CHAP 18
Trác Diệu còn chưa kịp lên tiếng thì cái bóng của Trác Hạo đã không thấy đâu, đứa con nghịch ngợm này, bây giờ còn dám chọc cả y, làm Trác Diệu tức đến đầu muốn bốc khói.
Vạn Kiếm Nhất thấy biểu tình trên mặt y cũng không khỏi mỉm cười, người này sao có thể đáng yêu như vậy, thật làm hắn yêu đến chết mất.
"Này, còn đứng ở đó cười, Hạo nhi đã đi rồi, huynh vẫn còn không chịu nói thật với ta?"
Vạn Kiếm Nhất cau mày khó hiểu nhìn Trác Diệu: "Nói thật?"
"Huynh là thật sự không biết hay nghĩ ta là kẻ ngốc? Với tu vi của Hạo nhi có thể đến U Đô sơn đã là một kỳ tích, đừng nói đến có thể đem cả cỏ Trường Sinh trở về."
Vạn Kiếm Nhất thở ra một hơi, trái tim đang treo ở đầu chuông cũng nhẹ nhõm đi, hắn còn nghĩ y đã phát hiện thương tích của mình.
Về vấn đề này, hắn đã dặn dò rất kĩ tất cả mọi người, cả Tiên Y cũng không được tiết lộ cho Trác Diệu biết, cũng may y không có nghi ngờ.
"Ta là chỉ muốn hai phụ tử các người hoà hợp, hơn nữa ta thấy Trác Hạo đã thay đổi rất nhiều."
"Ta biết, huynh có ý tốt. Nhưng mà.....lần này trở về, ta có cảm giác quan hệ giữa hai người dường như đã tốt hơn trước đây rất nhiều. Xem ra ta quả là đánh giá thấp tài năng của Vạn sư huynh rồi."
Trác Diệu ôm lấy Vạn Kiếm Nhất cọ cọ vào ngực hắn, cả bản thân Trác Diệu cũng không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy Vạn Kiếm Nhất, y lại rất muốn ôm hắn.
Thân nhiệt hắn mát lạnh ôm vào có cảm giác rất dễ chịu, làm y cứ muốn ôm mãi. Vạn Kiếm Nhất cúi người nhìn Trác Diệu trước ngực mình giống như chú mèo con đang làm nũng, làm cho cả người hắn cũng cứng lại, dục vọng trong người cũng có chút mất kiểm soát.
Trác Diệu vừa nhìn liền biết hắn đã động tình, y cũng không kiêng dè liền kiễng gót chân lên hôn lấy môi hắn.
"A Trác, đừng..."
"Vạn sư huynh, không muốn ta sao?"
Vạn Kiếm Nhất cảm thấy chỉ mới mấy ngày không gặp, Trác Diệu bây giờ lại chủ động câu dẫn hắn như vậy, vả lại hắn đối với y khát vọng vô bờ sao có thể chịu được cám dỗ như thế này.
Nhưng vừa nghĩ đến vết thương trên người, Vạn Kiếm Nhất lại do dự, hắn sợ y sẽ nhìn thấy.
"A Trác, không phải...ta...ta...."
Trác Diệu còn chưa để Vạn Kiếm Nhất nói hết lời đã tự cởi đai lưng của mình, tầng tầng lớp lớp áo cứ như vậy mà rơi xuống lộ ra làn da trắng mịn.
"Vạn sư huynh, hiện tại đừng nói gì cả. Hôn ta đi."
Hầu kết Vạn Kiếm Nhất lăn lộn, cố gắng ngăn chặn dục hỏa bên trong người, nhưng vẫn làm theo lời Trác Diệu mà hôn nhẹ môi y.
"A Trác đây là đang quyến rũ ta sao?"
Trác Diệu mím môi, âm mũi chậm rãi phát ra, giống như một con mèo nhỏ động tình, bàn tay cũng luồn vào áo Vạn Kiếm Nhất khẽ lướt trên ngực hắn, còn cố tình dừng ở điểm mẫn cảm kia mà niết nhẹ.
"Vạn sư huynh ngày càng thông minh rồi nha. Quyến rũ gì đó, không phải ta đều làm mỗi phút mỗi giây sao?"
"Ngươi.." Hô hấp trên người nặng nề, ngọn lửa hừng hực chảy trong người Vạn Kiếm Nhất ngày càng nóng bỏng, hắn cũng không biết trước tình huống hiện tại bản thân còn có thể kiên định được bao lâu.
"Vạn sư huynh, ta muốn huynh."
Ánh mắt nhìn cái miệng nhỏ ngọt ngào hiện trước mắt mình, Vạn Kiếm Nhất lần nữa kéo cổ y hôn thật sâu, cái mũi dính sát vào gương mặt Trác Diệu, muốn cướp đi hơi thở mà hắn tâm niệm bấy nay, đầu lưỡi không biết thỏa mãn đảo qua mỗi một tấc trong miệng Trác Diệu. Môi lưỡi giao nhau, như thể toàn thân hai người đang muốn dung hòa vậy.
"Dáng vẻ của ngươi lúc này. Khiến ta nhịn không được muốn ăn sạch ngươi."
Đôi tay Trác Diệu như bị sai khiến quấn lên cổ nam nhân trước mặt, trúc trắc hôn trả hắn. Môi lưỡi gắt gao, cuốn lấy nhau ngày càng sâu.
"Vậy thì huynh ăn sạch đi, có thể được huynh ăn sạch. Nghĩ thôi ta cũng đã thấy hạnh phúc rồi."
Vạn Kiếm Nhất lúc này thật sự không thể kiềm chế được nữa, loại sắc tình hương diễm này làm hắn thật sự điên cuồng, lập tức lao đến đem Trác Diệu ấn lên giường.
"Yêu tinh này, ta thật không có cách nào thoát khỏi tay ngươi. Hôm nay, vi phu liền cho ngươi tất cả, dù là trái tim hay thân thể này tất cả đều thuộc về A Trác được không?"
"A...Vạn...ư..."
Hai tay Trác Diệu bị Vạn Kiếm Nhất trói lấy ấn ở trên đầu, cả mắt cũng bị hắn dùng vải che lại.
Màn đêm yên tĩnh, lạnh lẽo. Bao trùm cả căn phòng, không gian u ám, vừa có tiếng thở dốc của nam nhân trong đêm tối, vừa tiếng nam nhân rên rỉ vang khắp vòng, vô cùng ái muội.
Vạn Kiếm Nhất bá đạo, tham lam chiếm lấy từng tất trên thân thể Trác Diệu. Nụ hôn của hắn tuy bá đạo nhưng không thiếu ôn nhu, như cẩn thận làm y thoải mái, sợ y bị tổn thương, mỗi từng động tác làm Trác Diệu đều trầm mê.
Căn phòng chứa đầy tình dục, hắn không ngừng lấy bàn tay xoa bóp ngực y. Kỹ thuật tưởng chừng non nớt, nhưng lại đủ khiến y khó chịu, không ngừng càng muốn thêm, thân thể vặn vẹo phát ra tiếng thở dốc, cả người đầy nhiệt muốn toát ra, muốn ngừng cũng không ngừng được.
"A Trác, ngươi thật là yêu tinh phái xuống đày đọa ta"
Trác Diệu không ngừng rên rỉ, y muốn tiếp, y không thể chịu sự đùa giỡn của hắn, y thật khó chịu,y vừa rên rỉ vừa nói:
"Vạn sư huynh...ân....a.....đừng dừng...ân.....thật khó chịu...".
Hắn tà ác đùa giỡn bộ ngực y, khuôn mặt anh tuấn thoáng cười tà ác, ánh mắt chìm đắm trong dục vọng:
" Muốn sao..."
Thật khó chịu, y muốn thêm nữa: " Ân...a....â...n...muốn....ân...."
Hắn lấy bàn tay thon dài, từ lướt xuống vùng cấm, hai ngón tay khồng ngừng khoét ở phía sau y. Hắn mò bên trong cơ thể y, những thứ cần phát tiết ra khiến y thoải mái càng muốn thêm nữa. Tiếng kêu rên rỉ mị hoặc:
"Muốn thêm nữa... ân...a....ân..."
Trác Diệu xinh đẹp mê người, thoát tục, tao nhã, từng cử chỉ thoát ra mị lực, ánh mắt đa tình câu hồn như muốn hấp dẫn người khác, trong suốt khiến hắn nhịn không được chà đạp, thèm khát cơ thể này. Y như là yêu tinh xuất thế, câu mị nam nhân, bất cứ cử chỉ, hành động điều khơi dậy dục vọng nam nhân.
"A Trác, bộ dạng bây giờ của ngươi thật đẹp."
Trác Diệu đã mất đi ý thức, bây giờ chỉ còn lại dục vọng dâng trào chờ được khỏa lấp, thỏa mãn.
"Vạn sư huynh, mau vào đi. Ngứa...ngứa quá..."
Hai tay Vạn Kiếm Nhất xoa xoa bờ mông trước mặt, ánh mắt dán chặt vào nơi tư mật của Trác Diệu.
"Chỗ này của ngươi rất ướt, rất dễ trượt vào."
Hắn nâng mông y lên, kiều diễm ướt át. Vạn Kiếm Nhất lại tà ác cười, đem vật kia của hắn tiến vào, tiểu huyệt bị vật lạ xâm lượt, khiến thân thể y mẫn cảm, đau đớn.
Thân thể Trác Diệu chịu không nổi sự tra tấn, ngất xỉu đi. Ánh mắt Vạn Kiếm Nhất thâm thúy như bầu trời đêm, chìm đắm dục vọng, hắn tà ác cười:
"Tưởng ngất xỉu, ta có thể buông tha cho ngươi sao! A Trác, đây là ngươi tự mình chuốc lấy, không thể trách ta, ta vẫn còn muốn tiếp...."
Trác Diệu giờ đã bất tỉnh nhân sự, không cảm giác được, hắn đang muốn hơn nữa. Vạn Kiếm Nhất dùng sức đâm vào tiểu huyệt của y, tinh dịch bắn ra, cảnh tượng vô cùng kiều diễm ướt át, đẹp mắt.
Đêm dài đằng đẵng không có ai có thể ngăn cản được hành động của Vạn Kiếm Nhất vẫn tiếp tục tiếp diễn dù Trác Diệu bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com