Chương XXI
Jeongin đứng chôn chân tại chỗ, môi mấp máy không nói thành lời. Người Jeongin run lên bần bật, nó ngồi phịch xuống đất lắc đầu..
- K..không...không... BEOMGYU...BEOMGYU..
Jeongin gào lên.
- Chào..bảo bối của ta. Lâu rồi không gặp con.
Vừa lúc ấy Beomgyu chạy ra trên tay vẫn còn con dao bếp. Beomgyu đỡ Jeongin lúc này nó đã giàn giụa nước mắt đứng dậy. Khi vừa được đỡ dậy nó lập tức trốn sau lưng Beomgyu nắm chặt lấy áo cậu ta, đến tay cũng không ngừng run rẩy. Thật không hiểu sao người đàn ông này lại khiến nó sợ tới thế..cả chất giọng mang chút bỡn cợt nhưng như đay nghiến từ chữ.
Beomgyu chĩa dao về phía người trước mặt
- Ông là ai?
Kim Seungmin không chút gì là có vẻ tức giận từ từ tiến lại.
- Hẳn là Choi Beomgyu nhỉ. Ta là Kim Seungmin, là ba của Jeongin. Con trai ta nghịch ngợm, hôm trước nó đánh nhau trên trường sợ ta phạt nên mới bỏ đi như thế.
Beomgyu cũng không nhún nhường sợ hãi, tay vẫn lăm lăm con dao chĩa về phía hắn.
- Chú nói nực cười thật, chú là ba của Jeongin vậy tại sao cậu ấy họ Yang mà chú lại họ Kim? Hơn nữa không ai đánh nhau mà lại để cả dấu hôn trên người của Jeongin cả. Chú là đồ nói dối.
Beomgyu thẳng thừng vạch trần lời nói dối trắng trợn của Seungmin. Hắn vẫn giữ thái lãnh đạm vốn có dường như hắn lường trước được kịch bản của cuộc nói chuyện này vậy.
- Choi Beomgyu, cháu không hiểu được đâu. Jeongin nhà ta.. giỏi nhất là nói dối. Nó đã nói với cháu câu chuyện bi thương nào mà nó nghĩ ra thế?
Jeongin vẫn nằm chặt áo Beomgyu nước mắt lưng tròng.
- Tao không nói dối..ông ta.. chính ông ta đã..
Beomgyu vỗ nhẹ vào tay Jeongin như chấn an nó rồi quay ra Seungmin.
- Chú mau ra khỏi nhà tôi.. đi mau nếu không tôi báo cảnh sát.
Seungmin cười khẩy.
- Được, ta đi. Hẹn gặp con vào một ngày khác
Innie của ta.
Nói xong hắn quay người bước đi. Để lại hai đứa trẻ đứng đó. Beomgyu vứt con dao lên bàn rồi vỗ về Jeongin đang òa khóc nức nở.
- Nín đi mày, không sao rồi. Đừng khóc. Ông ta không làm gì được đâu.
Jeongin ôm lấy Beomgyu lại càng khóc to hơn. Nó mếu máo nấc lên từng tiếng .
- Ông ta sẽ đến đây tiếp...tao sẽ bị bắt đi..tao không muốn ..không muốn đâu Beomgyu.
Người Jeongin vẫn run lên từng đợt, Beomgyu thấy không ổn liền gọi cho Taehyun hẹn ngày khác sang ăn. Thật sự mà crush đến nhà mà thấy cảnh này thì..có hơi mất cảm tình nha.
Beomgyu đỡ Jeongin vào phòng phải mất cả giờ đồng hồ mới khiến nó bình tĩnh lại. Jeongin khóc đến kiệt sức nên ngủ trên sàn nhà từ lúc nào. Beomgyu vào phòng định gọi nó ra ăn trưa nhưng thấy nó ngủ cũng không nỡ gọi. Cậu ta đi lấy khăn ướt lau mặt cho nó rồi trải cho người nó nằm đúng tư thế lại rồi ra ngoài.
Đêm hôm đó..lại là một diễn biến khác.
Như thường lệ Jeongin cùng Beomgyu thu dọn nhà, cửa nẻo cẩn thận, tắm rửa xong rồi mới đi ngủ
Beomgyu đã khóa những hai cái khóa ở cửa vì Jeongin sáng giờ cứ thấp thỏm không yên. Chỉ khi Beomgyu nói đã chắc chắn an toàn nó mới nằm xuống.
Nó lấy gần 1 triệu won trong túi ra đưa cho Beomgyu. Cậu ta vừa nhìn thấy đã trợn tròn mắt
-M-Mày lấy..lấy ở đây đây?
- Lúc tao bỏ trốn khỏi đó.. Ông quản gia đã đưa cho tao. Nói tao hãy trốn chạy thật nhanh. Giờ mày cầm lấy, trả tiền điện nước các thứ đi, còn lại mua đồ ngon ngon chút mai mời Taehyun qua.
Thật sự Beomgyu ngây thơ tới nỗi không chút nghi ngờ và tin răm rắp vào lời nói dối trắng trợn của Jeongin.
- Được rồi. May sao có số tiền này tao còn không biết làm sao để trả hết đống tiền điện nước của hai đứa mình nữa. Đến lấy lương trước cũng ngại nhưng chỉ 2 phần thôi còn lại mày giữ lấy nhỡ đâu cần dùng.
- Cầm hết đi. Sau này nhiều thứ cần chi trả, tao cũng chẳng cần tiền nong gì.
- Nhưng mà..
- Ngủ đi. Tao mệt.
- Ừ..ừ..đi ngủ, đi ngủ. Ngủ ngon
Cứ thế Beomgyu hết nhìn tiền rồi lại nhìn Jeongin khó hiểu. Nhưng kì thực tại sao lại không thắc mắc rằng sao bây giờ nó mới đưa số tiền này? Hay nó muốn thử xem cậu có phải là loại đểu cáng nào đó không? Và bằng một hành động bảo vệ nó sáng nay nên nó đã tin tưởng cậu? Cứ luẩn quẩn trong suy nghĩ như thế rồi Beomgyu ngủ lúc nào không hay.
Và.. ác mộng đã thực sự tới. Nói trắng ra điều tồi tệ nhất đối với nó.. sắp tới rồi.
Sáng Jeongin vẫn như thói quen quay sang lay Beomgyu dậy đi làm nhưng..
Choi Beomgyu người nhỏ gầy, có khi còn gầy hơn nó sao nay tay to vậy? Xương đâu chẳng thấy lại toàn thấy cơ là sao?
Rồi.. một mùi gỗ trầm quen thuộc xộc vào mũi nó, mùi này rất quen, nó đã tiếp xúc với mùi này một thời gian dài rồi nên không thể lẫn đi đâu được và ừ..là mùi dầu gội đầu của nó.. và hắn. Nhưng từ khi ở với Beomgyu nó đâu có dùng loại dầu cao cấp như vậy.
Và nó đang dần ý thức được ai đó.. người nào đó đang ôm nó. Nó mở mắt thì đập vào mặt nó là mảng đen của vải, bộ pijama màu đen này, vòng tay to lớn này, mùi hương gỗ trầm.. Và đúng vậy, cơn ác mộng đáng sợ nhất đã thành sự thật.
Nó ngẩng đầu lên nhìn người kia..đúng rồi, là hắn Kim Seungmin.. là Kim Seungmin đang ôm nó. Hắn từ khi nào.. Rõ ràng hôm qua còn ở nhà Beomgyu thế nào hôm nay đã nằm gọn trong vòng tay hắn thế này. Không..là mơ, nhất định là mơ.
Nó tự tát vào mặt mình nhưng...Nó đau, đau thật.
Nó vội đẩy Seungmin ra lao rồi lao xuống khỏi giường, quần áo may sao vẫn còn trên người.
Hắn bị lực đẩy mạnh liền thức giấc vừa mở mắt đã thấy dáng vẻ xù lông tức giận của nó.
- Chào buổi sáng Innie của ta.
Hắn vẫn nói câu quen thuộc với nó mặc nó đang cậy cửa cố thoát ra ngoài. Nó giật mạnh tay nắm cửa nhưng vô ích. Chợt từ đằng hắn lại ôm lấy nó, Seungmin đặt cằm lên vai nó không ngừng hít lấy hương thơm từ cơ thể Jeongin. Điều này khiến nó rùng mình lại càng thêm ghê sợ người lớn hơn. Môi Seungmin lại lả lướt trên vai và cổ Jeongin, nó điên tiết đẩy mạnh hắn ra nhưng sức nó chẳng nhằm nhò gì.
Seungmin cười khẩy rồi lại siết chặt tay khiến một lần nữa người nó như dính sát lại người hắn.
Thấy nó run lẩy bẩy sợ hãi như thế bên trong hắn lại chẳng còn chút nào gọi là xót xa như trước ngược lại càng thêm thích thú với kiểu trêu đùa quái gở này. Nó càng sợ hắn càng thích..như một phần chiếm hữu nào đó bên trong Kim Seungmin trỗi dậy mạnh mẽ..muốn đè ép nó đến chết khiếp vì sợ mới hả dạ.
Hắn thành ra như này.. là do nó sao? Nhìn cái cách Jeongin vùng vẫy muốn thoát ra như muốn tránh xa một gã bệnh hoạn cũng đủ hiểu nó đang sang chấn tâm lý tới mức nào. Chỉ cần đối diện với Kim Seungmin thì lập tức các giác quan của nó đều đồng loạt thông báo vô hiệu hóa hoạt động.
- Con biết không Innie..ta nhớ con rất nhiều.
Hắn thì thầm vào tai nó, tưng đợt hơi ấm lùa vào làm tai Jeongin đỏ lên, nó rất muốn cúi xuống cắn tay hắn vì khả năng cao làm vậy hắn sẽ thả nó ra nhưng...nó kinh tởm con người này.
Nó biết bây giờ nếu còn chống cự kịch liệt như vậy thì tuyệt nhiên vẫn chưa có chuyện thoát ra được liền đổi sang thế nhún nhường bị động. Nó thôi không cậy tay Seungmin ra ngược lại bàn tay nhỉ xinh phủ lên hai bàn tay gân guốc kia. Nhẹ giọng
- Ba thả In ra đi, In hứa sẽ không chạy đâu.
Seungmin vẫn không có ý định thả ngược lại vẫn chỉ mân mê môi lưỡi với phần cổ và gáy của nó. Điều này khiến nó chỉ muốn một dao xiên chết người lớn hơn, hắn không còn chút liêm sỉ nào sao? Chuyện kinh tởm này cũng làm ra được? Và đáng sợ hơn là hắn và nó.. là hai ba con. Tại sao hắn lại có thể nảy ra những ý định không sạch sẽ với nó?
Jeongin vẫn chất giọng nhỏ nhẹ mang theo chút nhu thuận.
- Ba ơi..ba thả In ra nha
Yang Jeongin từ nhỏ được hắn nuông chiều đã hình thành nên cái tính nóng nảy bốc đồng, nhún nhường không được, hết cách nó cúi xuống cắn mạnh vào tay Seungmin khiến hắn đau mà lới lỏng ra nhân cơ hội đó nó vùng ra đẩy Seungmin tránh xa nó.
- TẠI SAO BA ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ THẾ? BẢN THÂN BA THỪA Ý THỨC ĐƯỢC ĐÂY LÀ CHUYỆN SAI TRÁI..vậy mà ba vẫn làm.
Nó gào lên, nước mắt cũng không tự chủ mà rớt xuống giọng nó run run.
- Trước giờ tôi vẫn nghĩ sẽ được ba yêu thương bao bọc.. giờ thì sao? Ba quay lại vả thẳng vào mặt tôi một cái đau điếng. Tôi mắc nợ gì ba? Hay ba thù hận gì tôi rồi bày ra cái kế hoạch trơ trẽn đến mức dơ bẩn thế này?
Kim Seungmin vẫn trầm ngâm nhìn nó. Rồi hắn cười. Cười lên như một kẻ điên mất trí. Làm sao mà hắn giải thích với nó đây, làm sao để nó hiểu được thứ tình cảm sai trái ấy? Đời mà, vốn dĩ đã là sai trái thì chẳng cần phải hiểu. Đôi khi con người ta biết sai nhưng vẫn cứ đâm đầu chỉ vì muốn thực hiện ước muốn điên cuồng của bản thân..nhưng cố chấp như vậy lại khiến họ nhận về trái đắng.
Hắn cũng không phải ngoại lệ, cho dù mặc định rằng đêm hôm ấy là do men rượu điều khiển nhưng dường như đó chẳng phải là lí do chính đáng, một khi sự chiếm hữu bên trong con người trỗi dậy..thì việc điên rồ nào mà họ không dám? Seungmin căn bản lúc ấy bị chi phối bởi hơi men nhưng nếu hắn vẫn ý thức được Yang Jeongin đang là con trai hắn thì chuyện sẽ vẫn còn tốt đẹp.
Chỉ trách...lúc ấy Kim Seungmin tham vọng quá lớn, muốn có được Yang Jeongin, muốn cùng nó, vẫn luôn khao khát tất cả từ nó..việc đến nước này bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
- Con không hiểu Innie à. Làm sao con hiểu được chứ con, CON ĐÂU YÊU ĐẾN ĐIÊN CUỒNG NHƯ TA THÌ LÀM SAO CON HIỂU.
Jeongin đi lại nắm cổ áo Seungmin. Giọng nó gằn lên từng chữ.
- Ba nói yêu tôi? Ba yêu tôi hay yêu cái thứ mà ba làm đêm hôm đó?
- Innie con biết không, ta yêu con tới mức đến cả Jisung ta cũng khó chịu khi nó chạm vào con. Cả Felix ta lại càng không thích thằng bé đó. Ta vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với tất cả mọi người trừ con..chỉ vì ta sợ con sẽ có cảm giác khó chịu như ta. Nhưng con lại khác ...
Nó thả cổ áo hắn ra ngồi gục xuống bịt tai lại liên tục lắc đầu.
- Không...không phải, ba đừng nói nữa..
Mặc nó nói gì hắn vẫn tiếp tục
- Ta vẫn luôn nghĩ vì muốn bảo vệ con nên mới sinh ra cảm giác đó nhưng sau này ta nhận ra.. nó là ghen. Từ lúc đó ta mới hiểu ta yêu con, hoàn toàn không phải tình cảm cha con bình thường. Xin lỗi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com