⁰⁹ Quá phận
Kim Ngưu - Lý Dực
Nhân Mã - Nghiêm Trường Cửu
Song Tử - Thương Diệt
Song Ngư - Nghê Họa
...
Lý Dực mặc y phục màu trắng, đầu đội kim quan đơn giản ngồi bên ngoài sân uống trà nhìn Tiểu An cùng Nghiêm Trường Cửu chơi đá cầu.
Hắn gọi quản gia đem sổ sách ghi chép chi tiêu trong phủ lại.
Một năm các hoàng tử được phong vương sẽ nhận được mười hai ngàn lượng, gạo được cấp một trăm hai mươi cân. Hắn tính toán bản thân đến đây cũng được hơn nửa tháng rồi. Hạ nhân trong phủ cũng chỉ có mười người. Sáu thị vệ, một quản gia ba cung nữ, nửa tháng tiêu cũng không nhiều. Một phần là do tiền thuốc thang của hắn.
Lý Dực xem một hồi lại nói: "Ngươi ghi chép rất tốt, lại tỉ mị cẩn thận. Quản gia, mỗi tháng vào ngày rằm ông hãy nấu cháo mang ra bên ngoài làm từ thiện đi."
Quản gia nhìn hắn, lại nghĩ. Vương gia cũng thật là đức độ, đây là sổ sách chưa tính ăn mặc của hắn. Bởi vì mới lập phủ mà hắn cũng không tiêu xài tiền vào mấy thứ như y phục và mấy thứ khác nơi mới dư ra một khoảng. Gạo cũng ăn không hết nên để nấu cháo cũng không mất gì. Còn ngân lượng cứ giữ lại đó cho vương gia của bọn họ phòng thân với may chút y phục. Quản gia cảm thấy hắn hiền lành nhưng quá khổ, lão phải suy tính cho hắn.
"Vâng, lão nô đã hiểu."
Mấy hôm nay nhờ có Nghiêm Trường Cửu ngày nào cũng tới buôn chuyện khiến tâm trạng hắn trở nên vui vẻ hơn trước không ít.
Lý Dực nghĩ tới, bây giờ dẫu sao hắn cũng chỉ mới được phong vương. Vương tước cũng chỉ là một cái tước vị, được lập phủ hưởng bổng lộc chứ thật sự chẳng có quyền hành gì. Hoàng đế chướng mắt hắn nên đẩy nhanh đi cũng không có gì lạ.
Bây giờ tuy thế cục đã ổn, bờ sông Thanh Hà đã được Quý Yên Húc trấn thủ tốt. Nam Thành nằm phía bên kia bờ sông Thanh Hà, chỉ cách Tây Đề một con sông vẫn chưa giành lại được.
Vốn dĩ Nam Thành trước kia là của Đại Yên nhưng bị nước Chu đem quân cướp đi. Hơn mười lăm năm rồi cũng không lấy lại được. Nam Thành tuy là một vùng đất nhỏ nhất của Đại Yên nhưng dù sao hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua. Đã mấy lần đem quân đoạt về nhưng bất thành.
Nước Chu có kỳ tài dùng binh, vũ khí cùng thuốc nổ nhiều không đếm xuể nên mãi hai năm Quý Yên Húc mới giết được đại tướng bên đó nhưng cũng không thành công đoạt lại Nam Thành. Đây chính là cái đinh trong lòng hoàng đế bởi vì năm đó công chúa của nước Chu là Thái tử phi chết trẻ, Chu Vương thống hận đem quân đoạt thành thể hiện sự bất mãn đối với Đại Yên. Hai bên trở mặt, hoàng đế chỉ hận không diệt sạch nước Chu. Đây cũng là lí do khiến ông ta càng lúc càng chán ghét hắn - người có một nửa dòng máu của nước Chu.
Lý Dực nhắm mắt lại, tay ôm những bức thư kỉ vật của mẹ tựa hồ muốn quên hết thảy đau thương kia. Hắn lại viết một bức thư dài sau đó ngồi nghiền ngẫm mấy canh giờ.
Nghiêm Trường Cửu thấy trời tối mà hắn lại cứ ngồi lì ở ngoài liền tới kêu hắn một tiếng: "Này, mau vào trong thôi bên ngoài trời lạnh quá."
"Chân ta ngồi lâu nên hơi tê, không đứng lên được."
Nghiêm Trường Cửu đảo mắt nhìn con ma ốm trước mặt liền tốt bụng dìu hắn vào trong.
"Nếu ta chưởng một cái chắc ngài bay tám trặm dặm không chừng."
"Cô sẽ làm vậy hả ?"
Nàng chẹp miệng, cầm tay hắn đo trán mình: "Ta chưa có bị bệnh, mưu sát hoàng thân là tội gì."
Hoàng thân ?
Lý Dực tự cười trong lòng, hoàng thân như hắn thì có tí cân lượng nào đâu.
.....
Tửu lầu Tương Ngộ.
Bên dưới tửu lầu ồn ào còn bên trên lại đặc biệt yên tĩnh. Sau khi ăn một bữa no nê lại cảm thấy mệt mỏi, Thương Diệt muốn được yên tĩnh liền chọn gian phòng đắt nhất mà nằm.
Hắn nằm trên giường không biết tại sao cả người hắn rất nóng, không khí tĩnh mịch đến đáng sợ. Tự An đứng ở bên ngoài canh gác rồi trộm ngủ gật một chút.
Nghê Họa lướt qua gã, hồng y phủ trên đất còn trên người nàng mùi hoa nhài vẫn luôn quẩn quanh.
Nghê Họa vào phòng liền không ngửi thấy trầm hương quen thuộc mà tửu lầu hay đốt nữa. Bên trong toàn là mùi rượu nồng nặc, nàng hé mở cửa sổ ra một chút cho giảm đi mùi bên trong phòng rồi mới đi về phía hắn.
Ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh, nàng mới nhỏ giọng: "Sao vậy ?"
Thương Diệt cảm thấy đầu sắp nổ tung, cả người đều đỏ lên nóng hừng hực như sắp thiêu chết hắn. Không biết tửu lầu nhỏ bé này ủ rượu kiểu gì mà mạnh như vậy. Lúc Nghê Hoạ đến gần, cả người nàng mang theo gió mát lạnh từ bên ngoài vào làm cho da đầu hắn tê rần rần.
Rất muốn.
Hắn kéo tay nàng một cái, làm Nghê Hoạ có chút giật mình nhưng cũng không phản kháng. Nàng gượng cười, lời nói vẫn dịu dàng như trước vang lên bên tai hắn, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng xoa dịu lòng người.
"Hôm nay gặp chuyện không vui gì sao ?"
Thương Diệt không biết, đầu óc hắn quay cuồng. Đến gần nàng thêm nữa, hắn nghe được một mùi hoa nhài, hắn rất thích nên liền kéo nàng lại ôm.
"Huynh say quá rồi thì phải, để ta gọi..um."
Thương Diệt bị cái mùi hương hoa nhài tiếp thêm làm đứt gãy hết tất cả sự tỉnh táo trong lòng hắn. Hắn chỉ cảm thấy nóng, cảm thấy không khí đặc quánh lại cực kỳ khó chịu không biết làm sao. Sau một hồi kéo Nghê Hoạ lại tham lam mà hít một hơi ở cổ nàng lại bắt đầu không an phận mà hôn nàng.
Sau một hồi, cả người Nghê Hoạ vừa thấy mệt vừa không có sức lực thoát ra khỏi móng vuốt của Thương Diệt ở trên giường. Người này bình thường trông cũng không đáng sợ mấy nhưng khi y phục rơi xuống, cả người hắn chỗ nào cũng là cơ bắp còn có mấy cái sẹo ở chỗ cánh tay trái.
Nghê Hoạ nằm trong lòng hắn, nghe bên ngoài có tiếng người nhưng cũng không thèm quan tâm nữa. Eo nàng đau mà Thương Diệt lại giống như không biết mệt không chịu dừng lại làm cho Nghê Hoạ ngủ lúc nào cũng không biết.
Đến khi tỉnh lại đã thấy hắn y phục chỉnh tề ngồi ở giữa phòng, mặt trời vẫn chưa mọc có nghĩa là nàng cũng ngất đi không lâu. Nàng không ngồi dậy nổi nhưng y phục đều được mặc lại chỉnh tề nên cũng thấy vui trong lòng. Thương Diệt cũng biết nàng tỉnh nên liền đi về phía nàng, bên ngoài rèm giường nói một câu: "Chuyện hôm nay, ta xin lỗi là ta quá phận."
"Không sao."
Nghe giọng Nghê Họa nhè nhẹ, hắn lại thấy rất khó hiểu. Chẳng phải nên đánh mắng hắn sao, sao lại dễ chịu như vậy ?
"Cô là kỹ nữ hả ?"
Chỉ có một khả năng, kỹ nữ mới không rảnh tức giận bởi họ chỉ nói chuyện bằng ngân lượng.
Nghê Họa thầm cười, sau rèm lụa mỏng chống tay lên đầu nói: "Không phải kỹ nữ."
Không phải ?
Thương Diệt cảm thấy lần này bản thân xong rồi. Hắn vẫn chưa muốn thành thân, chưa muốn phải cùng một người âu âu yếm yếm. Nhưng mà hắn lại không thể sống vô trách nhiệm được.
"Vậy.. vì sao cô không tức giận ?"
"Ta biết huynh không cố ý, hơn nữa ở chỗ này có cái gì ta chưa thấy qua."
"Vậy.. chúng ta ?"
"Bây giờ ta không muốn nói chuyện lắm, hôm khác lại nói."
Nghê Họa cho hắn đường lui, trở về suy nghĩ thật kĩ. Bây giờ đã tiến một bước, chỉ sợ ép quá lại không hay. Con người Thương Diệt nhìn qua khá hào sảng, phóng khoáng có lẽ vẫn chưa nghĩ qua cùng một người khác ở bên nhau.
Giống như quả bóng bay, chỉ có thể dùng tay nắm chặt sợi dây cột chứ không thể dùng tay nắm chặt quả bóng.
Thương Diệt đương nhiên cũng thở ra, cảm thấy mới vừa nãy bây giờ lại nói chuyện này có phần không thích hợp lắm.
Hắn đứng dậy nói: "Điểm tâm ta đã sai người đem lên rồi, cô nương đói thì ăn một ít. Hôm khác chúng ta nói chuyện đi."
"Được."
Nàng tưởng hắn xong rồi sẽ đi ai ngờ ra đến cửa còn quay lại: "Cô có đi được không ?"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com