ʚ4ɞ Học sinh cá biệt
Cổng sắt lạch cạch một tiếng, Jimin mở mắt tỉnh dậy, là bà em vừa mới đi chợ về. Em dụi dụi mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tờ mờ sáng. Bây giờ mới là hơn 6h, dậy được rồi. Trong quân đội, để luyện tập thể lực người ta còn dậy sớm hơn.
Khoác lên mình bộ đồng phục mới, Jimin đứng trước gương tự nhìn bản thân. Trông bình thường quá! Cũng tốt, em không muốn được chú ý. Nhưng mà rốt cuộc tới đó để làm gì? Thôi kệ, đi cho có việc mà làm.
"Jimin ơi! À con dậy rồi đấy à? Con có ăn bánh bao không bà hấp cho."
"Vâng cũng được ạ."
Bánh Bao nghe tên thì bật dậy, vẫy đuôi chạy ra đứng cạnh chân của bà. Mục đích của bà lên đây để gọi em, đồng thời cũng là đón Bánh Bao xuống dưới.
Em mang cặp sách theo sau bà đi xuống dưới. Mùi bánh bao thơm phức tràn ngập khắp nơi khiến Jimin cảm thấy đói.
"Trưa hôm nay bà không có ở nhà đâu. Con tự kiếm gì ăn nhé. Đồ ăn của Bánh Bao ở trong tủ lạnh rồi."
Cứ mỗi đầu tháng và cuối tuần bà em sẽ tới nhà thờ cùng bạn bè nên em sẽ tự túc trong việc ăn uống. Jimin thì quá quen với việc này, ngày trước bố mẹ em đi tác chiến ở phía bên kia bán cầu, thời gian họ ở nhà còn ít hơn thời gian họ đi vắng.
~
"Cả lớp! Hôm nay chúng ta sẽ đón thêm một học sinh mới. Em vào đây." Thầy Choi vẫy vẫy em vào trong lớp. "Em tự giới thiệu bản thân mình đi!"
"Tôi tên là Park Jimin. Không hân hạnh làm quen."
"..." Đây là màn giới thiệu độc đáo nhất mà thầy Choi được chứng kiến từ trước tới giờ. "Vậy thôi hả? Thế thì em xuống ngồi ở chỗ trống dưới cuối đi."
Jimin chẳng nói chẳng rằng, cứ vậy bước xuống phía cuối lớp. Em bắt gặp vài cặp mắt đang liếc về phía mình, còn tường là lạ lùng lắm. Đây không phải vài đứa trong đám đánh nhau với em hôm qua sao? Lee Jaewoo trông thấy Jimin bước vào đã rất ngứa mắt, điệu bộ bất cần đời này khiến Jaewoo căm ghét không thôi.
Nhìn cái đám mắt lòng trắng nhiều hơn lòng đen, Jimin thở hắt một hơi. Thế giới sao lại tròn đến vậy? Sau sẽ có bao nhiêu drama với bọn người này đây?
"Hôm nay chúng ta sẽ học Bất phương trình bậc nhất hai ẩn, các bạn mở sách ra."
Thầy giáo bắt đầu giảng bài, dưới lớp chẳng ai thèm nghe giáo viên này nói gì. Là do giáo viên này không có năng lực hay không được tôn trọng? Là lí do gì thì được xếp vào lớp ồn ào và cá biệt như vậy, Jimin cũng được coi là trúng mánh rồi.
Jimin lơ đãng nhìn lên bảng rồi lại ghi vào vở, không một chữ nào thầy giáo nói ra mà vào đầu của em. Giống như cả lớp, em chẳng nghe bài. Thân là giáo viên mà không thể đánh thức được sự ham muốn học hỏi của học sinh, quá chán!
Hết giờ em liền ra ngoài. Em lại tới thư viện. Jimin vẫn chưa có thẻ học sinh nhưng giấy xác nhận của hội trưởng kia giúp em vào trong dễ dàng hơn hôm qua. Em lại tìm tới giá sách văn học, thực sự thì ngôi trường này chỉ có mỗi thư viện là còn duyệt được.
"Bạn nhỏ! Lại gặp nhau rồi!"
Min Yoongi từ đâu mọc ra đằng sau lưng em, Jimin không thèm liếc mắt. Thực sự thì đọc sách rất cần yên tĩnh đó. Hắn cũng không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi cạnh em.
Tới khi chuông vào lớp reo lên, hắn đứng dậy toan đi vào lớp thì thấy em vẫn ngồi yên như tượng, không có chút gì muốn nhúc nhích.
"Bạn nhỏ, em không về lớp đi à? Vào giờ học rồi."
"Không. Mà đừng gọi tôi như thế! Không thích."
Jimin rất bài xích với việc gọi tên em khác đi, đây lại còn nhai đi nhai lại cái chữ này. Thật khó chịu cũng thật ngứa tai. Nói xong em gập sách trả về chỗ cũ rồi bỏ đi. Sao đi đâu cũng gặp hắn hết vậy chứ?
Hắn nhìn theo bóng lưng của em. Đanh đá quá đi! Nhưng mà hắn thích.
Lí do em không muốn về lớp là vì tiết tiếp theo là tiết tự học, về lớp rồi lại ngồi chơi. Em thà ở thư viện còn hơn là trở lại nơi đó, ồn ào và hỗn loạn.
Jaewoo với một đám người, không nhiều, kéo đến trước mặt em. Jimin vốn dĩ định đánh một giấc, nhưng cái đám này lại cứ đập bàn.
"Park Jimin! Chúng ta hình như có quen nhau ấy nhỉ?"
Họ Lee chống tay xuống bàn thách thức Jimin, bọn người phía sau khoanh tay lại vênh mặt lên nhìn em.
"Là ai? Trông lạ lắm." Jimin nhấc một bên lông mày, nhìn cho kĩ.
Em thừa biết đây là cái đứa hôm qua muốn em bị phạt cùng đây mà. Nhưng em muốn cậu ta nhắc lại, xem cậu ta sẽ nói lại chuyện bản thân bị đánh cho máu me lại còn bị lôi lên phòng hội đồng, chưa kể việc mách lẻo không thành công. Nào, kể lại đi?
"Mày! Hôm qua mày chưa là học sinh chỗ này nên tao nương tay, lần sau đừng có mà làm càng!"
Jimin bĩu môi, nhìn lướt qua tất cả những người đứng đối diện em. Đều là bị đánh hết rồi chứ có ai chưa thử qua đâu. Vậy mà hôm nay vẫn còn đủ bản lĩnh để vênh váo ở đây.
"Chứ không phải mày đánh không lại tao hả? Tao nhớ là đã nhường mày chủ động mà nhỉ?" Mới đó mà đã quên rồi, trí nhớ kém quá.
"Mày!" Lee Jaewoo cứng họng.
Sự thực thì đúng là như vậy, nhưng cậu ta căn bản không chấp nhận sự việc bẽ mặt như thế. Giơ nắm đấm lên định nghênh chiến một lần nữa.
"Có thôi ngay đi không? Về chỗ đi! Làm bài cuối giờ nộp lại!"
Là lớp trưởng Jeon uy quyền bước từ trên bàn đầu xuống. Bọn người của Jaewoo có vẻ không muốn gây sự với Jeon Jungkook nên chuồn ngay sau khi cậu lên tiếng. Cậu bước tới trước bàn của em, đưa cho em một tờ đề.
"Đây là bài tập để làm trong giờ này, của cậu."
Jungkook đưa tờ giấy in loạt bài toán đặt lên bàn của cậu. Jimin nhìn lướt qua, nói có thể không tin nhưng cái này hiện ra đáp án ngay rồi còn gì.
"Bài này dễ quá, tôi không làm." Jimin tự kiêu nhìn cậu.
"Ừm, vậy thì đây, là đề thi thử đại học năm ngoái. Có thể cậu sẽ thích hơn."
Jimin nhìn tờ đề thứ hai được đặt xuống, khó hiểu nhìn cậu. Làm sao cậu biết em có thể làm được đề này mà đưa? Đưa đề thi thử đại học cho một học sinh vừa mới bước vào lớp 10.
"Làm sao cậu...?"
"Tôi có xem hồ sơ của cậu rồi. Sau này mong có thể làm bạn, tôi là Jeon Jungkook."
"P...Park Jimin."
Jungkook nở nụ cười xinh rồi quay lưng trở lại về chỗ ngồi. Em cảm thấy kì lạ, làm quen kiểu này em chưa bao giờ gặp được. Nhưng mà cả buổi hôm nay em có thể hiện ra mình là một người đáng để kết bạn miếng nào đâu.
Giải đề thi đại học đúng là bớt nhàm chán hơn việc làm bài về bất phương trình hai ẩn thật.
~
Tan học, em nhớ ra có một cửa hàng tiện lợi ở đầu đường nhà em. Mặc dù Namdaemun là một trong những khu chợ truyền thống lớn nhất của Seoul, nhưng hôm nay sẽ thử rẽ vào đấy xem có gì hay. Đi qua đi lại trong quầy đồ ăn liền, em đắn đo xem mình có nên mua hết chỗ đồ ăn này hay không.
Em được dạy là hãy ăn càng nhiều càng tốt, bởi vì khi vào trong quân đội, ai không ăn thì người đó thiệt. Theo đó việc ăn nhiều đã trở thành thói quen ăn uống của em. Jimin nhìn cái nào cũng muốn mua, nhìn cái gì cũng hấp dẫn.
Chọn một phần mì lạnh bởi vì đây là cuối mùa hè, một phần gà rán vì đây là đầu mùa thu, và một ly nước chanh đá xanh biếc vì em thích thế.
Ăn uống xong xuôi, Jimin trên đường về nhà lại gặp hắn ở trên đường. Em cố gắng đi nhanh nhanh chóng chóng để tránh hắn. May mà về tới nhà rồi vẫn không lọt vào tầm mắt của hắn.
"Nhưng mà... mắc cái gì mình phải tránh anh ta chứ?!"
Jimin tự cảm thấy bản thân mình khó hiểu, nhìn thấy hắn mà như nhìn thấy tà vậy. Bỏ đi, em nghĩ về hắn hơi nhiều quá rồi.
"Bánh Bao ơi!!!"
Em gọi to tên nó, Bánh Bao từ trong nhà phi ra đón em, vẫy đuôi mừng. Jimin lấy đồ ăn cho nó, xong vuốt ve nó một lúc lâu. Em thiết nghĩ buổi tối nay sẽ thật là chán, em muốn đi tới nơi nào nhộn nhịp một chút.
*Cốc cốc cốc
Lại là tiếng gõ cửa. Jimin đang ngồi nghĩ vu vơ nghe âm thanh ấy thì giật mình. Nó quá ám ảnh.
"Daniel..."
"Xin chào. Jimin có ở nhà không?" Họ Kang đưa tay lên chào kiểu quân đội với em.
"Không có, Jimin hiện tại muốn đi ra ngoài chơi. Thượng sĩ đi cùng thì đi không thì về!"
Jimin rõ là đang muốn rủ Daniel đi chơi cùng, vậy mà văn phong câu nói lại như thể đuổi người ta đi vậy. May cho em là Daniel đã quen với kiểu nói chuyện ngang ngược này mà bỏ qua cho em.
"Anh vừa mới đi tác chiến về đấy à?" Jimin nhìn lướt qua thực đơn của quán cà phê.
"Ừ. Đợt này thời gian ngắn. Mà lên đây rồi có tìm được gì thấy thú vị không?"
"Em không. Em định là xem xem chỗ nào hay không, mà chưa có được."
"Này anh bảo, ở đây đừng có mà động tí cái đánh con người ta nha. Anh sợ mày dễ vậy lắm." Daniel nhìn em dè chừng, con người này thấy ngứa mắt là sẽ ra tay luôn.
"Nói tới vụ đánh nhau. Hôm trước em đi nhập học, gặp một đám đang đánh nhau, vui lắm. Đứng lại hóng cái bị kéo vào. À em thấy cái ấy là thú vị đấy."
"Anh dạy mày không phải để mày đánh nhau như vậy đâu. Đừng có mà lạm dụng."
"Em đâu có lạm dụng. Là tự vệ đó, tự vệ!"
"Anh còn lạ kiểu tự vệ của mày đấy. À biết gì không? Tháng sau anh được mời đến trường mày để nói về nghĩa vụ quân sự đấy."
Jimin nhếch một bên chân mày, sự kiện này đáng để chú ý nha. "Mình anh đến à? Hay có thêm ai?"
"Cả Ha Sungwoon nữa đấy."
Sungwoon cùng với Daniel là hai người bạn duy nhất của em ở Busan. Một thiếu niên với tâm hồn trưởng thành, và hai quân nhân với tâm hồn thiếu niên.
"Lâu lắm rồi không gặp, không biết anh ấy còn nhớ ra em không cơ."
"Sungwoon đi tác chiến lâu hơn anh để có thể thăng cấp. Nhưng mà cùng về với anh, nên được mời cùng nhau."
"Trường em cũng biết ý quá ha, mời cả đôi mới khéo chứ."
Đang tán gẫu thì Kang Daniel nhận được điện thoại. Nhìn thấy tên hiện lên trên điện thoại, sắc mặt anh liền thay đổi. Anh bắt máy.
"Đoàn kết!"
.
꧁ᕼI I ᗩᗰ ᗰEᗯᑎIE꧂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com