."
"Không hứng thú."
Mikage Reo muốn đá cho thằng bạn thân một phát, chán ghét xoay mặt nhìn ra cửa kính bên ngoài, lầm bầm. "Sến."
"Tình yêu của loài người."
"Hôm nay đến nhà cậu chơi game đi? Lâu rồi chưa chơi cùng."
Chigiri ăn một miếng bánh, bắt đầu hỏi ý trước khi thấy ở phía bên ngoài, một đám choàng vai tiến vào.
"Đến đi."
Seishiro Nagi cầm sổ lên, dặn dò. "Ghi món của tụi nó vào đây, tớ đến phụ Yoichi một chút."
Nhìn em bận rộn bưng khay ra ngoài liên tục, đồ uống của bàn Mikage đã có, đôi chân dài của Nagi bắt đầu hoạt động một cách công suất nhất, nhanh chóng lấy đi từng ly nước uống thơm ngon.
Nhân viên pha chế bắt đầu bận rộn, hai người cũng không thể nào dễ dàng nghỉ ngơi.
Vừa xong một bàn thì Isagi Yoichi đã chui vào trong để rửa ly, xử lý rác thải. Em xoay lưng với quầy nên chỉ mới nghe tiếng leng keng quen thuộc, nghe thêm tiếng bạn trai hỏi.
"Xin chào! Quý khách muốn gọi gì ạ?"
Yoichi kĩ càng rửa sạch chỗ mình đứng, đem xác cà phê bỏ vào trong túi rác, lau khô mấy chỗ dính nước.
"Hai ly cà phê mang đi."
Giọng nói kia vừa cất lên, ồm ồm giống y chang trong quá khứ. Sắc mặt Isagi Yoichi biến xanh, phin cà phê cùng dụng cụ pha chế vừa rửa sạch rớt xuống sàn vang lên tiếng leng keng.
Seishiro Nagi lấy làm lạ, bấm bill trên máy xong liền xoay người lại nhìn xem.
Chỉ thấy hình dáng nhỏ nhắn của Yoichi co ro, vội vã nhặt đồ với tiếng hỏi lo lắng của nhân viên pha chế. "Cậu ổn không? Sao mặt cậu tái thế?"
Gửi tiền thừa lại cho khách hàng, Nagi đưa bill cho nhân viên pha chế, lo lắng cầm lấy tay em, sợ Yoichi bị thương.
Anh cúi đầu, ghé sát bên mặt em. "Sao thế?"
Yoichi mím môi, lắc lắc đầu.
"Em không khoẻ?"
Bàn tay to lớn của Nagi chà chà lên bàn tay bỗng dưng lạnh ngắt của Yoichi, không vui quan sát.
Isagi Yoichi nhích người lại gần anh, cố gắng bình tĩnh, nói nhỏ. "Không sao."
"Em đem rác ra ngoài đây."
Thoát khỏi vòng tra hỏi của người yêu, Yoichi nhanh nhẹn cầm bịch rác to, cúi đầu đi nhanh ra bên ngoài mà không hề hay biết.
Người em đang lo sợ không còn đứng đó nữa.
Cậu ta cũng ra ngoài, đứng bên con hẻm hút thuốc.
Em xách thêm hai bịch rác to, mở nắp thùng rác chuẩn bị nhét vào, bên cạnh liền vang lên tiếng nói. "Đúng là tao không nhìn lầm."
"Thằng gay chết tiệt."
Khói thuốc mờ ảo che đi khuôn mặt không mấy đẹp của người kia, cơ thể Isagi Yoichi run lên, bịch rác còn lại vừa giơ lên chưa được bao nhiêu đã rớt xuống.
Chân vô thức lùi về sau.
Bao nhiêu kí ức không mấy tốt đẹp, vừa nhìn thấy người này liền trôi chảy gợi lại.
"Đến Tokyo cũng gặp mày, sao hả? Ngạc nhiên quá sao?"
Người kia rít một hơi thuốc, cả cơ thể dựa lên tường vui vẻ quan sát vẻ mặt của em. Bao nhiêu năm ức hiếp người khác, vẻ mặt sợ hãi luôn khiến cho cậu ta sướng rên người.
"Sao gì cũng là bạn thân cũ, mày sợ gì không đáp nổi một lời?"
"Akira.."
"Chà, xem ra vẫn còn nhớ tên tao đấy? Nghe bảo bố mẹ mày ly hôn rồi, một mình mày ở đây làm chó kiếm tiền sống qua ngày à."
Nhìn bộ đồ phục vụ trên người em, cậu ta cười mỉa. "Đúng là không khác gì."
Isagi Yoichi siết chặt tay, mồ hôi trên trán thành giọt, thái dương cũng bắt đầu phát đau. Em cúi đầu..
"Mày đúng là thứ không ai cần."
Em ngơ ngác mở to mắt, cũng không hề nhận ra trong ánh mắt màu xanh trong veo đã chứa đầy nước.
Đúng rồi.
Yoichi là thứ không ai cần.
Bố mẹ, chả ai cần em.
Mỗi người đều có được cuộc sống mới tươi đẹp, hạnh phúc cũng thế, chỉ có mỗi Yoichi lúc nào cũng mong chờ nhớ mãi về quá khứ, bao nhiêu kỉ niệm vui tươi của gia đình được em nhai đi nhai lại như miếng sing gum không vị chẳng nỡ bỏ.
Mấy cuộc gọi hỏi thăm hiện tại đã không xuất hiện nữa, đó chính là minh chứng cho việc em đang dần bị bỏ quên.
Kể cả, bạn bè cũng kh–.
"Không - ai - cần?"
Cơ thể lạnh ngắt được chàng trai cao mét chín ôm chặt, Isagi Yoichi hít một hơi thật sâu, theo cái nhấn ót của anh mà vùi mặt vào hõm cổ. Bàn tay siết lấy vạt áo bên hông người yêu, trong đầu là một mớ hỗn độn không thể vứt bỏ.
Chàng trai tên Akira giật thót trước ánh mắt sắc bén của người trước mặt, điếu thuốc trên tay xém chút nữa thì rớt xuống mặt đường dơ bẩn.
Cơn vui tắt ngủm.
"Mày nói gì?" Bàn tay vuốt dọc sóng lưng Yoichi đã nổi đầy gân xanh, chỉ chờ tên chó chết trước mặt mở miệng là đấm vào.
Cơ thể em càng run, lòng anh càng khó chịu.
Có những chuyện Nagi vẫn chưa hiểu hết, nghe kể đi chăng nữa cũng không thể biết em đã hoảng sợ thế nào.
Rốt cuộc Yoichi đã trải qua những gì, em đã sợ hãi boa nhiêu.
Trước ánh mắt sợ hãi của Akira, Nagi xoay mặt hôn nhẹ lên tai của em, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể mà nói. "Có anh ở đây, đừng sợ."
Yoichi siết chặt vạt áo của anh hơn, mặt cúi gầm xuống giấu đi đôi mắt đỏ lựng, nước mắt đã cố kìm nhưng không thể.
Từng hạt nặng nề thấm vào chiếc áo sơ mi của Nagi.
Ấm ức kêu lên một tiếng.
"Bị câm à?" Giọng nói trầm đặc lạnh lẽo không khác gì đang ra lệnh, Seishiro Nagi kiên nhẫn hỏi lại lần cuối, Akira trước mặt đã khom người, bị doạ xanh mặt, điếu thuốc còn không dám rít thêm hơi nào. "Tao hỏi, mày bị câm à?"
"Có chuyện gì vậy lớp trưởng?"
Bachira Meguru từ bên kia lú đầu ra, không hiểu chuyện gì mà lên tiếng.
Mắt to vừa thấy người bạn được anh bảo bọc, Bachira theo quán tính chạy tới, lo lắng sờ lên mái đầu người bạn thân. "Cậu làm sao thế?"
"Đưa Yoichi vào trong."
Isagi Yoichi che đi khuôn mặt tèm lem nước mắt, siết lấy áo người yêu, bất lực lắc đầu. "Không muốn. ."
"Không muốn.."
Em không muốn Seishiro Nagi ở đây một mình với tên đó đâu!
Bachira Meguru lo lắng cho người bạn thân, ánh mắt tìm tòi nhắm ngay thủ phạm đang bị Seishiro Nagi kĩ càng quan sát.
Không còn cách nào khác, Nagi khom người, đau lòng lau đi nước mắt cho em. "Nghe lời."
Nhìn hình dáng em bé nhà ủ rũ được bạn thân kéo vào bên trong, Seishiro Nagi đút tay vào túi quần, di chuyển đến bên cạnh Akira đang có dấu hiệu bỏ chạy.
Mạnh miệng đến mấy nhìn Nagi cũng rũ người.
"Cho tao một điếu."
Akira giật mình khó hiểu, từ phía dưới đưa mắt nhìn lên người con trai cao sừng sững, còn không dám thở mạnh.
Cậu ta đang suy nghĩ không biết tên gay kia cùng người này là gì.
Người trước mặt hoàn hảo từ khuôn mặt cho đến cơ thể, khí thế làm cho người ta không dám hó hé nửa lời.
Một điếu thuốc đưa ra được bàn tay đẹp như tạc của Nagi cầm lấy, anh đưa lên miệng, quan sát gương mặt lấm tấm mồ hôi đang cố rít thêm hơi thuốc.
Để xem, mày bình tĩnh được bao lâu.
Đầu thuốc cháy đỏ rực, Nagi thản nhiên cúi người mồi thuốc trực tiếp từ nó.
Anh rít một hơi thật dài, cố tình thả khói đầy trước mặt người kia.
Khụ khụ khụ!
"Tiếc thật đấy." Trong cơn ho đến đau cổ họng, Akira gập cả người, nước mắt chảy dài. Nghe rõ từng câu Seishiro Nagi nói ra. "Làm phiền mày lúc ức hiếp người yêu tao."
Một cú đá mạnh hự ngay vào bụng, Akira tái mét ngã trực tiếp xuống vũng nước bẩn trên đường.
"Thằng gay chết tiệt.."
Cậu ta gằn giọng, nghiến răng chửi rủa.
Seishiro Nagi thản nhiên cười một tiếng nhẹ như tơ, lại rít thêm một hơi, ngửa cao cổ phả vào trong không khí.
"Với cách nhìn của mày lúc order nước, tao còn tưởng mày mới là gay."
"Chết thật đấy, đồng loại giống nhau lại đi chê người khác."
Ánh mắt chế giễu từ trên cao nhìn xuống của Nagi làm Akira ngứa hết cả người, hai tay chống lên đường, bao nhiêu dơ bẩn đều dính lên quần áo cậu ta.
Đầu gối vừa khuỵu để lấy đà đứng dậy thì đột ngột bị mũi giày cứng cáp đá vào ngực, lực đá từng dưới bắt lên làm cậu ta thét A một tiếng to.
Rầm!!!
Thân thể bị đá văng vào thùng rác bên cạnh.
"Tao không thích đánh nhau."
Tiếng đập mạnh đến mức thu hút bao nhiêu người ngó vào, nhưng không ai dám hó hé, nhìn một cái rồi lại thôi.
Không phải chuyện của họ.
"Nhưng vì mày mà Yoichi mới khóc."
"Ăn bậy, đừng nói bậy." Điếu thuốc nóng được anh cầm trên tay, Nagi ngồi xổm xuống, quan sát máu mũi không biết từ lúc nào đã chảy ra trên gương mặt không mấy nổi bật của Akira.
"Mày tính làm gì? Thằng chết tiệt!!"
"Con mẹ mày!!!!"
Một tiếng xèo, đủ để mọi người hoảng loạn.
..
Isagi Yoichi chạy ra bên ngoài, em nghe được tiếng la của Akira.
Đôi mắt hơi sưng nhìn vô cùng tội nghiệp, mở miệng nói ổn không biết bao nhiêu lần mới được đám bạn cho ra.
Ban đầu đám con trai còn định ra coi Nagi thế nào nhưng lại bị thiếu gia Mikage chặn lại, cậu ta bảo Nagi không thích người khác xen vào chuyện của mình.
Đến cùng, vẫn chỉ mỗi Yoichi được ra xem.
Em lú đầu nhìn vào hẻm, còn chưa nhìn được gì đã bị cơ thể to lớn trước mặt chặn lại.
Seishiro Nagi xoa nhẹ lên gò má người yêu, chắn đi thân thể đang nằm nhoài ở đó của tên chó kia.
"Đừng nhìn."
Anh cúi người, hôn nhẹ lên gò má em, khó chịu dũi nhẹ lên nó mấy cái.
"Seishiro.."
Nagi yêu thương hôn nhẹ lên mí mắt của Yoichi, hành động bất chợt làm em nhắm mắt phì cười. "Nhìn chỉ làm bẩn mắt em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com