Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


 Xe chạy vững vàng trên đường, giằng co một ngày Phùng Kiến Vũ đã sớm mệt mỏi, ngồi vào ghế liền ngủ mất, đầu dựa trên ghế ngồi, áo khoác đắp trên người, cuộn thành một đoàn, làm như ngủ được không an ổn, lông mi run run, thỉnh thoảng lái qua cầu, ánh đèn thoáng qua chiếu lên mặt cậu, làm Vương Thanh nhìn thấy chân mày nhíu chặc của cậu


Qua vài cái đèn đỏ nữa sẽ đến tiểu khu , Vương Thanh thấy cậu ngủ say, cũng không đánh thức, đem xe lái vào gara, mới vừa tắt máy xe suy nghĩ một chút bước ra khỏi xe hút thuốc, bên trong xe truyền đến tiếng động nhỏ


Vương Thanh sờ túi quần, không có động tĩnh, đảo mắt thấy được áo khoác ở chỗ ngồi phía sau, cánh tay dài duỗi một cái kéo đi qua. Lóe lên trên màn ảnh viết hai chữ Lưu Mẫn


" A lô."


Thanh âm trầm thấp làm cho Lưu Mẫn ngẩn ra, ngay sau đó kịp phản ứng.


"Vương tổng, Đại Vũ đâu ?"giọng Lưu Mẫn có chút gấp gáp.


"Thế nào?" Vương Thanh liếc mắt nhìn Phùng Kiến Vũ đang ngủ say


"Đại Vũ bị người khác chụp trộm , lúc vào xe cũng để cho người ta chụp được đăng ở trên mạng, tôi đoán có thể hai người chung một chỗ nhưng những hình kia cũng chỉ có hình Đại Vũ, còn nói Đại Vũ đêm trốn buổi họp báo thầm ước hẹn tình nhân, đem chuyện Đại Vũ lúc mới xuất đạo là diễn viên hạng ba cũng đào lên..."


Vương Thanh trầm mặc một hồi, nói "Tối nay tôi mang em ấy chạy trốn, đúng là thiếu thỏa đáng."


"Mấy nữ minh tinh muốn thu hút truyền thông cũng nhảy ra ngoài, e sợ cho thiên hạ không loạn đăng những thứ linh tinh ngấm ngầm hại người , những người ái mộ không thể không suy nghĩ này nọ, nhiệt độ vẫn còn tăng rất nhanh ."


"Được, tôi biết rồi , bây giờ đem tài khoản weibo phòng làm việc của Đại Vũ đưa cho tôi." Vương Thanh nói xong vừa muốn cúp điện thoại, nhưng lại giống như nhớ tới cái gì hỏi, "Lúc Đại Vũ mới xuất đạo. . . vừa mới lên đại học a ?"


Lưu Mẫn suy nghĩ một chút, "Không có chứ. . . Trừ đi nửa năm kia không nói tới , tôi dẫn dắt cậu ấy hồi đó cậu ấy cũng mới mới vừa tròn 18 tuổi, cũng chính là học trung học . . ."


"Được rồi, chuyện để tôi giải quyết, ngày mai đừng tới, đi đến đoàn phim chờ em ấy là được." Vương Thanh cắt đứt lời nói của hắn, dặn dò xong liền cúp điện thoại, nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ ngẩn người.


Rõ ràng là còn tuổi đi học, nhưng hết lần này tới lần khác chọn một con đường chịu nhiều đau khổ, rõ ràng là thiếu niên nhưng vẫn là muốn ép mình thành thục đi đối mặt thế gian ngươi lừa ta gạt, gặp người khác liền thay một bộ mặt, vĩnh viễn mang theo một cái mặt nạ mỉm cười, tâm tình bị khóa chặt dưới mặt nạ, thật sâu giấu đi, che khuất.


Đôi mắt trong veo mà xưa kia mình thích ngắm nhất, bây giờ phủ một làn sương mù, trống rỗng, tựa như nhìn rõ, kỳ thực lại là trăng trong nước, nhìn thấy nhưng sờ không tới


Chạm nhẹ một cái liền tan ra, thứ vớt lên là một vốc nước đọng, nhưng chỉ một lát lại khôi phục như ban đầu, bạn đánh nó, vỗ nó, nó chỉ tạm thời tan ra, rồi tái hợp, cuối cùng người mệt mỏi chính là bản thân, kiệt sức thở hổn hển, điên cuồng đập phá một cách vô lối, thực ra là ý nghĩ viển vông.


Vương Thanh nhìn cậu, đáy mắt gợn sóng lăn lộn, xen lẫn mấy phần phức tạp ưu tư.


Bất quá mới chỉ là một đứa bé


Dọc theo đường đi lảo đảo, nói là dựa vào quan hệ với Vương Thanh , chi bằng nói là chính bản thân cậu nơm nớp lo sợ ngày đêm điên đảo bị đánh rơi xuống bầu trời đi


.


Vai trò của Vương Thanh ở trong đó bất quá là một cây đại thụ thâm căn cố đế che trời, che đậy mưa gió cho cậu, mùa hè có thể hóng mát, mùa thu có quả ăn.


Nhưng cây dẫu sao chỉ là một nơi nghỉ chân thôi, nếu như có thể...


Một hồi thống khổ xông lên đầu, hắn không rõ ý nghĩ của hắn.


Hắn bỗng nhiên phát giác, hai người giống như ở chơi cút bắt vậy, chưa bao giờ đem tâm ý của mình lộ ra, hoặc giả là mình quá mức tự mình đa tình,  cho là mình mới là người thân cận nhất của cậu , cậu hẳn là tìm mình bày tỏ hết. Hoặc giả là đối phương căn bản không có loại tâm tư này , là mình xảy ra vấn đề, chỉ muốn chiếm cậu làm của riêng , ôm cậu, bảo vệ cậu. Nếu thật sự muốn chiếm cậu làm của riêng, Vương Thanh cảm thấy mình không đường có thể lui, bước lên một con đường không cách nào quay đầu . Hắn đình trệ ở giao lộ, hắn còn có cơ hội, hắn còn có thời gian có thể rút người ra đi tới một đại lộ khác một rộng rãi thản nhiên hơn


Nhưng là hắn cuối cùng là muốn đánh cuộc một lần.


Vương Thanh nhớ tới một chạng vạng tối mờ nhạt mập mờ , hắn cùng người nọ ngồi ở trên thảm ở phòng khách ,lưng dựa vào ghế sa lon màu trắng


"Anh biết không? Ngày nào em cũng ngồi đây chờ anh quay lại, nghe tiếng cửa thang máy đinh đoong chầm chậm mở ra, mở ra ở tầng lầu của chúng ta, rồi cứ đi lên tiếp, em giống như một trái tim bị treo lên cao, không sao hạ xuống được. Có những lúc, chưa đến tầng này đã dừng lại, em lại như thể đứt hơi giữa chừng". Cậu mượn lời kịch hoa mỹ tựa vào người anh, nói từng câu từng lời đầy quyến rũ mà lại thâm tình không gì sánh được.


"Trong lòng em còn có thang máy, chứng tỏ vẫn là một khu nhà". Vương Thanh cầm văn kiện, ánh mắt nháy mắt cũng không nháy mắt liền đem từ chấn bảo nói ra.


"Không, nhà anh muốn sở hữu, đã xây xong." Phùng Kiến Vũ câu lên cổ hắn, thấp giọng rỉ tai. Hơi nóng đánh vào rái tai và trên gáy hắn, khơi dậy một mảnh run rẩy.

Hắn che giấu sợ hãi quái dị trong lòng, hung hãn đè cậu ở trên ghế sa lon làm một lần.

Giờ phút này nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Phùng Kiến Vũ , hắn muốn hỏi cậu,


"Nếu như nhà tôi muốn đã xây xong, em nguyện ý, dọn vào sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dammy