Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


 Cậu theo bản năng dựa vào trong ngực nam nhân,nam nhân thuận thế ôm chặc cậu, cằm đặt lên trên vai cậu. Ánh đèn màu vàng ấm áp đem cái này một hình ảnh nổi bật lên ấm áp không gì sánh được, nhưng ở một giây kế tiếp bị tiếng chuông trong túi nam nhân phá vỡ


Nam nhân vẫn ôm chặt cậu, không buông tay. Cặp mắt nhắm lại, hưởng thụ mùi hương trên người cậu , mặc dù chỉ là mùi sữa tắm mát mẻ, nhưng vẫn là làm cho nam nhân luyến tiếc buông ra, tham lam muốn giữ lấy


"Nhận điện thoại đi, không chừng có chuyện gì gấp mà." Cậu tránh khỏi vòng tay của nam nhân, mở ra cửa tủ, chọn cà vạt.


Nam nhân hiển nhiên bất mãn với hành động của cậu , nghe tiếng chuông điện thoại vang lên thời gian dài không dừng , không nhịn được đi ra ngoài nhận điện thoại.


" A lô "


"Thanh ca, lúc trước ngài tài trợ 《 Phong Tĩnh 》 tối nay mở buổi họp báo, mời ngài lên phát biểu..."


"Cái này tôi biết." Nam nhân cắt đứt lời Tạ Tam , lại nghe hắn ấp úng, không khỏi hỏi "Còn có chuyện?"


"Thì. . . Chính là tổng tài Mân Lộc Quốc Tế , cũng yêu cầu quý thiên kim cùng ngài đến nơi họp báo. . ."


"Cái gì? Cô ta cũng tới nhập cổ?" Vương Thanh giận đến muốn ném điện thoại di động xuống đất , cái người đàn bà không biết an phận này, suốt ngày chạy theo mông hắn làm cho hắn ngột ngạt, nhưng nể mặt cha mẹ cô ta nên không thể cự tuyệt, người đàn bà này lại rất khinh người , cảm thấy chỉ có cô ta mới xứng với mình, thấy ai cũng làm ra bộ dáng mình chính là Vương phu nhân, quả thực để cho Vương Thanh nhức đầu không chịu được.


" Đúng. . . Bây giờ tổng tài của Mân Lộc Quốc Tế cùng phu nhân đều ở nhà của ngài , Vương đổng muốn ngài lập tức trở về nhà , đón cô ấy cùng ngài đi tham gia buổi họp báo. . ." Tạ Tam nói xong lời này, nghe bên đầu điện thoại kia vang lên tiếng hít thở của hắn, tự nhiên có thể tưởng tượng ra sắc mặt đen như đáy nồi của Vương Thanh cũng không dám thở mạnh một chút,rất sợ tiếng thở mạnh của mình đốt lên ngọn lửa nhỏ, "Oanh" một tiếng liền đem hắn nổ chết.


"Được rồi, tôi đã biết" bên đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm bình tĩnh của Vương Thanh bình tĩnh trong lòng Tạ Tam biết bình tĩnh bề ngoài nhưng mang theo gió bão, không yên tâm dặn dò một câu, "Bây giờ tám giờ sáu phút, ngài phải đến buổi họp báo để đón tiếp ..."


Vương Thanh không có nghe xong liền trực tiếp cúp điện thoại, trở lại phòng thay quần áo, nhìn cậu ở trước gương loay hoay chọn cà vạt, nghiêm mặt khổ sở làm cho Vương Thanh bật cười.


Cậu nhìn chằm chằm gương trái phải loay hoay chọn cà vạt, trong đầu nghĩ làm sao khó như vậy , thật vất vả lựa ra hai cái hợp với tây trang này, nhưng đổi qua đổi lại đều không hợp ý, gấp đến độ cậu muốn đem tây trang trên người cởi xuống cho rồi


Nhìn thấy Vương Thanh đứng ở cửa cười, ánh mắt của cậu sáng lên, gọi Vương Thanh tới, giơ lên hai chiếc cà vạt ở trong tay cậu "Anh xem cái nào được a?"


"Cái nào cũng không được" Vương Thanh từ trong tay cậu đoạt đi cà vạt, ném trở về trong ngăn kéo.


"A?" Cậu kéo dài thanh âm, tiu nghỉu cuối đầu xuống, ngã xuống ghế sa lon, mu bàn tay che lên trước mắt, trút giận nói "Dứt khoát để cho em mang nơ nhỏ đi!"


Vương Thanh từ trong túi lấy ra cái hộp, bên trong chứa một cái cà vạt mới tinh, màu tro đen mang chút ám văn, chất liệu vải nhìn một cái cũng biết giá trị không rẻ.


"Đeo lên cho em." Vương Thanh kéo cậu đứng trước kính, động tác quen thuộc thắt cà vạt cho cậu, một bên dè dặt hỏi "Chặc không?"


"Tạm được, vừa rồi ." Cậu hướng về phía gương sửa lại cổ áo một chút, Liếc thấy Vương Thanh mặc áo khoác, bỗng nhiên nhớ đến cuộc điện thoại mới vừa rồi, thờ ơ hỏi, "Có chuyện gì sao?"


" Ừ, về nhà một chuyến."


Mặc dù sớm có chuẩn bị, nghe lời Vương Thanh trong lòng vẫn có chút thất vọng , cúi đầu táy máy cà vạt không nói lời nào.


"Tôi gọi Lưu Mẫn tới đón em. . ." Vương Thanh đi tới xoa xoa đầu cậu , phát hiện tóc còn chút ướt, tìm khăn lông liền tự tay lau tóc cho cậu


"Lâu như vậy vẫn không biết sấy tóc, đáng đời em luôn bị nhức đầu." Vương Thanh một bên hung tợn quở trách cậu, nhưng động tác trên tay lại rất nhu thuận .


"Chờ lát nữa trang điểm sẽ có người xử lý, anh đi trước đi." Phùng Kiến Vũ gỡ khăn lông xuống, kéo tay hắn đến cửa, "Đừng chậm trễ thời gian."


"Không gấp" Vương Thanh thay cậu vuốt lên vạt áo, cúi đầu phát hiện cà vạt của mình còn chưa có thắt , đưa tay vừa muốn chạm tới cà vạt liền bị cậu đoạt mất, nghe hắn nhỏ giọng nói câu "Để em."


Động tác trúc trắc, cuối cùng thiếu chút nữa đem Vương Thanh siết bất tỉnh.


"Em đang trả thù sao a?" Vương Thanh dùng sức bóp chóp mũi cậu, điện thoại trong túi lại reo, Vương Thanh nhìn cũng không nhìn liền bấm tắt.


"Đi đi, thúc giục rồi ." Cậu mở cửa ra đem Vương Thanh đẩy ra ngoài.


"Thôi được rồi." Vương Thanh nhấn nút thang máy đứng chờ ở cửa, Phùng Kiến Vũ thấy hắn còn chưa có đi xuống, nên vẫn đứng chờ ở cửa.


"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.


"Trên đường cẩn thận" Phùng Kiến Vũ dặn dò một câu, đưa tay chậm rãi đóng cửa lại.


Vương Thanh không biết sao, bỗng nhiên tiến đến cửa, dựa theo môi của cậu hung hăng hôn một cái, sau đó xoay người chạy trở về trong thang máy.


Cửa thang máy "Oanh" một tiếng đóng lại


Đứng ở cửa cậu ngây ngẩn, đưa tay từ từ sờ lên môi, khóe miệng nâng lên ngọt ngào nụ cười, nhỏ giọng mắng " Không biết xấu hổ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dammy