Chương 5.
"Huỵch...!!"
Lưng Michael đáp đột ngột xuống nền đất lạnh nơi con hẻm u tối, tạo nên một nhịp trầm đủ mạnh để làm cả con người yếu ớt kia tê liệt tạm thời. Tiếng gầm gừm bực bội trong cổ họng của gã bặm trợn to con kia làm tầm mắt cậu càng thêm chao đảo, về cơ bản là không thể định hình kịp cú tấn công bất ngờ vừa rồi. Gã liếc nửa con mắt nhìn cậu trai đáng thương đương gắng gượng ngồi dậy, gã lại xồng xộc lấn tới. Michael nghiến chặt răng, run rẩy cảm nhận vết thương nơi bụng rách toạt ra, máu thấm ướt cả băng gạc. Tầm nhìn như lòa đi vì mệt, dẫu vậy, cậu gắng nhìn quanh mong cầu tìm thấy vật phòng thân, một món vũ khí để chống trả. Một tia mặt trời chợt lóe lên, Michael nhìn thấy một mảnh chai thủy tinh nằm gọn trong tầm mắt, trong góc tối của con hẻm, nơi những tia nắng hiếm hoi ghé đến. Cậu rướn người sang phải, đưa tay với về hướng mảnh chai kia.
"Tao đang bực mình vì nợ tiền, may thay, mày không có tiền, tao lấy mày làm bao cát để xả giận cũng được."
Kẻ kia nhếch mép cười, tiếng cười khục khục của gã vang vọng khắp con hẻm tạo ra những tiếng vang rợn gáy, đê tiện. Gã tiến đến chỗ cậu, chân dậm bình bịch, ngạo nghễ. Gã xốc người cậu ngồi dậy, không thương tiếc đấm vào mặt cậu.
"...Agh—"
Michael không thể tránh, cậu lãnh trọn cú đấm, lực tác động quá mạnh, khiến đầu cậu choáng váng vì những cơn đau liên tiếp vọng lại. Mặt khác thì gã cũng đã lôi cậu lại gần mảnh chai thêm một chút. Cố lên Michael, chút nữa thôi.
Chợt mắt cậu tối sầm lại. Toàn bộ sự tỉnh táo cuối cùng bị dập tắt, như ngọn lửa cháy âm ỉ rồi lụi tàn đột ngột. Michael gục mặt hướng xuống đất, cả người buông thõng, chỉ lấy điểm tựa duy nhất là cánh tay kẻ kia vẫn đang ghì chặt cổ áo cậu. Phải chăng đã đến giới hạn chịu đựng?
Tên kia cũng dừng một chốc nhìn cậu, rồi bật cười ha hả.
"Mày yếu ớt thế sao hã thằng nhãi? Tao mới vung tay có vài cái mà đã gục ra đấy rồi à?"
"..."
Không một tiếng động đáp lời hắn, hắn nhếch mép cười mỉa mai, "Mày chán quá đấy, mau dậy vùng vẫy như chuột chết cho tao xem nào!!", hắn vung tay định giáng một đòn nữa lên mặt cậu.
"XOẸT---!"
Một tiếng va chạm bén lịm khẽ vang, theo đó là chất lỏng đỏ tanh bắn tung tóe. Hắn giật mình té ngả ngửa ra sau, biểu cảm nhăn nhó. Hớt hải ôm lấy cánh tay phải đẫm máu lênh láng bị cắt sâu của hắn, hắn hét một tiếng đầy đau đớn. Cơn đau khiến gã côn đồ run rẩy, nhưng lại như rót thêm phấn khích vào ly rượu say máu của kẻ gây ra sát thương. Phía bên kia, Micheal tay cầm mảnh chai thủy tinh, lấy hai chân làm trụ, cậu ngửa ra sau rồi từ từ đứng dậy. Quả là một tư thế quái dị.
"Mày- mày dám-" Gã kia lắp bắp trước dáng vẻ rợn xương sống của cậu: người lấm lem máu tươi, đứng hơi cúi người, đôi mắt tím dị thường dán chặt lên người gã. Gã nghe lòng ngực mình hoảng hốt, nhận ra mình đã bị khoá chặt mục tiêu bởi kẻ săn mồi. Nếu gã bự con hơn cậu bao nhiêu, thì giờ đây gã lại cảm giác như mình chỉ là con mồi bé nhỏ bấy nhiêu. Michael đứng ngược sáng, cậu lau vệt máu trên miệng mình, bật cười.
"Hahaha, mới bước chân ra đường chút lại được chào mừng bởi thể loại rác rưởi như mày à? Tệ thế."
Giọng nói rè rè pha lẫn máy móc đều đều vang lên, cho dù có ngốc đến máy cũng không khó để nhận ra rằng giọng nói ấy không thể là của con người phát ra được. Gã côn đồ gượng dậy khỏi mặt đất, nhưng nhanh chóng bị cậu đạp cho ngã lăn lại ra đất.
"Tôi cho chú được phép đứng dậy à? Người lớn mà không biết nghe lời gì cả. Chậc chậc."
Một cú đạp thẳng giáng lên bụng gã khiến gã xay xẩm mặt mày và chỉ có thể gầm gừ đau đớn. Gã tái mặt hoang mang: "Làm sao mà đột nhiên thằng nhãi này lại mạnh như thế?" Gã túm lấy chân cậu, cố giải thoát bản thân khỏi thế bí nhưng dường như không khả thi chút nào cả. Giờ đây tình thế hoàn toàn bị đảo ngược: gã côn đồ nằm dưới đất và bị áp đảo hoàn toàn, còn nạn nhân bị chặn đầu đang đứng trên, hung hãn và tàn bạo. "Michael" giữ nguyên tư thế như vậy, khoé miệng hơi cong lên rõ vẻ tàn bạo.
"Hm... Kẻ xấu thì phải bị phạt thôi."
____________________________________
"..."
Cơn đau đầu kéo Micheal về với hiện thực. Cậu choàng tỉnh, hốt hoảng nhìn xung quanh mình. Sofa, tivi, bàn ghế, đồng hồ... Đây là nhà cậu. Quái lạ, chẳng phải cậu đã bị một tên côn đồ đánh khi ra phố sao? Sao bây giờ lại ngồi đây?
"Hình như mình đã ngất đi giữa lúc đó."
Cậu nhớ lại, từng kí ức rời rạc cố ghép lại như những mảnh ghép. Hồi tưởng về những đòn đánh như trời giáng khiến cậu rùng mình. Cái mạng của cậu thật lớn, ấy vậy mà vẫn chưa chết. Vậy thì là ai đã cứu cậu?
Micheal nhích người, ngay lập tức những cơn đau rát buốt lên tận đến hai bán cầu não. Bấy giờ cậu mới nhìn lại tình trạng của bản thân: khắp thân bê bết máu, những vệt máu đã sẫm màu và đông cứng như thể chúng đã ở đó được một hơn một ngày vậy. Cậu đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn đã sờn cũ của mình, đối diện với chiếc tivi bám bụi mà cậu vẫn hay xem các chương trình kịch mỗi tối đi làm về. Nhưng dạo này cậu không còn hay bật lên xem nữa, không biết bộ phim cậu đang theo dõi đã đến hồi kết chưa?
Liếc nhìn nơi đồng hồ, chiếc kim giờ chỉ ngay số 5. Nghĩ vẩn vơ thế nào, Michael lại với tay đến chiếc remote, bật tivi lên. Thời gian qua thật kinh khủng biết nhường nào, và cậu chỉ muốn tìm cho mình một thứ gì đó để khiến cậu tạm quên đi mớ bòng bong ấy thôi.
"..."
Bây giờ chỉ mới 5 giờ, biết là chương trình ưa thích của cậu không chiếu giờ này, nên cậu chuyển sang các kênh khác mà cậu ít khi xem. Nào là dự báo thời tiết, hay những chương trình đài truyền hình nhàm chán mà cậu bị bắt phải ngồi xem khi xem ti vi cùng gia đình ngày trước. Chẳng có gì đủ hay để khiến Michael thấy hứng thú. Chợt, cậu dừng nhấn đổi kênh ở một bản tin thời sự.
"...Vào lúc 4 giờ chiều ngày xy tháng ab (cụ thể là ngày hôm qua), cảnh sát đã phát hiện một thi thể của một nam thanh niên đã tử vong trong một con hẻm. Trên người nạn nhân là các vết thương rất sâu ở các vùng hiểm, nạn nhân được tìm thấy trong tình trạng máu me bê bết và chằn chịt vết cắt. Cảnh sát đã không thể tìm thấy hung khí, nhưng dựa trên các vết cắt trên người hung thủ, cảnh sát đã phát hiện ra các mảnh thủy tinh li ti trên miệng vết thương. Dự đoán hung khí là mảnh chai thủy tinh. Được biết nạn nhân là một tên côn đồ không rõ danh tính hay đi loanh quanh trong các con hẻm vắng người để cướp bóc người qua đường..."
Michael nín thở, cậu mở to mắt lên nhìn. Kia chẳng phải là tên côn đồ đã đánh cậu hay sao? Điều đáng nói là khuôn mặt của hắn đã bị rạch nát đến không thể nhận dạng được nữa.
"...Đề nghị người dân khi ra đường phải cẩn thận, đặc biệt là vào chiều tối và ở những nơi vắng người như các con hẻm nhỏ..."
Tai cậu dần ù đi. Không lẽ nào chính cậu đã giết gã? Không thể nào phải không?
"Bất ngờ không? Người giết gã không ai khác ngoài ngươi đâu, Mike."
Micheal giật mình, tim cậu thả xuống một nhịp run rẩy. Lại là giọng nói rè rè ấy, cậu tưởng chừng như mình đã được buông tha, nhưng đời nào lại dễ dàng thế.
Cậu vội tắt tivi đi, không muốn nghe thêm gì nữa. Bịt chặt hai tai mình lại, cậu cầu mong rằng tất cả chỉ là cậu hoang tưởng mà ra, rằng những điều này không có thật, thật hoang đường!
"Đừng trốn tránh nữa Mike, hãy nhìn đi."
Micheal ngước lên. Qua ánh phản chiếu trên chiếc tivi, cậu vẫn có thể thấy được một đôi mắt tím, cảm giác như thể nó đang nhìn cậu chăm chăm không chớp mắt. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng một điều cậu chắc chắn, là ánh nhìn kia không phải đến từ cậu, mà là thứ khác bên trong cậu.
"Đến lúc để đối diện với mọi thứ rồi, Mike."
____________________________________
Author's note:
-Tr tr, 11 tháng kể từ tập gần nhất tôi update 🙉💦, tội lỗi với người đọc quá tr ơi 😭💦 Xin lỗi mọi người nhiều, cơn lười quá to lớn (cộng thêm có cả tá việc khác phải làm), với cả lore của FNAF lú như con cú vl, tôi phải xem đi xem lại cái phân tích game cả chục lần mới thông🙈
-Dù là update hơi lâu, nhma có một điều chắc chắc là tôi sẽ không drop bộ này đâu, các cậu cứ chill ngồi đợi tôi ra truyện tiếp ha ☕
-Tôi rất cảm kích nếu các cậu đóng góp idea cho tôi, sẽ giúp quá trình ra chap mới nhanh hơn nhiều luôn ấy✨ Giờ thì bye bye, have a nice day✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com