Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XII




Từ hôm ấy nó thay đổi hẳn cách xưng hô với hắn. Cách đối xử cũng nhẹ nhàng hơn không còn cọc cằn như trước. Điều này lại càng khiến Seungmin thêm nuông chiều cưng nựng nó.

Jeongin còn thoải mái với hắn đến nỗi nắm tay Seungmin công khai. Nhiều lần còn thản nhiên để hắn ôm nơi đông người. Nó cười với hắn nhiều hơn, cho Seungmin động chạm nhiều hơn nhưng không được phép quá đà. Cũng từ đó cái tính ngang ngược trẻ con ngày càng bộc lộ dưới sự dúng tú vô kể của hắn dành cho nó.

Seungmin khi đón nó đi học về cũng chẳng ngồi trong xe nữa mà ra tận cổng đón nó. Hôm nay cũng thế, hắn đến cổng trường chờ đợi bóng dáng be bé xinh xinh với cái cặp đeo vắt vẻo trên vai đi tới.

- Ba, ba ơi

Vừa cúi xuống nhìn đồng hồ đã nghe tiếng gọi quen thuộc, Seungmin ngẩng mặt lên đã thấy Jeongin đang lon ton chạy tới. Bộ dạng y như một đứa trẻ con được ba mẹ đón từ trường mãi giáo về vậy. Trông cưng ơi là cưng.

- Innie

Nó chạy tới vứt cái cặp cho hắn cầm rồi bản thân chạy vào trong xe ngồi trước, Seungmin mang cặp sách nó để ra ghế sau rồi bản thân cũng lên ghế lái.

- Hôm nay của con thế nào ?

- Rất vui. Hôm nay bác nhỏ dạy hẳn 4 tiết, nhưng tiết còn lại toàn tiết học mà In thích thôi. Còn ba ?

- Việc được đón Innie khiến ta ngày nào cũng vui.

Hắn cười rồi quay sang nhìn nó, Jeongin có vẻ hôm nay tâm trạng rất tốt. Học cả ngày mà vẫn tươi cười như vậy. Hắn cũng phần nào yên tâm hơn.

- Đi siêu thị nhé?

Seungmin hỏi nó. Thực chất chẳng cần hỏi vì hắn biết nó chắc chắn sẽ đi. Đi đâu chứ đi siêu thị thì Yang Jeongin tuyệt đối không từ chối.

- Được, ba mua đồ ăn vặt cho In nha ba..nha...

- Được được. Mua cho con nhiều đồ ăn vặt được chưa? Nhưng phải để ăn dần nhé.

- Dạ.

Nó dạ vâng với hắn rồi cười tít cả mắt. Nói thì nói thế chứ đồng đồ ăn vặt ấy nó ăn chỉ hai buổi tối là hết. Nhưng trước hết hắn nói sao thì cứ nghe vậy đi đã chứ Yang Jeongin mà, đời nào nó chịu nghe người luôn dung túng cho mọi hành động của nó. Còn lâu.

Vừa ra khỏi bãi đỗ xe nó đã nhanh chóng lấy một chiếc xe đẩy hàng cỡ lớn hớn hở đẩy vào siêu thị. Seungmin chạy theo sau miệng không ngừng ý ới

- Innie, từ từ thôi con, sàn trơn dễ ngã...Innie..

Rầm...

Đấy vừa nói khỏi mồm, khổ chưa? Seungmin hốt hoảng chạy lại chỗ đứa trẻ đáng nhăn mặt vì đau và chiếc xe đã đổ rầm xuống.

Yang Jeongin ngồi đó ôm đầu gối vừa bị đập mạnh xuống đất nhăn mặt.

- Đau lắm không con

Nó dù đau nhưng vẫn cố đứng dậy chân tập tễnh, cười với hắn

- Không sao, không đau.

Hắn nhìn người trước mặt mà xót xa, rõ ràng là đang rất đau. Hà cớ gì phải nói dối? Nó có phải là không muốn hắn lo lắng mà đưa nó đi xem vết bầm mà không mua đồ ăn vặt cho nó không?

Seungmin đỡ nó dậy.

- Còn nói không sao? Có đi được không? Nếu không thì ta sẽ b...

- Không không không.. Không cần ba bế.

Hắn chưa nói hết mà sao nó biết hay vậy? Ở với nhau riết rồi hiểu nhau luôn.

Ngã đâu không ngã lại ngã đúng nơi toàn người qua lại, ai cũng nhìn hai ba con nó rồi cười cười. Có mấy chị gái tủm tỉm nhìn hai ba con nó miệng còn to nhỏ

- Trời ơi, cặp phu phu người ta kìa

- Cả hai đẹp đôi quá đi. Ông trời đúng là có mắt. Đã đẹp trai rồi còn đẹp đôi nữa.

- Mau xem. Hành động ôn nhu như vậy, sau này là hảo chồng tốt.

Ơi giời, nhìn lại hàng đi các chị gái, rõ ràng là hai bố con mà? Nhìn kiểu đóe gì ra cặp tình nhân thế? Mà thôi, cũng chẳng trách được tại vì hắn người ngoài nhìn vào chẳng ai nói đã gần 40 Yang Jeongin đi với Kim Seungmin thực sự không ai nói đó là hai bố con.

- Đi, mau đi. Họ nói chúng ta kìa.

Nó nhanh chóng đứng dậy kéo hắn đi để tránh người khác bàn tán.

Nhưng có vẻ cú ngã vừa rồi khá thấm đấy. Chân nó cứ tập tễnh mãi thôi. Hết cách, Seungmin nhấc bổng nó lên cho cả vào xe kéo hàng đun đi.

Đi mua thịt, rau, hoa quả rồi cuối cùng cũng đến tiết mục khiến Jeongin hào hứng nhất.

- Đi tới quầy đồ ăn vặt đi ba. Nhanh nào, ba đẩy nhanh lên coi

Nó thúc giục hắn. Seungmin cũng không trách móc gì trước thái độ đó chỉ đẩy xe nhanh hơn đến quầy snack. Vừa đến nó vơ cho một lồ bỏ vào xe. Sau đó lại qua quầy bánh kẹo rồi đến nước ngọt cuối cùng thì đến quầy kem

- Từ từ thôi Innie, mua đồ ăn lấp hết người rồi.

Seungmin cười nhẹ nhìn nó. Quả nhiên Innie của hắn vẫn là đáng yêu nhất. Ra lệnh cho người khác mà giọng cũng khả ái như vậy a...

Sau khi tính tiền xong xuôi, Seungmin xách đồ ra xe trước rồi mới quay lại xách nó ra khỏi cái xe đẩy hàng. Jeongin cứ tưởng hắn sẽ đỡ nó nhưng.. không, ai rảnh? Làm vậy chi cho mệt. Thay vào đó hắn bế bổng nó lên đi ra xe khiến nó giãy đành đạch

- Yad..thả ra coi, ai cho ba bế chứ? Thả ra...

Nó giãy kinh khủng lắm mà chả hiểu thế nào hắn vẫn giữ được nó một cách chắc chắn. Dù nó có giãy thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không bị rơi khỏi tay hắn

- Đừng nháo. Nếu còn như thế tay sẽ ném con đi ngay lập tức.

Ánh mắt của Seungmin trở nên lãnh đạm hơn khi nhìn nó, èo..nó rén đấy. Đừng nhìn vậy được không?
Đến cuối cùng vẫn là nó phải thu lại cái bộ dạng xù lông của mình để yên cho hắn bế.

Sau khi lái xe về nhà, vẫn một tay Seungmin bế nó lên nhà trước rồi hắn mới xuống xách đồ.

Vừa đặt mông xuống sofa nó đã với ngay lấy cái remote bật ti vi xem hoạt hình..ừ thì hoạt hình cũng không tồi. Ít ra còn có cái để xem đỡ hơn là mấy bản tin mà hắn hay nghe mà.

Seungmin đi lại kéo ống quần nó lên xem vết bầm

- Ba đừng nhìn coi. Càng nhìn càng đau.

Nó nhăn mặt nhìn hắn. Làm gì có cái định luật nào cho thấy nhìn chằm chằm vào vết thương là đau? Chẳng qua nó không muốn hắn giãy đành đạch lên đòi đưa nó đi khám. Lạy chúa..đây là lần thứ N trong đời nó ngã kiểu này chứ có phải lần đầu đâu? Mà xương người đàng hoàng chứ có phải thủy tinh đâu mà chỉ 'cộp' một cái đã vỡ.

Seungmin động nhẹ vào vết bầm khiến Jeongin rụt chân lại.

- Đã bảo không sao. Ba lì vậy?

- Ta lo.

Nó trầm ngâm nhìn hắn. Seungmin lấy thuốc xoa nhẹ vào vết bầm, một chút cao nóng có lẽ ổn.

Sau khi xoa thuốc xong Seungmin để Jeongin ngồi xem ti vi, bản thân thì đi làm bữa tối. Tất nhiên làm sao mà quên giấu đống đồ ăn vặt đi được. Đưa cho nó ăn bây giờ có mà cơm tối hôm nay ế à? Dễ gì.

Mặc cho nó năn nỉ nhưng hắn lại làm ra cái bộ dạng mặt than khiến Jeongin tức mà không làm được gì. Haiz...thôi được rồi, dù sao thì cũng là hắn lo cho nó mà. Ăn đồ ăn vặt buổi tối có bao giờ là tốt đâu, vả lại bụng của Jeongin cũng không thuộc dạng khỏe nên Seungmin cực kì nghiêm khắc khi với việc ăn vặt của nó.

" Ting toong "

- Ba ơi có ai kìa ba

Seungmin chạy ra mở cửa. Chưa thấy người đã thấy giọng là có thật. Cái giọng trầm trầm nhưng không kém phần trẻ trâu và vênh váo truyền đến tai nó

- Nay qua ăn trực được không?

Xời, khỏi nói. Nghe cái kiểu nói đấy thì nó đã biết ngay danh tính đương sự rồi.

Nó nhổm người ra phía cửa. Quả nhiên hai quả đầu vàng chóe, một lớn một nhỏ đang lấp ló bên ngoài.

Seungmin nhàn nhạt buông hai chữ " vào đi " rồi quay lưng đi vào. Nó thấy Felix bước vào liền tươi cười gọi cậu

- Lixeu hyung.

- INNIE.

Felix vừa thấy Jeongin ngồi trên sofa đã nhào tới ôm lấy nó hoàn toàn bơ gã đầu vàng phía sau.

- Đau em, hyung đau.

Felix lúc này mới để ý vết bầm trên chân nó, vội đỡ nó dậy

- Sao vậy? Em bị ngã ở đâu à? Hay va vào đâu?

- Em đi siêu thị mà cái sàn nhà nó trơn không cẩn thận nên bị té.

- Đi nấc vậy thì chả ngã. Chắc đu trên cái xe đẩy hàng chứ gì. Vừa.

Con mẹ nó, ai mượn ông chú nói? Làm gì có ai mượn.

Yang Jeongin quay lại nhăn mặt khó chịu với cái gương mặt đẹp trai nhưng trẩu đang kháy đểu nó. Thề là có chết chắc nó với ông chú này cũng không thể hòa hợp được. Hở tí ra là khịa nó mà khịa nó thì nó chả khịa lại. Không thì lại bảo nó rén.

- Kệ tôi. Ông chú già đầu rồi bắt nạt trẻ con ít thôi, người ta đánh giá cho đấy.

- Cũng không quê lắm đâu anh.

Felix quay lại nhìn Hyunjin đang á khẩu khi vừa bị Jeongin vả bôm bốp vào mặt. Ơi xời, vỏ quýt dày có móng tay nhọn nhé ông chú.

- Đi vào làm bữa.

Seungmin cầm lên tiếng ngắt lời tránh cãi vã.

Felix cùng Jeongin ngồi xem phim thi thoảng cậu còn chạy vào xem Hyunjin nấu như nào. Thật sự thì cái kiểu đó chẳng vừa mắt tí nào. Haiz..giá như Innie của hắn cũng biết nũng nịu, dính người một chút như Felix thì tốt biết mấy. Nhưng mà Jeongin của hắn thì cứ cọc cằn như thế...ừ thì cũng có trẻ con nhưng mà ngoài lúc mua đồ ăn vặt ra thì chẳng có lúc nào nó năn nỉ hay nũng nịu với hắn cả.

Thề là đôi phu phu nhà kia mà cứ như này thì đầu Seungmin bốc khói mất.

- Ba ơi ba..

Đúng vậy. Cái giọng ngọt xớt đó đã cứu rỗi hắn khỏi cảnh tình tứ của hai người kia.

Seungmin chạy ra chỗ Jeongin thấy nó đang nằm chễm chệ trên ghế, bộ dáng hoàn toàn không một chút phòng thủ như trước liền tiến tới cúi người hôn chụt một phát lên má nó khiến Jeongin ngớ người quay ra nhìn hắn.

- B..ba...ba sao...sao lại...

- Ta...Innie..ta..

- Ba đừng hôn má bất ngờ vậy được không? Nếu có hôn.thì chỉ cần nói một tiếng In sẽ để ba hôn mà.

Nó cười ngốc nhìn hắn. Seungmin cũng thở phào nhẹ nhõm...chỉ là chẳng biết vì cái gì nữa, hắn chỉ muốn hôn nó, ít nhất là ở má. Nhưng nó cũng chẳng phản ứng thái quá khiến hắn bất ngờ, điều này càng khiến thứ tình cảm mà người đời cho là sai trái bên trong hắn lớn dần.

Seungmin cười, xoa đầu nó

- Vào ăn tối nào Innie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com