Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ʚ1ɞ Biến cố

Trước khi đọc đứa nhỏ này, mình mong là bạn sẽ đọc Mewnie's sky trước, nhất là OTPComments, nhận xét & recommend. Nếu bạn lười quá thì không đọc cũng không sao, nhưng mình mong rằng những ý kiến của các bạn về fic của mình là có sau khi các bạn đã đọc Mewnie's sky. Mong muốn này cũng chỉ là tránh rắc rối cho mình và đứa nhỏ này về sau. Chúc bạn có trải nghiệm đọc vui vẻ.

.

*Cốc cốc cốc

Jimin nhìn lịch, hôm nay là ngày bố mẹ em về, ra đón ngay thôi! 

Nhưng mà tất cả những gì em nhìn thấy là một người mặc quân phục với gương mặt rất quen, thái độ nghiêm nghị làm em cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Thượng sĩ Kang, chào anh. Sao hôm nay anh lại tới đây thế ạ?"

"Anh... thực sự xin lỗi." Kang Daniel khó khăn nói từng chữ.

"Gì? Anh xin lỗi điều gì, bố mẹ em đâu rồi ạ? Hôm nay ngày họ tác chiến trở về mà đúng không?" Jimin chỉ quan tâm tới bố mẹ em thôi, đã nửa tháng họ không có ở nhà rồi.

"Bộ Tư lệnh Đặc chủng thông báo, Thiếu tá Park Seo Joon và Trung úy Kim Hari tại nơi tác chiến đã hi sinh rồi." Daniel đã cố gắng để thông báo một cách rõ ràng nhất có thể. Nhưng mà anh coi họ như anh em ruột thịt, không thể không đau lòng.

"Cái gì?! Anh nói cái gì? Em chẳng hiểu anh nói cái gì cả. Yah Kang Daniel! Anh mau thông báo lại cho cẩn thận đi!"

Em nghe câu nói như sét đánh ngang tai. Gì mà hi sinh chứ? Gì mà thông báo chứ? Khóe mắt của Jimin hoe đỏ, họ đã nói hôm nay là ngày họ trở về mà. Lí do gì mà ngày hôm nay em nhận được thông báo khốn kiếp này chứ.

"Jimin, anh thực sự rất xin lỗi."

Trái tim em thắt lại, nước mắt không tự chủ được mà cứ vậy tuôn ra. Bố mẹ em đã hứa với em điều gì chứ? Là vì điều gì? Họ bỏ lại em để chiến đấu vì lẽ phải, vì công lý ư? Vậy em ở đây thì ai bảo vệ? Em không tin!

"Anh nói lại đi! Anh thông báo lại đi! Thông báo như bình thường ấy, thông báo rằng đợt tác chiến suôn sẻ và bố mẹ em đang trên đường về. Anh mau nói đi!"

Jimin hét lên. Em không nghe. Sự thật gì chứ? Sinh mạng của con người mà thông báo dễ dàng vậy sao?

"Jimin à, bố mẹ em có viết cái này cho em." Daniel đưa cho em một mảnh giấy, lấm chấm những vệt nước đã khô. 

Là những dòng chữ ngay ngắn của mẹ em.

"Jimin à! Là mẹ đây, bức thư này đến tay con có nghĩa là mẹ cùng với bố con đã không còn ở cùng con được nữa rồi. Mẹ thực sự xin lỗi vì đã thất hứa, cũng xin lỗi vì để con phải đọc bức thư này. Nhưng mà, Jimin là một đứa trẻ ngoan đúng không? Con hãy cùng với  anh Daniel lên Seoul và ở cùng với bà nội nhé, hãy bắt đầu một cuộc sống mới ở đó. Kể từ bây giờ Jimin của mẹ hãy thật mạnh mẽ và tự bảo vệ mình, đừng để ai bắt nạt con, hãy trở thành người mà con vẫn luôn muốn trở thành. Bố mẹ sẽ luôn dõi theo và ủng hộ con."

Em đọc bức di thư mà mẹ viết. Một tay vò nát mảnh giấy, mẹ em đã hứa là em sẽ không bao giờ phải đọc di thư cơ mà. Họ cứ vậy mà đi, không tạm biệt. Câu nói cuối cùng mẹ nói với em trước khi đi là câu 'Mẹ hứa sẽ quay trở về'. Thất hứa! Tất cả đều là thất hứa hết.

"Jimin, em hãy thu dọn đồ đạc. Chút nữa 5 giờ anh sẽ cùng em lên Seoul."

Em không đáp, quay lưng bước vào mặc cho Daniel ngoài cửa. Em vào phòng ngủ, mang hết tủ đồ nguyên một màu đen và tất cả đồ dùng gói gọn vào trong vali. Lúc sau đi ra phòng khách có Daniel đang chờ.

"Anh Kang." Jimin dùng chất giọng yếu ớt vừa mới khóc dậy để gọi. "Bây giờ em không khóc nữa, anh đưa em đi gặp bố mẹ nha."

Em cầu xin, em thương lượng để được gặp bố mẹ, Jimin muốn nghe giọng bố mẹ, chứ không phải đọc những dòng chữ kia. 

"Jimin à... bố mẹ em đã..."

"Anh đưa em tới gặp bố mẹ đi ạ." Jimin cố gắng nở nụ cười trên gương mặt chưa khô nước mắt.

"Bố mẹ em không còn nữa rồi! Nếu đã chuẩn bị xong rồi vậy thì chúng ta đi thôi."

Kang Daniel không muốn nhìn em, không muốn nhìn vào đôi mắt trong trẻo của đứa trẻ mới qua tuổi 16 đang đắm chìm trong sự tuyệt vọng kia. Bản thân anh cũng rất đau đớn khi nghe thông báo đó. 

Jimin đi sau Daniel, im lặng. Daniel hơn em 11 tuổi, thân thiết với bố mẹ của em, coi em như ruột thịt.

~

Trên chuyến tàu từ Busan lên Seoul, Jimin tuyệt nhiên không nói một lời nào, như một người mất hồn. Tiếp sau là chuyến xe từ ga tàu đến khu phố Namdaemun, Jimin lâu lắm rồi không tới đây để thăm bà. 

Bà của em là một người hiền hòa, phúc hậu. Em vẫn luôn tôn trọng bà.

"Bà ơi..."

Em vừa thấy bóng hình đã đứng tuổi ấy, liền chạy lại ôm. Bà của em nghe thấy tiếng cháu trai lâu ngày không gặp mặt xoay người lại dang tay đón lấy em. Jimin lần đầu sà vào lòng bà sau nhiều ngày xa cách, lần đầu khóc trong lòng bà.

"Này... chưa gì lại khóc vậy? Jimin à cháu lớn quá." Bà Park vuốt ve bờ vai đang run lên của em, cảm thấy có gì đó không đúng. Cháu trai của bà có bao giờ yếu đuối đến vậy.

Bấy giờ bà mới để ý tới hình bóng của quân nhân đằng sau em, đứng nghiêm nghị như đang báo cáo với cấp trên, trong lòng bà trỗi dậy những cơn sóng. Người đưa Jimin đến thăm bà luôn là bố mẹ em, lần này không phải, có chuyện gì?

"Đây là..."

"Anh ấy là thượng sĩ Kang, cấp dưới của bố mẹ cháu. Anh ấy chuyển công tác tới đây nên đã đi cùng cháu."

Jimin nói nhỏ trong tiếng khóc nấc. Em ghì chặt trong lòng bà, đây chính là người thân duy nhất  còn lại của em, cũng là điểm tựa tinh thần duy nhất. Cho nên đây cũng là người duy nhất chứng kiến sự yếu đuối của em.

"Aigoo Jimin à, cháu mau mang đồ lên trên phòng đi. Để bà nói chuyện với thượng sĩ Kang."

Em vâng lời, xách vali mang lên trên tầng. Tiếng cầu thang gỗ của căn nhà cũ kĩ lâu đời vang lên những tiếng cót két nhẹ. Nơi đây không thể nào xoa dịu đi sự mất mát trong trái tim ngây thơ của em, sự vững chắc còn không thể đảm bảo. 

Park Jimin chỉ kịp vứt lại chiếc vali trên chiếc phòng nhỏ, sau đó liền quay lại phòng khách. Em nghe hai người phía ngoài nói chuyện. Đôi chân không tự chủ mà ngồi bệt xuống chân tường bên cạnh lối ra vào. Một lần nữa em nghe đoạn thông báo xé lòng ấy.

Là một cuộc nói chuyện, nhưng lại chỉ có duy nhất tiếng nói của Daniel. Bà Park cũng không khá khẩm hơn em là mấy khi nghe thông báo. Cho dù đã đi quá nửa đời, trải qua bao nhiêu sóng gió thăng trầm của cuộc đời, thì cũng chẳng có nỗi đau nào đau bằng sự mất mát người thân ruột thịt. Những giọt nước mắt mang trong mình sự thống khổ của bà Park lăn dài trên gương mặt sớm đã đầy những nếp nhăn. 

Một người đã đứng tuổi khi đón nhận thông tin ấy còn chẳng thể kìm được nước mắt, thử hỏi xem một đứa trẻ 16 tuổi thì sao có thể nén trong lòng được. Jimin lần nữa đắm chìm trong đại dương nước mắt. Em thả mình cho nỗi đau giằng xé, đau tới nát tan tâm trí. 

Tiếng sàn nhà khẽ động, tiếng chân người bước đi. Kang Daniel tiến ra cửa, cúi chào bà rồi rời đi. Jimin không muốn bước ra chào anh, em sợ rằng khi nhìn thấy hình ảnh của bộ quân phục, em sẽ lầm tưởng đó là bố mẹ em trở về, hệt như lúc em hớn hở chạy ra đón người khi ở Busan.

Khắc nghiệt quá!

~

"Jimin ơi, xuống ăn tối thôi." Bà em gọi vọng lên trên. 

Em không muốn ăn gì cả. Có phải khi không thể chịu được nữa thì em sẽ được gặp bố mẹ không? Em nhớ bố mẹ lắm. 

*Cốc cốc cốc

Lại là tiếng gõ cửa. 

Là bố mẹ em về đúng không?

À không. Họ hi sinh rồi.

"Jimin ơi xuống ăn tối đi con, bà có làm món trứng cuộn mà con rất thích đó." Bà Park cố gắng nặn ra nụ cười trên môi. Bây giờ bà phải là người mạnh mẽ, thì mới có thể vực dậy tinh thần em được.

Những vệt nước đã khô trên má, khóe mắt mang dáng vẻ của sự nhớ nhung vẫn còn hoe đỏ. Không phải Jimin đã vơi bớt đau khổ mà ngừng khóc, Jimin đã khóc tới cạn nước mắt rồi. 

~

Jimin mở cửa. Đồng tử lâu lắm không trực tiếp đón nhận ánh sáng mặt trời khẽ nheo lại. Hôm nay em sẽ cùng bà tới trường để làm thủ tục nhập học. Bản thân em chẳng có gì hứng thú với việc đón nhận môi trường mới. Hôm nay sẽ là sự mở đầu cho chuỗi ngày tới trường nghe những gì em đã biết lại từ đầu.

Em đã hoàn thành xong chương trình trung học và sẵn sàng cho chế độ nhập ngũ sớm cùng với bố mẹ rồi. Bộ tư lệnh sẽ có lợi thế biết bao khi có một đứa trẻ tài năng như em tham gia. Nhưng điều kiện tối thiểu là giữ lấy mạng sống của bố mẹ em còn làm không nổi, họ trông mong cái thứ gì?

Park Jimin sớm đã trở nên căm ghét cái hành động 'chiến đấu vì lẽ phải'. Em sẽ chẳng trở nên mồ côi cả cha lẫn mẹ nếu họ không thực hiện nhiệm vụ vì năm cái từ ngữ chết tiệt ấy.

"Đây là hồ sơ của cháu tôi." Bà Park đưa hồ sơ mang tên em cho phòng nhân sự xem xét.

"Bà Park, cháu của bà đây... đã hoàn thành chương trình học rồi, còn có cả đánh dấu chứng nhận của Bộ Tư lệnh Đặc chủng Quân đội nữa..." Cô nhân viên có vẻ ngập ngừng. Trong suốt thời gian làm việc cô chưa gặp trường hợp nào đặc biệt như thế này, hơi khó xử a.

"À, về chuyện này. Bố mẹ nó gặp chút vấn đề khó nói nên Jimin nhà tôi không nhập ngũ nữa. Tôi chỉ mong muốn thằng bé có thời gian tuổi trẻ như bao người. Mong cô không quá để tâm việc này, cũng mong cô đừng để thông tin này được lan truyền ra ngoài. Tôi chỉ muốn Jimin không bị đối xử một cách khác biệt."

Bà Park khéo léo lựa lời để nói với cô nhân viên. Em khi ở Busan đã không được đối xử bình thường vì xuất thân từ gia đình quân nhân ai cũng biết. Họ không đụng chạm vào Jimin, cũng đồng nghĩa là bọn họ không chơi chung với em.

Tại Busan, niềm vui và sở thích tiêu khiển duy nhất của em là tháo lắp súng lục, tất cả các loại súng lục do Kang Daniel chỉ dạy. Cùng với đó, em học võ và rất nhiều kỹ năng hữu ích của quân nhân. Kang Daniel cùng với một người nữa là hai người bạn của em ở đó, bầu bạn với người lớn tuổi hơn khiến Jimin tự làm bản thân trưởng thành. 

Park Jimin đã rất lâu không biểu hiện mặt yếu đuối của mình cho bất kì một ai xem. Nhưng ngày hôm đó, lời thông báo đó, bức di thư đó, nhẫn tâm xé nát đi vẻ ngoài mạnh mẽ của em. Điều duy nhất nó để lại cho em là những di chứng tình cảm nặng nề của mối quan hệ gia đình.

.

꧁ᕼI I ᗩᗰ ᗰEᗯᑎIE꧂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com