Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

•8•

Mày đang gián tiếp giúp tao đến với Jeon Jungkook sao? Một ý tưởng không tồi nếu mày cứ tiếp tục bỏ em ấy lại một mình.

Lại là cái con người đó, thật sự là khiến Kim Taehyung phát điên lên được mất.

Bước chân anh ngày càng gấp gáp, tựa hồ như muốn bỏ mặc tất cả mà chạy thật nhanh tới chỗ bạn nhỏ nhà mình. Tiếng động mà Kim Taehyung tạo ra không hề nhỏ, phỏng chừng lại có thể đủ lớn để đánh thức cả nhà. Nhưng anh nào có quan tâm chứ, thứ khiến anh lo lắng nhất bây giờ chính sự an toàn của Jeon Jungkook thôi.

Chỉ cần cậu an toàn, anh nguyện bị cả nhà mắng chửi, chỉ cần là cậu vẫn còn bình yên mà thôi.

Kim Taehyung chạy muốn hụt hơi, cuối cùng cũng đã đến trước cửa phòng. Chỉ cần nghĩ tới việc đằng sau cánh cửa kia không có Jeon Jungkook, ngực trái của anh liền nhói lên một hồi.

Anh thật sự không muốn nghĩ đến, và nếu đã nghĩ đến thì anh cũng không hề muốn nó xảy ra.

Jeon Jungkook của anh.

KooKoo của anh.

Trân quý của đời anh.

'cạch'

Nắm cửa xoay một vòng, vang lên một tiếng kêu rõ to. Bàn tay anh run run, nắm chặt lấy chốt cửa, đẩy vào. Đặt từng bước chân vội vã lên phía trước, một tầng mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán anh.

Jeon Jungkook nghe thấy tiếng động liền xoay mặt qua, môi bắt đầu mếu khi nhìn thấy hình bóng của Kim Taehyung. Hai tay đưa tới phía trước với mong muốn được ôm ôm, được yêu thương, được dỗ dành.

Kim Taehyung vội vàng chạy tới ôm trọn người vào lòng. Dùng cái ôm bao bọc lấy Jeon Jungkook bằng tất cả niềm yêu thương mà anh có, giống như sợ chỉ cần anh lơ là một chút cậu liền biến mất không dấu vết. Người của anh, phải để anh yêu thương.

Jeon Jungkook úp mặt vào lồng ngực anh mà dụi dụi, cánh tay ôm lấy tấm lưng rắn chắc, hai bàn tay nắm chặt lấy áo của anh. Trông cậu nhỏ bé biết bao nhiêu khi dựa dẫm vào người đàn ông này.

Đợi hẳn một lúc khi tâm trạng cả hai đã ổn định, Kim Taehyung mới chịu đưa một tay lên xoa mái đầu tròn tròn đang áp vào ngực mình.

Thật may mắn.

Thật may mắn vì cậu vẫn còn ở đây, trong vòng tay Kim Taehyung này.

Kim Taehyung cử động yết hầu, điều chỉnh tông giọng, nhẹ nhàng hỏi:

"Làm sao lại mếu như thế? Sao KooKoo không ngủ tiếp đi?"

Sở dĩ anh hỏi như vậy là vì muốn giấu nhoẹm luôn cái chuyện anh đã đọc được bức thư kì quái ở dưới sân. Anh không muốn cậu sẽ hoảng loạn giống như anh, một lần nữa.

"C-có thứ gì đó sờ vào gáy em. Em cũng không mở mắt được dẫu đã tỉnh...em sợ lắm. Mãi đến khi vùng ra được thì lại không thấy Taehyungie đâu...em..em.."

Kim Taehyung có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong chất giọng nghẹn ngào của cậu. Âm thanh ngắt quãng ấy như một lưỡi dao cứa lấy tim anh.

Đau lòng siết lấy đối phương càng chặt hơn, Kim Taehyung kề cằm vào hõm cổ cậu, môi run lên không nói thành lời. Chỉ ôn tồn vỗ về, cố gắng toả ra Pheromone để bao bọc bạn nhỏ Omega này. Ý muốn nâng niu, bảo vệ.

Mặc dù tâm trí cơ hồ đã muốn nổ tung vì tức giận, nhưng anh vẫn muốn đăt cậu lên trên hết tất cả, quy ra chỉ muốn ưu tiên đối phương.

Tự trách bản thân ngu ngốc vì để cậu ở một mình trong phòng, anh đã quá chủ quan rồi. Càng nghĩ lại càng thấy bản thân sai xót, lại bất giác đưa tay lên sờ lấy ót của cậu. Jeon Jungkook khẽ giật mình vì bị sờ chỗ nhạy cảm, nhưng cảm giác này lại an toàn hơn là để thứ kì lạ ban nãy chạm vào hơn nhiều.

Từng khớp tay thon dài của Kim Taehyung cứ miết qua miết lại ở nơi nhạy cảm của bạn nhỏ Omega. Jeon Jungkook mềm nhũn cọ cọ vào hõm cổ anh, đôi mắt chứa một tầng sương mù mông lung cảm nhận từng cái chạm đầy ái muội của Kim Taehyung. Cậu tưởng chừng như một miếng bơ tan chảy giữa thời tiết oi bức. Nóng đến đổ mồ hôi hột. Mặc dù bây giờ là giữa đêm muộn, gió trời thì se lạnh và phòng thì có lắp điều hoà.

Pheromone của Kim Taehyung toả ra ngày một nồng, như muốn chiếm hết tất thảy buồng phổi của cậu. Jeon Jungkook khó chịu nhúc nhích thân người, ót bắt đầu toả ra hương sữa bột ngọt ngào, dịu dàng ôm lấy Pheromone bạc hà đặc quánh của Kim Taehyung.

Đột nhiên tầm mắt cậu va phải thứ ánh sáng nhè nhẹ cứ phảng phất, chiếu lên tấm lưng vững chãi mà cậu đang ôm lấy. Ngẩng đầu lên, hướng mắt theo thứ ánh sáng kì lạ ấy. Đồng tử Jeon Jungkook co lại khi biết được luồng ánh sáng đó phát ra từ đâu.

Trăng tròn.*

Không thể nhầm lẫn đi đâu được, chính xác là nó. Vậy hoá ra Pheromone của Kim Taehyung ngày một nồng hơn theo thời gian là do ảnh hưởng của quỹ đạo sao?

Chính Kim Taehyung cũng dần nhận ra sự thay đổi thất thường của bản thân. Hô hấp ngày càng trở nên phức tạp, lồng ngực phập phồng liên tục. Và quan trọng là, anh đang dần bị mê luyến mùi hương của Jeon Jungkook. Cái cảm giác muốn chiếm hữu đối phương ngày càng trở nên mãnh liệt.

Khó mà có thể kiểm soát.

Anh gượng người, cố gắng đẩy Jeon Jungkook ra dù cho chính bản thân anh cũng không muốn làm điều này một chút nào.

Nhưng có lẽ như Jeon Jungkook đã đoán ra được phần nào suy nghĩ của anh, hiểu anh vì lo cho mình nên mới làm vậy nên lại càng chống đối. Hễ vừa thoát ra là ngay lập tức bị cậu ôm chặt lại.

"KooKoo à...Ha! Không thể, tránh xa anh ra!"

"Không. Em không đi đâu cả!"

Jeon Jungkook liên tục lắc đầu từ chối. Tay níu lấy tà áo anh đến muốn rách.

"Argg~Tránh xa anh ra Jungkookie."

"Không được, ở đây không có thuốc. Nếu em bỏ đi...hức..thì.."

"Anh không muốn làm em đau."

Sự kiên định mà Kim Taehyung bày tỏ ra cũng không phần nào làm lay động được trái tim cứng cỏi của cậu. Hết cách, anh chỉ còn nước đẩy cậy nằm ngã xuống giường rồi chạy ngay vào phòng vệ sinh gần đó mà chốt khoá cửa lại.

Jeon Jungkook thật sự đã có một chút ngốc đối với tình huống quái gỡ này. Mang gương mặt thất thần mà chạy tới phía phòng vệ sinh rồi liên tục bảo anh hãy ra ngoài.

Kim Taehyung ở phía bên trong cật lực tự giải toả cho bản thân. Alpha khi đến kì phát tình thật sự không cần quá dựa dẫm* như Omega, họ có thể tự giải quyết nếu họ muốn. Chỉ là, mùi hương của Jeon Jungkook đã phần nào đánh vỡ ý chí của anh. Khiến anh khó khăn trong việc tự kiềm chế chính mình.



.



Trăng tròn*: Alpha thường sẽ không có chu kì phát tình hằng tháng như Omega. Nhưng Alpha lại bị ảnh hưởng từ chu kì của mặt trăng, bởi vì quỹ đạo của mặt trăng luôn có vòng lặp. Alpha sẽ không phát tình thường xuyên nhưng sẽ có lúc phát tình một cách đột ngột.

Dựa dẫm*: Omega khi phát tình thường sẽ dùng thuốc nếu chưa có bạn đời nhưng cách thức này rất nguy hiểm, lạm dụng thì sẽ vô sinh. Nhưng nếu phát tình đúng lúc muốn kết đôi với bất kì một Alpha nào đó thì sẽ thực sự dính người. Đã kết đôi rồi thì sẽ luôn dựa dẫm vì mạng sống của Omega phụ thuộc vào Alpha.

Pyennhii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com