Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 5 - HOÀN

Qua vài ngày sau, sau đêm hôm đó, một tấm thiệp cưới được gửi đến cung chủ Thanh Hoa Cung, Trác Diệu.

"Thật là kỳ quái, Hành Dương Tông này lại muốn cùng Tiêu Dao Tông kết thân sao?" Trác Diệu đưa thiệp cưới cho Vạn Kiếm Nhất.

Vạn Kiếm tiếp nhận, lại nhìn một chút, cười nói: "Hai vị bằng hữu này ta cũng từng gặp qua, quả thật là rất xứng đôi. A Trác có muốn đi chúc mừng không? "

"Ta đương nhiên là muốn đi, chỉ là gần đây..." Trên mặt Trác Diệu dường như có sự ngượng ngùng, nhìn thoáng qua bụng mình, vươn tay ôm lấy Vạn Kiếm Nhất, sau khi được vững vàng đỡ lấy, thở hổn hển nói tiếp.

"Nhưng gần đây đứa nhỏ này thật sự động lợi hại, chuyến đi này còn phải phiền đến Vạn sư huynh, bảo vệ ta cùng hài tử chu toàn."

Vạn Kiếm Nhất khẽ vuốt ve bụng Trác Diệu đang nhô lên, ôn nhu nói: "Mang đứa nhỏ này thật sự là vất vả cho ngươi."

Thấy Vạn Kiếm Nhất giống như đang nhớ lại chuyện cũ, Trác Diệu xoay người chơi đùa với mái tóc bạc của Vạn Kiếm Nhất, cười nói: "Đây là đứa con đầu lòng của ta và huynh, ta nhất định sẽ bảo vệ nó chu toàn. "

--------------------------------

Lão chưởng môn Hành Dương Tông: Người Tiêu Dao Tông các người thật không ra thể thống gì! Nửa đêm canh ba lại lén lút xông vào phòng người khác, còn làm ra chuyện đáng xấu hổ!

Tiêu Dao Tông lão chưởng môn: Đúng, đúng, đúng, ông nói một chút cũng đúng! Nhưng nếu so ra, thì còn kém xa đồ đệ của quý phái đây, không biết là ai lại làm ra chuyện hạ dược người khác!

Lão chưởng môn Hành Dương Tông: Là đồ đệ ông, là người tình nguyện bị mắc câu! Cũng không biết ngày hôm sau, là lão hỗn đản nào mang theo tiểu hỗn đản đến cầu xin, muốn làm con rể của Hành Dương Tông ta!

Tiêu Dao Tông lão chưởng môn: Này! Lão già khó ưa nhà ông! Nếu như không phải lúc trước ông cố ý muốn thăm dò hai đứa nhỏ, chẳng lẽ chúng nó có thể gây ra nhiều chuyện rắc rối như vậy sao? Con người ông, càng già tâm địa càng sắt đá!

Hành Dương Tông lão chưởng môn: Ta là lo lắng đem đồ nhi tốt của ta giao cho đồ đệ cà lơ phớt của ông! Dính rượu liền say, gặp chuyện thì mê, học theo ông mười phần mười! Nếu không phải đồ đệ ông họ Thương, ta còn nghĩ là ông lén lút sinh con riêng bên ngoài! Hơn nữa, kế hoạch này ông cũng đồng ý, đừng có đẩy toàn bộ trách nhiệm cho ta!

Hai lão chưởng môn ầm ĩ không ngừng, không ai chịu nhường ai, nhưng kết quả lại phát hiện ai cũng không thể bác bỏ được ai.

Hành Dương Tông lão chưởng môn: Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đứa nhỏ Triệu Du này nhìn cũng không quá tệ, cũng coi như là người có trách nhiệm.

Tiêu Dao Tông lão chưởng môn: Ta cũng không ngờ rằng, Huyền Tử nhìn văn vẻ yếu đuối, nhưng trong lòng rất có chủ kiến.

--------------------------------

Thời gian luân chuyển, trong nháy mắt ngàn năm trôi qua,vật đổi sao dời, trường giang sóng sau xô sóng trước, chỉ có núi Trường Trạch dưới sự che chở của Thần Vực thủy chung tập trung linh khí trời đất, núi xanh tươi tốt nước chảy mãi không dứt.

"Sư phụ người đang ở nơi nào?"

"Hành Dương Tông..."

"Vừa rồi không phải ta đã thấy Cù chưởng môn ở Tiêu Dao Tông chúng ta sao? Sao ngài ấy lại quay về?"

"Hành Dương Tông sự vụ phức tạp, chưởng môn làm sao có thể đến Tiêu Dao Tông ở lâu?

"Cũng phải. Vậy thì... lớp học buổi sáng hôm nay? "

"Cái gì lớp học buổi sáng, sư phụ người lại không có ở đây..."

"Cũng đúng..."

Triệu Du, hiện tại tuy đã là chưởng môn Tiêu Dao Tông, nhưng gần đây lại rất khổ não. Bởi vì hắn luôn luôn cảm thấy mình như một ông già trống rỗng. Cù Huyền Tử thì cả ngày bận rộn với cả mớ sự vụ ở tông môn, hai hài tử của họ cũng đã lớn. Trưởng tử đi theo Cù Huyền Tử tu hành, học cách xử lý sự vụ trong môn phái, ngược lại nữ nhi thì tính tình trẻ con suốt ngày rong chơi khắp nơi, mười ngày nửa tháng cũng khó mà gặp một lần.

Thấy Triệu Du nằm ngửa nhìn bốn phía trên giường, Cù Huyền Tử vừa kết thúc lớp học buổi sáng, đã tức giận đi tới.

Cảm giác được trên người đạo lữ mình hô hấp rất thấp, Triệu Du đột nhiên xương cốt cứng lại, nhưng vẫn cố gắng cười nói: "Cù chưởng môn, đây là có chuyện gì? "

"Con gái ông gần đây đã đi đâu? Dù sao cũng đã là đại cô nương, nhưng ngày ngày cả cái bóng cũng không thấy."

Cù Huyền Tử đau đầu nhất chính là khuê nữ có tính cách cực kỳ giống Triệu Du.

"Này, còn có thể ở đâu khác. Nhất định là đi tìm lão nhị của Thanh Hoa Cung Trác Diệu, hai đứa chúng nó thật sự là một đôi tổ tông hồ nháo."

Triệu Du bóc một hạt đậu tằm ném vào miệng, nghe ngữ khí của hắn tựa hồ còn có chút tự hào. Cù Huyền Tử trừng mắt nhìn Triệu Du một cái, thở dài.

"Ta nói này lão Cù, khuê nữ chúng ta chính là có cá tính như vậy, tuy rằng bướng bỉnh một chút nhưng cũng không mất phong thái hiệp nữ a! Thời gian trước nàng không phải còn cứu người sao? Ông không phải còn khen nàng sao?"

"Đúng, nàng là cứu người, còn vì cứu người mà quấy rầy hạ giới khiến cả thành mưa gió, làm tất cả mọi người đều nói là Cửu Thiên Huyền Nữ hiển linh..."

Cù Huyền Tử vừa nhớ tới liền buồn bực, tuy rằng đứa nhỏ này tâm địa thiện lương, tiên thuật công phu cũng là nhất đẳng, nhưng làm việc quá lỗ mãng.

"Đám đạo tặc kia quả thật đáng chết, nếu là ông năm đó, nhìn thấy những tên hung thủ đó phỏng chừng so với khuê nữ chúng ta còn căm phẫn hơn, nhất định không thể không ra tay." Triệu Du chậm rãi tới gần Cù Huyền Tử, ôm bả vai y cười nói.

"Lão gia hỏa, chuyện bao nhiêu năm trước ông còn nhớ kỹ." Cù Huyền Tử biết Triệu Du lại nhớ tới chuyện hai người lần đầu gặp nhau luận võ chiêu thân.

Triệu Du khẽ vuốt ve hai má Cù Huyền Tử, đem thân hắn dán lại gần hơn, đưa tay nghịch mặt dây chuyền hồ lô ngọc bên hông Cù Huyền Tử đã đeo nhiều năm, cười nói: "Bao nhiêu năm trôi qua ta cũng không quên được bộ dáng lão Cù năm đó ở trên lôi đài, ta vừa thấy liền động tâm. "

Cảm giác được trên tay Triệu Du không quy củ, Cù Huyền Tử vừa tức giận vừa buồn cười: "Sáng sớm, đã như vậy, thật không ra thể thống gì..."

Nói đến thể thống! Triệu Du vỗ ót một cái, ngược lại dọa Cù Huyền Tử giật nảy mình.

"Lão Cù, nhi tử gần đây không có ý định đi Tiêu Dao Tông đúng không? Nó gần đây tu hành tu vi đạt đến điểm mấu chốt, chỉ sợ là không có thời gian trở về. Vậy thì tốt rồi!" Triệu Du thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt liền vui vẻ.

"Ông đang nói cái gì đây..."

"Lão Cù, ông không biết, đứa nhỏ này chỉ cần trở về Tiêu Dao Tông, liền đốc thúc các sư huynh, sư đệ của nó học tu khổ luyện, quy củ rất lớn, cái này ai có thể chịu được a!"

Triệu Du kêu khổ không ngừng, chính hắn là lười nhác quen rồi, ngay cả đệ tử thủ hạ cũng là tính tình thanh tĩnh vô vi thuận theo tự nhiên, nhưng hết lần này tới lần khác đứa con trai này lại vừa vặn ngược lại.

"Ông nói xem, đứa con trai này sao lại không giống ta..." Triệu Du gãi đầu trầm tư không giải thích được.

"Nếu cả hai đứa trẻ đều giống như ông, thì ta thật sự sẽ bị chúng làm cho tức chết! Ta thấy nhi tử rất tốt, đoan phương chính trực trầm ổn lễ độ." Cù Huyền Tử nghĩ đến đứa con trai này cũng mình thập phần hài lòng, cũng không có điểm nào bất mãn.

Triệu Du bừng tỉnh đại ngộ: "Khoan đã lão Cù, ông nói như vậy, ta ngược lại cảm thấy tính tình nó giống với Vạn sư huynh a..."

"Triệu Du!"

Giờ này khắc này tại Thanh Hoa Cung, Vạn Kiếm Nhất hắt hơi một cái...Cả Triệu Du bên kia cũng không biết, hiện đang có một luồng kiếm khí đang nhắm thẳng chỗ hắn mà bay đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com