CHAP 16
"Các ngươi thỏa thuận xong chưa?"
Mộc lão nhìn hai người kia đôi co qua lại cũng đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Tiền bối, xin người dẫn đường."
Trước những lời nói của Vạn Kiếm Nhất thật sự làm Mộc lão mở rộng tầm mắt, xem ra tên này không phải ngốc mà là một cây si vạn năm có một, trong lòng cũng thầm ngưỡng mộ, không biết là ai lại tốt số đến vậy.
"Được. Ta dẫn các ngươi đến chỗ cỏ Trường Sinh."
Cả ba người đến trước băng động, Mộc lão liền lên tiếng.
"Cỏ Trường Sinh này, mấy vạn năm nay có hoa không có lá, có lá hoa lại tàn, thời khắc hoa và lá gặp nhau chỉ trong tích tắc. Các người muốn cứu được người bắt buộc phải để nó nở hoa. Thế nào? Các ngươi có muốn đổi ý?"
Khuôn mặt Vạn Kiếm Nhất nãy giờ vẫn luôn thâm trầm, với lời của Mộc lão nói có chút mơ hồ.
"Xin tiền bối chỉ điểm."
Mộc lão im lặng một lúc, cũng khẽ thở dài, tựa hồ cũng có chút đồng cảm với Vạn Kiếm Nhất. Trên đời này chỉ cần ai bị chữ tình vây hãm đều không có kết cục tốt, tuy Mộc lão là lần đầu tiên nhìn thấy Vạn Kiếm Nhất, lại rất có thiện cảm với người này, nhưng dù sao đây cũng là lựa chọn của hắn, ông ta cũng không thể ngăn cản, hơn nữa giữa bọn họ cũng chỉ là mối quan hệ giao dịch.
"Dùng máu dưỡng cây."
"Nếu vậy thì để ta." Trác Hạo đứng một bên cuối cùng cũng lên tiếng, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng hắn có thể làm chút gì đó cho phụ thân mình.
Vạn Kiếm Nhất nhìn thấy Trác Hạo định làm chuyện liều lĩnh đã lập tức lên tiếng ngăn cản.
Hắn không thể để Trác Hạo xảy ra chuyện được, hắn biết Trác Diệu yêu thương nhi tử này của y hơn cả bản thân, nếu tiểu tử đó xảy ra chuyện, hắn cũng không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với Trác Diệu, vì vậy hắn tuyệt đối phải cố gắng bảo vệ Trác Hạo, Trác Hạo tốt thì người nọ mới có thể bình an mà sống tiếp.
"Đừng, ta đã bị thương, bây giờ có thêm vài vết nữa cũng không sao. Nhưng nếu cả hai chúng ta đều bị thương, ai sẽ cứu A Trác?"
Bàn tay Vạn Kiếm Nhất đặt lên vai Trác Hạo trấn an, nét mặt hắn giờ đây cũng lộ ra vài phần suy yếu cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.
"Đừng lo, cứ để ta đi."
Trác Hạo nhìn Vạn Kiếm Nhất rõ ràng là đang cười, nhưng cả người Trác Hạo đều vì tức giận mà run lên, hắn hận chính mình vô dụng, càng hận chính mình chỉ có thể trơ mắt nhìn những người thân xung quanh mình bị tổn hại lại không thể giúp được gì, chỉ biết đứng sau để người khác bảo hộ.
Vạn Kiếm Nhất bình tĩnh đi về phía cỏ Trưởng Sinh, thật ra hắn đối với việc làm của mình ngày hôm nay chưa từng hối hận. Kể từ lần gặp mặt Trác Diệu hôm ấy, chỉ một thoáng liếc mắt hắn đã định đời này kiếp này chỉ yêu mình y, nguyện vì y mà hy sinh tất cả.
"Tiểu tử à, xem ra cha ngươi rất yêu thương mẫu thân ngươi. Ngươi đúng là may mắn lại có một người cha tốt như vậy."
Trác Hạo cũng không có phản ứng gì về câu nói của Mộc lão, hắn chỉ nhìn Vạn Kiếm Nhất người đã đầy thương tích còn cố nén cơn đau từ từ rạch hai tay chính mình tưới máu lên cỏ Trường Sinh, trong lòng hắn quặn thắt, nước mắt cũng đã chảy dài.
Từ trước đến nay Trác Hạo luôn cho rằng chính mình mới là người không nhìn thấu được tình ái, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, những hy sinh của hắn trước kia, so với những gì Vạn Kiếm Nhất tình nguyện đánh đổi vì phụ thân thật không đáng nhắc đến.
Đã nửa canh giờ trôi qua, cỏ Trường Sinh vẫn chưa có biến chuyển. Vạn Kiếm Nhất bây giờ đã sắp trụ không nổi, trước mắt hắn đều mờ ảo, cả người ngã xuống, nhưng vẫn không từ bỏ, vẫn cố gắng lê người về phía trước, khắp băng động bây giờ đều là mùi máu tanh, cả phiến băng dưới đất cũng từ trắng chuyển thành đỏ thẫm.
"Tại sao? Tại sao vẫn chưa nở hoa? Có phải lượng máu không đủ?"
Lần đầu tiên trong đời Vạn Kiếm Nhất cảm thấy mình bất lực đến vậy, nhìn cỏ Trường Sinh trước mặt lại nghĩ đến thân ảnh Trác Diệu đang thoi thóp ở Thanh Hoa cung, hai mắt đã đỏ ngầu, cả tay cũng siết chặt thành quyền.
Từ xa Trác Hạo còn chưa kịp phản ứng đã thấy Vạn Kiếm Nhất không chút do dự dùng kiếm đâm thẳng vào ngực mình, Trác Hạo chỉ biết vô lực mà kêu hai tiếng "Đừng mà", hắn bây giờ thật sự không dám nhìn nữa, nhắm mắt đầy đau xót.
Bên kia Vạn Kiếm Nhất dườngng như vẫn cảm thấy không đủ, khẽ động thanh kiếm trên tay tiếp tục rạch ngang ngực mình thêm một nhát, đối với hắn Trác Diệu là tất cả, hắn có thể mất mọi thứ nhưng không thể mất y, càng không cho phép y trước mặt mình mà chết.
Dòng máu trên ngực cứ chảy mãi như vậy, từ từ chảy xuyên qua thanh kiếm mà từng giọt rơi xuống cỏ Trường Sinh. Lại thêm một canh giờ trôi qua, Vạn Kiếm Nhất cũng không còn cảm nhận được nỗi đau trên ngực mình nữa, mắt hắn cũng từ từ khép lại. Xem ra duyên phận giữa hắn và Trác Diệu e là chỉ đến đây thôi, nhưng không sao, nếu đã không cứu được Trác Diệu vậy hắn sẽ đến tuẫn y, đời đời kiếp kiếp mãi mãi không rời.
Nhưng đến khi Vạn Kiếm Nhất định buông tay từ bỏ kì tích lại xuất hiện, không biết có phải ông trời cũng thương xót cho tấm chân tình của hắn không, cỏ Trường Sinh cuối cùng cũng nở hoa.
"Hoa nở rồi, thật tốt quá."
Trác Hạo chạy đến đỡ Vạn Kiếm Nhất đứng lên, phong tỏa kinh mạch của hắn ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra ngoài, tay kia cầm lấy cỏ Trường Sinh bỏ vào tay áo.
Bên đây Mộc lão thấy hai người định rời đi liền tiến đến ngăn cản.
"Khoan đã, các người đã quên giao dịch của chúng ta?"
Khuôn mặt Trác Hạo nổi đầy tơ máu, linh kiếm trên tay hướng thẳng vào Mộc lão. Hôm nay dù phải tử chiến hắn cũng nhất định bảo vệ Vạn Kiếm Nhất đến cùng.
"Ông không nhìn thấy ông đấy đã thành như thế này rồi sao? Con người ông có lương tâm không?"
Mộc lão căn bản không để Trác Hạo vào mắt, chỉ lạnh lùng trả lời hắn.
"Ở chỗ ta chỉ có một quy tắc là một vật đổi một vật, những thứ khác đều không có."
"Ông!"
Với những lời Mộc lão nói, Vạn Kiếm Nhất cũng không cảm thấy kinh ngạc, trước giờ ma tộc làm việc chưa từng nương tay với bất kì ai, nếu không đã không gây ra cảnh sinh linh đồ thán trong tam giới.
"Được rồi Trác Hạo, đây là chúng ta đã giao ước trước, đương nhiên không thể nuốt lời."
Vạn Kiếm Nhất thều thào nói, bây giờ hắn quả thật không còn sức lực.
"Nếu ngươi đã nói vậy, bây giờ ngươi muốn tự làm hay để lão phu giúp ngươi?"
"Không cần tiền bối nhọc lòng, ta có thể tự làm."
Vạn Kiếm Nhất hít sâu một hơi, đột nhiên giương lên tay, hướng chính mình vỗ xuống, trên tay đưa bảy phần tu vi đến trước mặt Mộc lão. Vạn Kiếm Nhất cảm thấy toàn thân rã rời, xương cốt như muốn đứt ra từng đoạn, thân thể vô lực mà ngã xuống đất.
"Vạn tiền bối ông tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ."
Trác Hạo vừa nói vừa chật vật đỡ lấy thân người đầy thương tích của Vạn Kiếm Nhất, cả giọng nói cũng không khống chế được mà trở nên run run.
"Được rồi, ta đã có được thứ ta cần. Các người quay về đi."
Mộc lão nói xong đã xoay người biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com