•3•
Sau ngày hôm đó thì thật sự Kim Taehyung cũng không còn chọc cậu nữa, Jeon Jungkook vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đợi hắn trêu ghẹo rồi kéo tay áo lên xử tiếp. Nhưng mà không, sự yên bình mà mấy ngày nay hắn dành cho cậu thực sự khiến cậu giật mình.
"Jungkook à, giặt giúp tôi cái cái áo vest này với ban nãy tôi bất cẩn làm đổ cacao vào rồi."
Được cái này thì mất cái kia, công việc của thư ký cũng không quá lằng nhằng phức tạp nên hầu như Jeon Jungkook có khá nhiều thời gian rảnh. Vì thế nên cấp trên của cậu bắt đầu sai vặt, hắn muốn cậu làm hết cái này đến cái kia. Có khi vừa hoàn thành xong việc này là phải cắp đít đi làm tiếp việc được sai, thư ký đâu thì Jeon Jungkook không biết chỉ biết là hiện tại cậu giống osin quá đi.
Kim Taehyung liếc mắt nhìn Jeon Jungkook đang khom lưng giặt dùm hắn chiếc áo vest mà thoã mãn. Đưa tay lên nới lỏng chiếc cà vạt, mắt hắn vẫn không rời khỏi vòng ba của cậu, đầy đặn trông mà muốn cắn.
Hắn đó giờ không thích sai vặt nhân viên vì hắn cho đó là lạm dụng chức quyền, nhưng đối với Jeon Jungkook thì khác. Không biết nữa, Kim Taehyung cảm thấy khuôn mặt bí xị mỗi lần bị sai việc của cậu rất đáng yêu. Cứ mím môi phồng má như thế thì ai lại chẳng tiếc lời trêu ghẹo một tí chứ, không trêu thì lại uổng quá rồi.
"Cậu xong rồi hả? Qua đây bóp vai dùm tôi một tí được không?"
Chẳng lẽ bây giờ lại kêu không? Câu hỏi gì mà có mỗi một câu trả lời thôi vậy?
Jeon Jungkook nén cơn giận, môi lại tiếp tục mím lại mà đi đến phía sau lưng hắn. Bàn tay cậu nhẹ nhàng ấn vào các khớp xương mà day day, bàn tay cũng bắt đầu nắn bóp đều đều hai bên khiến Kim Taehyung thoải mái đến mức người muốn mềm nhũn ra mà dựa lưng vào thành ghế.
"A!"
"Xích lại gần một tí."
Jeon Jungkook giật mình khi hắn vòng tay ra đằng sau mà đặt lên mông cậu, còn định mắng cho Kim Taehyung một trận thì câu nói của hắn khiến cậu gật gù vì có lí. Chấp nhận bị sàm sỡ mà không có bất kì ý kiến nào, cậu còn chuyên tâm xoa bóp cho hắn đến nỗi không thèm chú ý đến khuôn miệng đã nhếch lên cười thoả mãn đến mức nào.
"Được rồi cậu về bàn làm việc đi."
Jeon Jungkook mở cờ trong lòng, tung tăng cười khì khì đi về chỗ mình. Nhìn bàn làm việc mà cậu nhớ nhung biết bao lâu nay, một ngày cậu còn chưa được ngồi cùng nó được một tiếng nữa.
"À thôi ra đây đi, tôi đang vẽ bản thiết kế cậu đứng cạnh xoá mấy nét tôi không cần."
Lớp mầm non anh vẽ tranh bộ cũng cần cô giáo bôi cho luôn hả?
Vừa vươn vai còn chưa kịp để xương khớp giãn cơ, cậu lại thở dài đứng lên bước về phía bàn làm việc của hắn. Jeon Jungkook có cảm giác như giám đốc của cậu là đồ giả vậy, giống cái kiểu là robot hàng xịn nhưng vẫn bị thiếu chức năng ấy.
Nhiều lúc Kim Taehyung ký hợp đồng mà nhăn mày quá cũng kêu cậu ra kéo chân mày hắn lại vì hắn sợ sự đẹp trai của hắn sẽ tàn phai vì thói quen này. Có khi thì tự lên cơn mà cởi cà vạt ra bắt cậu thắt lại cho bằng được, nhưng không phải thắt bình thường mà là vừa thắt cà vạt vừa ôm. Kim Taehyung sợ cậu sẽ thắt luôn cái cổ hắn, bày ra âm mưu giết người diệt khẩu mà bỏ chạy đi mất nên mới phòng hờ.
Ấy thế mà các chị trong công ty vẫn mê Kim Taehyung như điếu đổ, không tiếc lời tân bốc hắn lên tận trời xanh mây trắng nắng vàng khiến cậu chỉ nhiều lúc muốn hét thật to cho bọn họ hiểu rằng giám đốc của họ là đồ trẻ trâu biến thái như thế nào. Thật là ức chế quá đi mà!
"Bôi dùm tôi nửa cái bản thiết kế này luôn đi, nhìn kì mắt quá."
Đùa nhau đấy à giám đốc ơi, anh vẽ hết bà nó một trang giấy xong bắt tôi xoá hết nửa trang luôn? Jeon Jungkook cố gắng kìm chế, tặc lưỡi cúi thấp người xuống mà bắt đầu bôi bôi xoá xoá để mặc Kim Taehyung ngoái đầu ra đằng sau để nhìn chằm chằm mông mình.
Chu choa mạ ơi.
Được ngắm nhìn ở khoảng cách gần như thế này khiến Kim Taehyung như muốn dán luôn cặp mắt của hắn vào mông cậu. Nhìn còn to hơn cái đầu hắn luôn ấy chứ, này mà để gối đầu mỗi đêm thì sướng bay lâu đài tình ái luôn.
Mờ ê mê.
"Cậu thường đi làm bằng phương tiện gì đấy Jungkook?"
"Có chuyện gì sao thưa giám đốc?"
"À không có gì, tôi hay quan tâm nhân viên nên hỏi thôi. Làm việc cùng cậu một tháng rồi mà tôi vẫn chưa biết gì nhiều về cậu cả."
"Thường thì tôi đi bộ còn nếu gấp quá thì tôi đi xe bus th.."
"Tôi đi làm một mình cũng rất buồn, hay là tôi sang chở cậu đi làm chung nhé?"
"Còn có dịch vụ quan tâm nhân viên như này luôn sao?"
"Cậu là thư ký của tôi, lắm lúc cần gặp đối tác gấp thì như vậy tiện hơn nhiều đỡ mất công cậu chạy qua chạy lại."
Nghe hắn nói vậy nên Jeon Jungkook cũng gật gù rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống làm cho tốt công việc. Kim Taehyung thoã mãn vì dụ được người, vậy là sẽ có nhiều thời gian hơn dành cho nhau rồi.
...
"Đưa tay cho tôi đi anh Kim."
"Hửm?"
Kim Taehyung khó hiểu quay qua nhìn cậu, bây giờ cả hai đang đứng trong thang máy riêng dành cho giám đốc. Vì ở đây kín đáo nên Jeon Jungkook muốn nắm tay hắn sao?
"Tay anh dơ quá, toàn màu chì kìa."
Biết bản thân mình bị hố, hắn ho vài cái rồi lấy tờ khăn ướt từ tay cậu mà tự lau. Quê để đâu cũng không hết, tai hắn đỏ ửng hết cả lên. Thang máy vừa 'ting' một tiếng Kim Taehyung nhanh chóng sải bước đi ra ngoài để lại Jeon Jungkook lật đật vội vã chạy theo.
"Cái tên điên này."
Cậu lẩm bẩm trong miệng, không nhắc hắn thì người ngoài nhìn vào chắc nghĩ hắn ở dơ rồi. Ở đấy mà giận với chả dỗi, hắn có cái gì hoàn hảo trong mắt cậu đâu mà sợ mất hình tượng không biết nữa.
"Khụ khụ."
"Bộ anh bị lao phổi hả?"
"Cậu dám nói tôi như vậy?"
"Anh ho từ công ty tới nhà tôi luôn rồi đấy!"
Ừ nhỉ?
Jeon Jungkook thở dài, nhìn cái mặt bất ngờ của hắn cũng đủ hiểu. Nói lời cảm ơn xong liền mở cửa đi ra, chưa kịp đóng cửa lại thì giọng của Kim Taehyung một lần nữa vang lên.
"Đi cẩn thận!"
"Từ đây đến cửa nhà tôi có 10 bước thôi?"
"Cũng phải cẩn thận."
"Tại sao?"
"Cậu té thì mông cậu đau, chăm sóc nó cẩn thận vào, tôi xót!"
Vì sợ bị chửi, nói xong hắn liền trườn người qua mà đóng cửa xe lại mà phóng đi mất khiến Jeon Jungkook sợ hãi chạy vội vào nhà. Chắc chắn giám đốc của cậu là một tên khùng rồi, đáng sợ thật sự. Nhanh chóng dẹp Kim Taehyung qua một bên, Jeon Jungkook bắt đầu nấu cơm nước rồi đi tắm.
...
"Ủa sao quần lại dính màu bút chì?"
...
"Đờ heo? Dính tận 5 vết luôn á?"
____
"Gì? Hỏng biếcccc!"
Pyennhii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com