UnderDoki Chap cuối
Lượn lờ xung quanh cái Tale nhỏ bé của mình,Core Frisk hướng đôi mắt nhìn quanh thị trấn Snowdin.Dừng chân,thứ cô chú ý nãy giờ là một ngôi nhà cũ bị vùi lấp trong đám tuyết trắng,cô khá tò mò về nó,chả nhẽ ở đây không có ai ở,liệu cô có nên vào không?Vốn dĩ cô là người kiểm soát nơi này việc gì phải sợ.Run rẩy cô đẩy cánh cửa mục nát và đi vào...
Nó không hề đáng sợ như cô nghĩ.
Nội thất trong đó chỉ vỏn vẹn một kệ sách,một cái bàn,tủ quần áo và cái giường...Tiến đến gần bên cái bàn được làm bằng gỗ mộc,nơi có một quyển sổ màu hồng phấn để trên.Nó ghi:Nhật kí.
Cô bật cười nham hiểm với ý nghĩ trong đầu"Ai bảo không khóa cửa nẻo cẩn thận,tôi quất đây!"
Lật từng trang giấy thấm mùi mực mới,từng dòng chữ nắn nót xuất hiện trong đôi mắt của cô.
Cô im lặng nhìn từng trang giấy thấm đẫm những suy nghĩ mong manh nhưng sâu sắc,nước mắt và máu...
"Ngày,tháng,năm cứ dần trôi,ngày em từ biệt anh cũng ngày càng xa vời đến nỗi em không thể nhớ chính xác là ngày bao nhiêu,em muốn muốn được ở bên anh lại một lần nữa,em muốn quay lại những năm tháng đã xa vời ấy,muốn được như ngày xưa...
Core!Frisk thở dài,nghĩ ngợi gì đó cô dịch chuyển khỏi nơi không hơi ấm này...
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Eyyy!Lâu lắm không gặp!
Tôi đáp xuống bên cạnh Doki!Frisk-nơi cô đang nuốt cái bánh bao khô.
-Haizz!Nếu cô thiếu G thì tôi sẽ chu cấp cho cô mà không cần hà tiện đâu vậy mà!
-Không!Tôi ổn!-Doki!Frisk lạnh lùng đáp.
Tôi cười nhạt,rồi vung vẩy quyển sổ màu hồng của cô cùng với nụ cười đắc ý:
-Ahaha!Tôi đã đọc nó rồi đấy!
Doki!Frisk nhíu mày đầy giận dữ rồi giật phăng lấy quyển sổ,miệng không ngừng lầm bầm:
-Cô ta bị làm sao vậy?Tọc mạch,thiếu văn hoá,xấu tính...
Tôi thở dài,đương nhiên là hối lỗi rồi nhưng do cái tính tọc mạch của mình nên,...
Ngồi xuống chiếc ghế băng đằng sau rồi cười nhẹ:
-Tôi xin lỗi vì đã đọc nó!
Vừa nói tôi búng tay ra hai cái bánh bao nóng hổi,mềm dẻo khác xa cái của cô ta.Doki!Frisk nhìn tôi với bản mặt đang mời chào cùng với hai cái bánh bao,cô lững lự một hồi rồi cũng ngồi xuống kế bên tiện tay giật luôn cái bánh bao,hậm hực nói:
-Chỉ là tôi đói thôi đấy!
Tôi nhún vai ý bảo"Sao cũng được!"
Thấy tôi im lặng Doki!Frisk nhíu mày hỏi:
-Vậy cô muốn cái gì?
-Đừng có cứng nhắc như thế,thả lỏng đi!
Tôi cười cợt đáp rồi cắn một miếng bánh.
-Cô muốn tôi cho cô một ân huệ không?
-Ân huệ?Nói đi tôi nghe!
-Nếu tôi nói tôi cho cô gặp lại anh ấy thì sao?
Nghe thấy điều tôi vừa nói,Doki!Frisk phát nghẹn,miếng bánh bao cứ mắc ở trong cổ họng hệt như cái suy nghĩ hiện tại đang tắc nghẹn vậy.Tôi phát hoảng thấy vậy vột đưa cho cô ta một li trà oolong:
-Này cô không sao chứ!
-Thật chứ?-Không thèm quan tâm đến câu hỏi của tôi,mắt Doki!Frisk sáng long lanh như sao sa,khác hẳn cái thái độ lạnh lùng khó ưa vừa nãy.
-Chắc chắn rồi!-Tôi ấp úng đáp.
Thấy tôi phát hoảng với thái độ của mình,Doki!Frisk ngồi lại xuống ghế tay vân vê miếng bánh bao đã nguội ngắt nhưng cô vẫn thấy ấm lòng lắm:
-Dù anh ấy có không cần tôi nữa nhưng chỉ một lần thôi,hay một chốc thôi cũng muốn gặp anh ấy!
-Tôi hiểu rồi!-
Tôi đứng dậy khỏi ghế,mỉm cười nói rồi búng tay:
-Hẹn gặp lại!
------------------------
Mọi thứ xung quanh trước mắt Tôi xoay chuyển ,toàn bộ khung cảnh náo nức ở thủ đô của Core!Frisk thay thế vào một thị trấn trắng xóa yên tĩnh.
-Snowdin!
Tôi reo lên,nước mắt không cầm được cứ lã chã rơi xuống,vẫn cái thư viện quen thuộc vẫn là những ngôi nhà gỗ phủ kín bằng lớp tuyết,vẫn là hình bóng quen thuộc của toàn bộ quái vật.Vậy là tôi đang ở quá khứ ư?Đang ở cái nơi mà mọi quái vật đang sống hoà thuận là cái nơi kẻ huỷ diệt,ích kỷ là tôi chưa từng đến...
Tôi cười nhạt,sao mà đau đến thế,ừm cũng chỉ tại tôi mà tất cả bọn họ đều phải chết,do cái tính tham lam và độc chiếm.
Liệu việc tôi đi gặp anh bây giờ là đúng hay là sai?Tôi không biết...
Lên quyết tâm dù có xảy ra chuyện gì tôi vẫn mãi yêu anh,vẫn mãi thủy chung dù có phải đánh đổi bất kì thứ gì đến chăng nữa...
Nghĩ vậy,tôi quệt giọt nước mắt đi và chạy thật nhanh đến ngôi nhà quen thuộc ấy.
Ngôi nhà được thắp sáng bằng đèn neon nên khi nào trông như Giáng Sinh là vĩnh cửu vậy.Tôi chần chừ một lúc,tâm trạng biết bao rối bời,Tôi gõ cửa:
-Cộc cộc!
Sau vài giây hồi hộp,lo lắng,biết bao xúc cảm...rồi
-Cạch!
Cánh cửa mở ra hình ảnh biết bao nhung nhớ ấy hiện lên trước mắt tôi,vốn dĩ tôi luôn nghĩ nó mãi là ảo ảnh chỉ nên chôn sâu và quên dần trong kí ức nhưng giờ cái thứ đáng bị lãng quên ấy bỗng chốc ùa về,sống động hẳn trong tâm trí tôi.
-Ồ,con người à?Laau lắm mới nhìn thấy đấy!Heh,này cô có việc gì cần tôi giúp không vì ở đay có rất nhiều kẻ khát người đấy!
Anh cười rồi lách người chỉ cái gia đình cũ của cô đang quây quần tụ họp bên nhau,nhìn cảnh tưởng sao đỗi đau lòng quá:
-Ahaha!Tôi chỉ lạc đường thôi?
-Vậy hả!?Cô cần giúp gì không?
Anh nở nụ cười nhàn nhạt nhưng sao mà thân thương đến thế,tôi đau đáu nhìn anh rồi lại nhìn cảnh mọi người quây quần cười nói vui vẻ với nhau,có cả chị ấy nữa,Chara!
Kìm giọt nước mắt không rơi,tôi biết tôi không phải là một phần trong cái gia đình hạnh phúc ấy,cũng không phải là thành viên quan trọng,chỉ là một kẻ qua đường,bỗng chốc được thế chỗ một người rồi sau đó ra đi không ai nhớ đến,không ai cần,không ai yêu thương.Tôi cười nhạt,nhưng không còn những đau thương tủi nhục trên môi nữa,đến lúc tôi phải buông tay,phải bỏ cuộc, đôi lúc cứ cố chấp mãi cũng không được.Tôi mỉm cười chân thành nhất với anh:
-Ah!Xin lỗi,có khi tôi biết đường rồi,Sans!
-Hm..Sao cô biết tên tôi?
-Vì..em yêu anh mà!
Tôi bật cười khúc khích nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi,đau lắm.đau như cắt,nó gào xé,cứa mạnh vào tim tôi.
-Uỳnh!
Cả Snowdin như một chiếc gương khổng lồ bị nứt rồi vỡ vụn,mọi thứ sụp đổ rồi biến mất.Mảnh trời bị vỡ tan tành,người dân xung quanhtrowr nên điên loạn và bật cười khúc khích.và rồi anh cũng thế,nứt làm đôi,làm ba nhưng con mắt vẫn chăm chú nhìn tôi một cách khinh bỉ.Tôi hoảng sợ,ôm đầu khóc nức nở,hẳn là tôi đã thay đổi dòng thời gian nên mọi thứ mới điên loạn đến mức này,nhưng tôi không muốn rời xa anh chút nào cả.Vươn tay về phía trước như muốn động vào anh nhưng rồi...
-CHOANG!
Từng mảnh gương còn phản chiếu hình anh bay lả tả trong thế giới hỗn loạn trông chúng đẹp đến nhường nào.Tôi gào khóc đưa tay về phía trước như muốn lưu giữ một chút hơi ấm của anh từ mảnh gương đa màu sắc ấy,nhưng vô ích!
Tôi ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo,tay ôm đầu bịt kín tai để không phải nghe thấy những tiếng khóc thê lương ấy,mọi cảnh,mọi vật xung quanh bụi mù rồi hóa thành một lốc xoáy trắng xóa bao quanh lấy tôi rồi nuốt chửng lấy tôi.
Ra đây là cái kết nều tôi thay đổi mạch thời gian.
Tôi cũng không mong muốn Core!Frisk đến cứu mình.
Tôi sẽ chỉ ngồi đây mãi và ôm nỗi đau vô tận này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com