CHAP 20
Vạn Kiếm Nhất sau 5 tháng bế quan tuy tu vi không thể phục hồi, nhưng sức khoẻ đã bình phục hoàn toàn. Hắn bây giờ trong lòng nôn nóng rất muốn đi gặp Trác Diệu, 5 tháng xa cách với hắn còn dài hơn cả 5 năm, hắn thật sự rất nhớ y.
Vạn Kiếm Nhất ôm trong mình mối tình si cùng nỗi mong nhớ trở về gặp Trác Diệu, nhưng điều mà hắn nhìn thấy trước mắt lại khiến tim hắn đau nhói. Người hắn yêu thương lại đang cùng một nam nhân khác ôm chầm lấy nhau, hắn thật muốn đi đến chất vấn y, nhưng lại nghĩ bản thân mình, lấy tư cách gì làm chuyện này. Vạn Kiếm Nhất cũng tự cười chính mình, xem ra từ đầu đến cuối cũng chỉ có bản thân hắn tự mình đa tình.
Trác Diệu nhìn Vạn Kiếm Nhất đang bất động tại chỗ, đến ánh mắt cũng thất thần, y biết có lẽ hắn đã hiểu lầm, liền đẩy mạnh Nghịch Luân ra khỏi người mình, lập tức đi đến bên cạnh Vạn Kiếm Nhất nắm tay hắn giải thích.
"Vạn sư huynh, huynh đừng hiểu lầm. Vị này là cố nhân của ta, vừa nãy có lẽ vì hắn quá kích động, nên mới có hành động như vậy, thật không có ý gì khác."
Nghịch Luân đứng từ xa, nghe y nói vậy không khỏi tức giận, hắn biết trước đây Trác Diệu dù rất yêu mình nhưng cũng chưa từng đối với hắn lo được lo mất như vậy, trong lòng liền ghen tức, rốt cuộc tên này là ai?
Tại sao ánh mắt Trác Diệu lại nhìn người đó tha thiết như vậy?
Nghịch Luân hắn tuyệt không cho phép bất cứ ai, cướp đi người của mình, dù là Cù Huyền Tử hay Trác Diệu đều chỉ có thể thuộc về hắn.
Nghịch Luân vẫn nhìn Vạn Kiếm Nhất chằm chằm, tay phải lung tung bấm đốt ngón tay mấy lần, lẩm bẩm trong miệng. Một lát sau, khẽ nhướng mày, lộ ra một nụ cười.
"A Trác, vị này là?"
"A Trác" Vạn Kiếm Nhất vừa nghe xưng hô kia đã nhíu mày, gọi thân mật đến vậy, hắn có chết cũng không tin hai người chỉ là cố nhân bình thường, đáy mắt hiện lên dị sắc, trầm giọng thay Trác Diệu trả lời.
"Ta tên Vạn Kiếm Nhất."
Suy nghĩ một lúc, hắn lại bồi thêm một câu còn đặt biệt nhấn mạnh "cũng là người của Thanh Hoa cung chủ."
Vạn Kiếm Nhất đây chính là muốn đối với Nghịch Luân tuyên bố chủ quyền, dương dương tự đắc, cười đến híp mắt.
Nghịch Luân cũng không quá bất ngờ, hắn biết mình đoán không lầm, nhưng cũng không tỏ thái độ ra mặt, hắn đã trải qua biết bao nhiêu chuyện giỏi nhất chính là nhẫn nhịn, sau đó sẽ khiến cho đối thủ trở tay không kịp.
"Vạn huynh thứ lỗi, ta là Nghịch Luân bằng hữu của A Trác, chuyện vừa nãy chỉ là sự cố, huynh đừng hiểu lầm mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người."
Trác Diệu nãy giờ không lên tiếng chỉ chăm chú nhìn vẻ mặt Vạn Kiếm Nhất.
Một hồi im lặng.
Bầu không khí bây giờ thật sự căng thẳng, cũng may Trác Hạo lần này đã đến kịp lúc.
Khi Trác Hạo đang luyện kiếm trước cửa phòng thì đã nghe tiếng xì xầm qua lại của các cung nhân.
"Ta nói ngươi biết, vị Ma tôn kia thật sự trở lại rồi. Chưa hết, cả Vạn tiên quân cũng đã trở về."
"Ngươi nói gì? Nếu vậy không phải cung chủ sẽ rất khó xử sao?"
"Ta thấy cung chủ lần này chắc là tiến thoái lưỡng nan. Ngươi đoán xem cung chủ sẽ chọn Vạn tiên quân hay Ma tôn kia đây."
"Trước đây, cung chủ đối với Ma tôn đó không phải là khắc cốt ghi tâm sao? Ta cảm thấy Vạn tiên quân thật sự đáng thương, ngài ấy hy sinh nhiều đến vậy vẫn không bằng người xưa..."
"Đủ rồi."
Một tiếng này của Trác Hạo làm các cung nhân cũng giật mình, bình thường họ đều biết thiếu cung chủ là người vui vẻ hoạt bát, chưa từng tức giận đến vậy, cả lời nói cũng mang theo lãnh ý, làm cả đám người bọn họ cũng không dám nói thêm lời nào.
Trác Hạo một đường đi thẳng đến chỗ ba người kia, hắn biết lần này phụ thân và cha Vạn thật sự gặp rắc rồi rối, hớn nữa bản thân Trác Hạo cũng biết Nghịch Luân tuyệt đối không chỉ đơn giản chỉ đến đây gặp mặt phụ thân hắn.
Nhưng mặc kệ dụng ý của Nghịch Luân là gì hắn cũng không cho phép có người phá hoại bình yên của gia đình mà khó khăn lắm hắn mới có được, năm ngón tay thon dài chậm rãi nắm lại thành nắm đấm.
"Phụ thân, cha Vạn." Trác Hạo bước đến trước mặt, tươi cười, sau đó cũng nhìn qua người bên cạnh mà gật đầu thủ lễ gọi một tiếng "Nghịch Luân thúc thúc."
Nghe vậy, sắc mặt Nghịch Luân tối đi hơn nửa phần, khóe miệng co rút, tên tiểu tử này vậy mà lại gọi Vạn Kiếm Nhất là cha, cộng thêm bộ dáng của Trác Hạo vừa rồi, tuyệt đối không giống thuận miệng nói lung tung, hiện giờ mặc dù đang rất khó chịu, nhưng Nghịch Luân vẫn cố gắng mỉm cười gật đầu.
Trác Hạo đảo mắt một vòng mới bước đến nói nhỏ vào tai Trác Diệu "Phụ thân, con có chuyện này muốn nói với người." sau đó liền dẫn y rời đi.
"Cũng may con đến kịp, nếu không ta thật không biết phải làm sao."
Nhưng trên mặt Trác Hạo bây giờ lại khá ngượng ngùng, không biết có nên mở lời với phụ thân hắn hay không.
"Phụ thân, con quả thật là có chuyện muốn nói với người."
"Con là có chuyện gì?"
Nhìn đứa con thường ngày hay nghịch ngợm này của mình, hôm này lại làm ra vẻ ngượng ngùng bối rối như vậy Trác Diệu cũng có chút khó hiểu.
"Phụ thân...con...con...muốn cùng Tố Thu thành thân."
Trong khoảnh khắc đó, Trác Diệu hai mắt mở to, không dám tin vào tai mình, xem ra đứa con này của y cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, chấp nhận buông bỏ mối tình vô vọng kia rồi, thật làm Trác Diệu vui mừng đến phát khóc.
"Con đây là nghiêm túc? Tố Thu đối với con là thật lòng thật dạ con không nên phụ con bé có biết không?"
"Phụ thân yên tâm, con sẽ dùng nửa đời còn lại bù đắp cho nàng."
Nói đến đây, khuôn mặt Trác Hạo hơi lộ ra nụ cười tinh quái.
"Nhưng ngược lại là người, hoa đào không nở thì thôi, vậy mà một lúc nở liền hai đoá. Một bên là người mới lửa tình nồng cháy, bên kia lại là tình cũ khắc cốt ghi tâm. Haizz, nếu đổi ngược là con, con cũng cảm thấy khó xử, không biết nên chọn bên nào."
Sóng mắt Trác Diệu lưu chuyển, chậm rãi quét qua Trác Hạo, nói: "Tiểu tử này, con đang chán sống phải không? Có tin ta liền phạt con cấm túc nửa tháng không?"
Trác Hạo nghe y nói vậy liền quỳ xuống nắm lấy tay áo Trác Diệu lắc lắc cầu xin.
"Đừng mà phụ thân, hà nhi biết sai rồi. Người đừng giận, nếu người thật sự tức giận, con sẽ bị cha Vạn đánh gãy chân mất. Người cũng không muốn Tố Thu lại gả cho một kẻ tàn phế phải không?"
Nhìn vẻ mặt làm nũng của tên nhóc này, Trác Diệu cũng đã mềm lòng, cũng không thèm tranh luận với hắn, chỉ vỗ nhẹ trán Trác Hạo một cái.
Đôi mắt đảo qua đảo lại, do dự đến nửa ngày trời, đột nhiên Trác Hạo lại bật thốt lên một câu.
"Phải rồi phụ thân, con cũng có một chuyện muốn hỏi người."
Trác Hạo đối với thắc mắc của mình cũng có chút ngại ngùng, cố gắng cắn chặt răng nói tiếp.
"Phụ thân, người đối với cha Vạn rốt cuộc là gì?"
Trước sự tò mò của Trác Hạo, chân mày y cũng đã nhăn lại, có chút mất kiên nhẫn.
"Con hỏi chuyện này làm gì? Hôm nay con sao lại lắm lời đến vậy?"
"Người đừng quan tâm, cứ trả lời con là được."
"Ta xem huynh ấy như người thân, là ân nhân, đối với huynh ấy có kính trọng, cũng ngưỡng mộ."
Trác Hạo nghiêng người liếc nhìn Trác Diệu, cúi đầu ho khan một cái, trên mặt phiếm hồng, nhỏ giọng nói.
"Con không phải hỏi mấy chuyện này? Con chỉ muốn biết, phụ thân người có yêu cha Vạn không?"
Trác Diệu hít một hơi, không phải không biết ý của Trác Hạo, là do y cố tình lẫn tránh, nhưng bây giờ lại bị Trác Hạo dồn đến chân tường, cũng đành trả lời cho qua chuyện.
"Chuyện này....ta...ta cũng chưa nghĩ tới."
Trác Hạo bất lực lắc đầu, hắn thật sự đau đầu với câu trả lời của phụ thân, người là điểm gì cũng tốt, nhưng đối với chuyện tình cảm lại đặt biệt chậm hiểu, thật không biết phải làm sao.
"Được rồi, người cứ từ từ nghĩ, con chỉ sợ nếu người còn không biết nắm bắt, đến một ngày nào đó cha Vạn thật sự bị người khác cướp đi mất, lúc đó người cũng đừng tới tìm con than thở...."
Trác Hạo còn chưa nói dứt lời, ngay cả nụ cười trên mặt Trác Diệu cũng vụt tắt, hiển nhiên là tức giận không ít, móng tay y găm vào lòng bàn tay, cơ hồ như muốn cào đến chảy máu.
"Nếu quả thật có người không biết sống chết, dám mơ tưởng đến người của Trác....của Thanh Hoa cung ta, ta nhất định khiến kẻ đó sống không bằng chết."
Trác Hạo nhìn ánh mắt Trác Diệu cũng cảm thấy sống lưng mình rét lạnh, ngực như bị thứ gì đâm phải, nhịn không được, thấp giọng cười ra tiếng, chậm rãi rũ mắt xuống, tự lẩm bẩm "vậy mà người lại nói là chưa nghĩ tới", xem ra phụ thân hắn khi ghen lên cũng thật đáng sợ, trong lòng cũng thầm cầu nguyện cho Vạn Kiếm Nhất tốt nhất đừng chọc phụ thân nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com