Chapter 17. Giới hạn của cả hai.
Kim Taehyung ngồi xuống ghế đá, ngay bên cạnh Jungkook, hất cằm về phía vị hiệu trưởng già và con gái của ông ta.
"Nói những gì cần nói rồi nhanh chóng rời khỏi đây đi."
Đúng như Taehyung nói thật, trên đoạn đường đến đây, hắn đã 'dạy' vị hiệu trưởng kia phải nói những gì, tránh nói những gì để không khiến Jungkook đau lòng. Cả 'góp ý' về việc dạy dỗ con cháu của ông ta nữa.
Jang Eunho ngồi ở ghế phụ lái phía trước nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh lão già khúm núm nghe từng lời 'góp ý' từ tổng giám đốc của mình mà không khỏi buồn cười.
Hiệu trưởng Oh khổ sở bước tới, đứng trước mặt Jungkook làm bộ dạng vô cùng hối lỗi, giọng ồm ồm nói với cậu: "Cậu Jeon, chuyện hôm qua xảy ra ở trường với bé Jungkyo, chúng tôi thành thật vô cùng xin lỗi cậu. Chúng tôi sẽ bồi thường đầy đủ, mong cậu bỏ qua cho."
Jungkook ngơ ngác vài giây, sau đó liền giật mình vì vị hiệu trưởng kia sắp cúi đầu trước mình nên lập tức có ý định đứng dậy. Nhưng bàn tay to lớn của Taehyung đã lập tức ngăn cậu lại. Jungkook nhíu mày nhìn hắn, đang định nói gì đó thì luật sư Dong đã lên tiếng trước.
"Đến cô Oh Kanghye."
Jungkook liếc mắt nhìn sang người phụ nữ kia. Cô ta có vẻ rất bất mãn, hậm hức bước đến trước mặt cậu.
"Xin lỗi." cô ta đứng khoanh tay trước mặt hai người, giọng điệu khinh khỉnh lầm bầm: "Muốn bồi thường bao nhiêu thì nói, cha tôi đưa. Thật là lắm chuyện."
"Kanghye!" ông Oh khẽ rít lên. Đứa con gái này từ nhỏ đã được cưng chiều quá độ nên càng lớn càng không biết điều.
Thái độ của cô ta rõ ràng không phải hối lỗi mà là kẻ muốn gây sự. Ban nãy nếu không phải bị ông Oh xách cổ theo thì cô ta cũng không đồng ý đến đây. Vừa rồi nhìn cha mình cúi đầu trước Jungkook, cơn tức giận trong cô ta cũng đã tăng lên, nhưng vì luật sư Dong đứng cạnh nên cô ta không dám làm gì cả.
Jungkook thật sự không hiểu gì, hết ngơ ngác nhìn Taehyung rồi lại nhìn những người còn lại. Đến mức Jungkook cảm thấy bản thân cứ như kẻ ngốc vậy.
Còn Taehyung thì thật sự đã bị chọc giận, hắn ta trừng mắt, nghiến răng đe dọa người phụ nữ không biết trời cao đất dày kia: "Cô nên biết vị trí của mình là ở đâu. Cái ghế hiệu trưởng của cha cô chỉ cần một cuộc gọi của tôi sẽ lập tức biến thành tro bụi đó."
"Anh nghĩ mình là ai mà mạnh miệng như vậy?" cô ta tức giận quát ngược lại Taehyung rồi quay sang cha mình: "Còn cha nữa, anh ta không tài trợ nội thất cho chúng ta thì chúng ta đi mua ở chỗ khác. Cha việc gì mà phải khúm núm trước tên nhóc này chứ? Đây chẳng qua cũng là một thằng nhóc tầm thường gà trống nuôi con vô tình được tên giàu có này nhắm trúng thôi! Thấp kém như vậy thì tại sao chúng ta phải tôn trọng nó chứ hả?"
Nhìn ngón tay đang chỉ vào mặt Jungkook, Taehyung thật sự không kiềm chế được, đứng bật dậy hất cánh tay cô ta ra. Thư ký Jang biết tình hình ngày một tệ nên lập tức chạy đến ngăn tổng giám đốc của mình lại.
Ông Oh cũng chạy đến quát mắng đứa con gái trời đánh của mình: "Kanghye, câm miệng lại! Mày gây chuyện vậy còn chưa đủ hả!?"
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc. Bình tĩnh lại, đây là nơi công cộng."
Thư ký Jang là người ở bên cạnh làm việc cho Kim Taehyung từ lúc TKT vừa thành lập, đến tận giờ cũng đã gần 5 năm trời. Anh ta biết rõ, nếu người con trai kia không quan trọng với hắn thì hắn không đời nào bận tâm. Vậy mà người phụ nữ này dám lớn tiếng mắng người kia như vậy, chắc chắn đã chạm đến giới hạn kiềm chế của Taehyung rồi.
"Anh tính làm gì hả? Đừng tưởng tôi không biết, hai tên đàn ông bệnh hoạn các người hiện đang trong mối quan hệ gì!" cô ta ngày càng lớn tiếng, khiến nhiều người xung quanh đó cũng phải chú ý đến bọn họ. Tuy vậy nhưng cô ta chẳng ý định dừng lại, càng lúc càng phun ra những lời nói độc địa hơn: "Một tên là bố của thằng bé ra tay đánh bạn học, một tên là một thằng nhóc mặt mũi non chẹt đã là cha của một đứa con gái. Suy cho cùng thì không đàng hoàng bám vào với nhau thì cũng đúng thôi! Còn lên mặt dạy đời ai hả?"
"Cô đừng có quá đáng! Lời nói của cô hiện tại đang làm tổn hại đến danh dự của tổng giám đốc Kim, chúng tôi sẽ kiện cô!" luật sư Dong cũng không thể tiếp tục chịu đựng sự độc mồm độc miệng của cô ta nữa. Từ nãy đến giờ anh ta vẫn luôn bật chế độ ghi âm trên chiếc bút đặc biệt của mình. Với đoạn ghi âm đó, chắc chắn cô ta phải chịu một mức phạt không nhẹ.
Kim Taehyung thật sự điên tiết đến mức nắm tay nổi đầy gân xanh, khuôn mặt cũng bị sự tức giận mà hung đỏ. Hắn được dạy dỗ đàng hoàng từ bé, rằng không được lớn tiếng nơi công cộng, không được ra tay với phụ nữ và trẻ em, phải tôn trọng người lớn tuổi, vân vân.
Nhưng bây giờ hắn lại đang ước gì mình chưa từng được học những thứ đó.
Thật sự muốn đấm cho cô ta một cái! Kim Taehyung nghiến răng ken két.
Mọi người xung quanh đang tụ lại mỗi lúc một đông, còn không ngừng chỉ trỏ vào người đang thất thần ngồi trên ghế đá là Jungkook.
"Vậy bọn họ là người đồng tính sao?"
"Cả hai đều đã có con rồi, sao lại..."
"Sao lại đem chuyện này ra ầm ĩ ở bệnh viện vậy nhỉ? Thật là..."
Theo như những gì họ nghe được thì tạm có thể hiểu được rằng, người ngồi ở ghế đá này và người đàn ông mặc vest xám cao lớn kia có mối quan hệ yêu đương đồng tính với nhau. Không những vậy cả hai đều đã có con, mà con của một trong hai người còn là đứa trẻ lưu manh ra tay đánh bạn.
Cùng lúc đó, cảnh sát trực của bệnh viện được thông báo nên đã đến can ngăn.
"Dừng lại! Không được làm ồn nơi này!"
Âm thanh xì xào cộng thêm tiếng hét của người phụ nữ kia khiến đầu óc Jungkook sau một đêm không nghỉ ngơi bây giờ càng trở nên tệ hơn, khuôn mặt cậu tái xanh.
Suy nghĩ mình là nguyên do khiến chuyện này xảy ra, và có thể ảnh hưởng đến cả Taehyung và hai bé con khiến hai tay đặt trên đùi của Jungkook không ngừng run rẩy.
Bỗng chốc trước mắt tối sầm, Jungkook nhắm lại đôi mắt mệt mỏi và ngã xuống ghế.
"Cậu trai kia ngất rồi!" một người phụ nữ trong đám người bên ngoài vừa thấy Jungkook ngã xuống liền hét lên.
Kim Taehyung lập tức quay sang, thấy Jungkook đã chìm vào trạng thái bất tỉnh liền hốt hoảng chạy đến.
"Jungkook, Jungkook à! Jungkook!" hắn vòng tay ôm lấy Jungkook, nhấc bổng cậu lên rồi chạy về hướng bệnh viện, hét lên với vài y tá đang đứng lóng ngóng hóng chuyện gần đó: "Gọi bác sĩ đi!"
Khi đi ngang hai cha con họ Oh, hắn dừng lại một chút, trừng đôi mắt đáng sợ, nghiến răng nói với bọn họ: "Các người chuẩn bị hầu toà đi."
Sau đó gấp gáp đưa Jungkook vào bên trong.
Bảo vệ giải tán những người đang tụ tập gần đó để tránh ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của bạn nhân, không quên khó chịu trách cứ Oh Kanghye: "Đàn bà con gái mà miệng cứ oang oang."
"Cái gì? Anh nói cái gì đó hả?"
Cô ta vậy mà không cảm thấy xấu hổ còn lớn tiếng quát nạt cả người bảo vệ. Nhưng âm thanh giòn giã tiếp theo đã khiến cô ta im bặt. Oh Kanghye ngơ ngác trong giây lát, nhưng ngay khi đã hoàn hồn lại, một bên má của cô ta lập tức cảm nhận được sự bỏng rát.
"Mày có thôi chưa hả!? Mày hại tao chưa đủ hay sao còn dám lớn tiếng la lối? Có biết nhục nhã không hả?"
Cô ta nhìn ra được sự tức giận của người cha già nên không dám cãi lại, chỉ biết ôm má, mếu máo khóc.
Luật sư Dong nhặt lại cặp hồ sơ trên ghế, liếc nhìn bọn họ một cái rồi cũng đi mất.
Động vào Kim Taehyung đã là ngu ngốc. Động vào người anh ta quan tâm còn ngu ngốc hơn gấp bội phần.
***
Jungkook bị ngất do kiệt sức vì từ đêm qua đến giờ không nghỉ ngơi. Nghe chuẩn đoán của bác sĩ xong càng làm Taehyung tức giận. Nhưng giận bọn họ một phần, giận chính mình lại phần nhiều hơn.
Kim Taehyung thật sự muốn đấm bản thân một cái. Khi không lại đưa đám người điên khùng đó đến đây làm phiền Jungkook, dẫn đến tình trạng của cậu trở nên như vậy. Nếu biết trước chuyện này, hắn đã đá luôn hai cha con kia vào tòa mà chẳng cần đưa đến gặp Jungkook rồi.
Thư ký Jang ngồi trong phòng bệnh của Jungkyo, thở dài mấy hơi liền. Ban nãy Taehyung bảo anh lên đây trông Jungkyo vì sợ bé tỉnh dậy không thấy ai sẽ khóc, vậy nên bây giờ anh mới phải ngồi ngốc ở phòng bệnh của bé thay vì bàn giấy như thường ngày.
"Rõ ràng là thư ký, bây giờ lại biến thành bảo mẫu..."
Ở phòng bên cạnh, Jungkook sau hơn một tiếng ngủ say cuối cùng cũng tỉnh lại. Cậu khó khăn nâng mí mắt nặng trĩu. Khi đã nhìn rõ, thứ đầu tiên Jungkook thấy lại là khuôn mặt phóng đại của Kim Taehyung.
"Tỉnh rồi sao? Có thấy trong người chỗ nào không khoẻ không?"
Jungkook lắc đầu. Chợt nhận ra cổ tay đang bị ghim kim truyền nước biển, cậu nhăn mày.
Taehyung thấy vậy liền giải thích: "Là truyền chất dinh dưỡng thôi." rồi hắn nhíu mày, nhỏ giọng trách cứ: "Tại sao không chịu ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ?"
Bác sĩ nói cơ thể Jungkook bị suy nhược khá nặng, nếu tình trạng này còn kéo dài sẽ dẫn đến các bệnh liên quan đến tâm lý và suy giảm khả năng miễn dịch. Đến lúc đó thì không chỉ không ăn uống nghỉ ngơi được, mà còn bịi hành hạ liên tục vì những căn bệnh vặt nữa. Rất nghiêm trọng.
"Vì mãi trông Jungkyo-..." nhắc đến Jungkyo cậu mới giật mình, nhớ đến con gái vẫn ngủ trong phòng nên lập tức tròn mắt nhìn Taehyung: "Jungkyo...?"
"Con bé vẫn đang ngủ. Thư ký của tôi đang trông ở bên cạnh."
Nghe hắn nói vậy Jungkook cũng yên tâm hơn, khẽ gật gù. Thấy Jungkook chống tay lên giường muốn ngồi dậy, Taehyung nhanh chóng dùng tay đỡ phía sau lưng.
"Ngồi dậy làm gì? Nằm nghỉ ngơi một chút nữa đi."
"Anh Kim Taehyung, tôi nghĩ cúng ta cần nói chuyện." Jungkook đột nhiên nghiêm túc nhìn Taehyung khiến hắn có chút chột dạ.
Taehyung gật đầu. Hắn cứ nghĩ sẽ phải nghe cậu trách cứ vì đống rắc rối vừa rồi. Nhưng khi nghe Jungkook nói xong, hắn mới thấy thà nghe cậu trách còn tốt hơn.
"Chúng ta tốt nhất đừng liên lạc hay gặp mặt nhau nữa."
Sun.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com