CHAP 23
"Hạo nhi, con có ở trong phòng không?" Nghịch Luân bên ngoài gõ cửa.
Trác Hạo tuy đối với Nghịch Luân có vài phần nghi ngờ, nhưng dù sao hắn cũng từng là ân nhân của mình nên cũng lễ phép đáp lời.
"Nghịch Luân thúc thúc mời vào."
"Ta biết con sắp thành thân, liền mang đến đây một số bảo vật giúp con có thể nâng cao tu vi."
Trác Hạo cúi đầu thi lễ cảm tạ Nghịch Luân: "Đa tạ thúc thúc."
"Không cần khách sáo, chúng ta đều là người một nhà..."
Trác Hạo vội vàng cắt ngang lời Nghịch Luân, còn cố gắng hướng người trước mặt giải thích, vị thúc thúc này trước đây đối xử với hắn cũng rất tốt, nên hắn cũng không muốn người này càng lúc lại càng sai.
"Nghịch Luân thúc thúc, người cũng đã biết chuyện của phụ thân và cha Vạn, hơn nữa giữa người và phụ thân đã là quá khứ, sao người vẫn cố chấp không chịu buông."
"Hạo nhi, là ta đối xử với con và A Trác không tốt sao? Tại sao đến cả con cũng nói tốt cho Vạn Kiếm Nhất?" Ý cười Nghịch Luân trên mặt cũng vụt tắt, thay vào đó là những lời chất vấn.
"Ta biết người vì cứu ta đã hy sinh nửa thân tu vi của mình, nhưng cha Vạn là vô tội, chúng ta không thể vì sự ích kỷ của mình mà làm tổn thương ông ấy."
"Hắn vô tội? Vậy còn ta thì sao? Hắn cướp đi gia đình hạnh phúc của ta là vô tội sao? Con luôn miệng một tiếng cha Vạn, hai tiếng cũng cha Vạn, rốt cuộc hắn có điểm gì tốt hơn ta, có thế khiến các người thần hồn điên đảo."
Đến cả bản thân hắn cũng không hiểu, rõ ràng là hắn đến trước, cũng là Trác Diệu nói y yêu hắn, là y làm hắn động tâm, tuy hắn quả thật đã từng lừa dối Trác Diệu, nhưng hắn đã thật sự ân hận rồi, lần này trở về hắn sẽ bù đắp cho y thật tốt, chỉ cần Trác Diệu muốn, hắn thậm chí cũng có thể tự tay loại bỏ ma đan trong người, mãi mãi cũng không trở lại Ma Tộc.
Nhưng vì cái gì Vạn Kiếm Nhất vừa xuất hiện hắn liền mất tất cả, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Trác Diệu nhìn Vạn Kiếm Nhất, hắn hận đến mức không thể tự tay nghiền Vạn Kiếm Nhất thành ngàn mảnh.
"Thúc thúc nếu người muốn, ta có thể trả lại tu vi cho người, chỉ xin người đừng đến làm phiền chúng ta nữa."
Trác Hạo bấy giờ vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, một tay vẫn đang cầm lấy tay áo Nghịch Luân mà khuyên ngăn hắn.
Trong lúc nói chuyện, sắc mặt Nghịch Luân đột nhiên trở nên dữ tợn, thanh kiếm chớp mắt đột nhiên hung hăng đâm vào người Trác Hạo.
"Trả lại? Được nếu thật sự muốn trả lại, thì ta còn muốn cả mạng của ngươi. Đây là ngươi ép ta."
Trác Hạo không kịp trở tay, bị Nghịch Luân đâm một kiếm, đồ đang cầm trong tay "keng" một tiếng rơi xuống đất. Trác Hạo lảo đảo rút lui vài bước, thân thể đã ngã xuống mặt đất.
"Phụ thân, Tố Thu, thật xin lỗi. Là Trác Hạo nợ hai người."
Trác Hạo trong lòng tự hỏi có phải trước đây hắn đã làm nhiều điều sai lầm, đến ông trời cũng không chấp nhận cho hắn cơ hội chuộc lỗi không?
--------------------
Bên kia Vạn Kiếm Nhất từ lúc Trác Diệu cùng Thương Tùng đi đến giờ cũng đã hơn hai canh giờ, vẫn chưa thấy trở lại, bộ dạng càng thêm ủ rũ, trong lòng cũng có chút buồn bực. Suy nghĩ một lát, bèn đứng dậy đến phòng tìm Trác Hạo.
"Hạo nhi!" Vạn Kiếm Nhất vừa mở cửa đã thấy Trác Hạo nằm trên mặt đất, đã vội chạy lại đỡ lấy.
Trác Hạo vẫn nằm trên mặt đất, vừa nắm lấy tay Vạn Kiếm Nhất, vừa thì thào những câu nói trong vô thức.
"Cha...cha Vạn... người nhất định..nhất định phải đối xử tốt với phụ thân, phụ thân nửa đời đã vì con mà cực khổ, tiếc là Hạo nhi không còn cách nào báo hiếu cho người. Còn nữa cha Vạn hãy thay con nói với Tố Thu, Trác Hạo đời này đã phụ nàng, nếu có kiếp sau con nhất định... nhất định..."
Lời còn chưa dứt Trác Hạo đã ngã trên vai Vạn Kiếm Nhất, đôi mắt nhắm nghiền, bên khóe mắt còn chảy hai dòng lệ.
"Hạo nhi! Hạo nhi! Con mau tỉnh lại đi Hạo nhi."
Vạn Kiếm Nhất khóc như ruột gan đứt thành từng khúc, hắn không ngừng gọi Trác Hạo trong vô vọng, nhưng người nọ vẫn bất động trong vòng tay, trong lòng co rút đau đớn không ngừng.
Nghịch Luân nhếch mi: "Được rồi đừng kêu nữa, ngươi sẽ sớm được đoàn tụ với nó thôi."
Vạn Kiếm Nhất hai mắt đỏ ngầu, đặt Trác Hạo nằm xuống, bước từng bước một lại gần Nghịch Luân, gương mặt càng vặn vẹo dữ tợn, hắn gắt gao nhìn thẳng Nghịch Luân, toát ra thù hận thấu xương.
"Tại sao? Hạo nhi đối với ngươi muôn phần kính trọng, tại sao ngươi có thể xuống tay?"
"Kính trọng? Ta không cần, rõ ràng trước đây là ta đã cứu nó, nhưng ngươi xem, trong mắt nó bây giờ chỉ có ngươi. Nếu đã như vậy ta giữ lại nó còn có ý nghĩa gì, chi bằng giúp ta làm bàn đạp loại trừ ngươi."
Hắn trăm phương nghìn kế nhẫn nhục cuối cùng cũng chờ được đến hôm nay, chỉ cần qua hôm nay Vạn Kiếm Nhất mãi mãi cũng không thể trở mình.
"Nghịch Luân ngươi đúng là cầm thú cũng không bằng, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi."
Vạn Kiếm Nhất một kiếm đánh tới, nhưng dù Nghịch Luân đã mất phân nửa tu vi nhưng Vạn Kiếm Nhất bây giờ nội lực không đủ, càng đấu càng rơi vào thế hạ phong.
"Vạn Kiếm Nhất không phải ngươi từng là trưởng lão ở Thanh Vân môn sao, sao lại yếu như vậy, thật làm ta thất vọng."
Nghịch Luân giận dữ, đột ngột xoay người trên không, hung hăng tung một cước trúng ngực Vạn Kiếm Nhất. Một cước này khiến Vạn Kiếm Nhất không có nội lực hộ thể bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên bậc thềm.
"Khụ khụ...Câm miệng"
Vạn Kiếm Nhất cảm thấy lồng ngực đau đớn, cổ họng có gì đó ngọt ngọt, rốt cuộc nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi. Quả thật với tu vi hiện giờ, hắn không phải đối thủ của Nghịch Luân.
Tay áo Vạn Kiếm Nhất đã rách hơn phân nửa, vết kiếm trên vai dữ tợn, máu tươi đỏ thẫm chảy xuống theo cánh tay, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, thoạt nhìn nhìn vô cùng kinh người.
"Thật không biết tự lượng sức, nhưng ngươi an tâm ta sẽ không giết ngươi. So với việc chết đi, ta càng muốn ngươi phải sống không bằng chết."
Chỉ tích tắc sau khóe miệng Nghịch Luân đã cong lên, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
"Ngươi nói gì?"
Nghịch Luân lấy trong tay áo một tấm lệnh bài đi đến trước mặt Vạn Kiếm Nhất nói.
"Ngươi biết đây là gì không?"
"Thiên Ma lệnh?"
"Xem ra ngươi cũng không ngốc."
Nghịch Luân vừa nói xong đã ném Thiên Ma lệnh vào người Vạn Kiếm Nhất bắt đầu thi triển phép thuật.
Vạn Kiếm Nhất nhất thời lùi lại mấy bước, lại phun ra một ngụm máu, thanh kiếm trên tay rơi trên mặt đất. Mới vừa rồi một phen chém giết, trên người đã tràn ngập vô số miệng vết thương.
Vạn Kiếm Nhất lúc này vừa bị thương, tu vi lại tổn hại căn bản không thể chống lại trước sức mạnh của Thiên Ma lệnh, cuối cùng bị Thiên Ma lệnh khống chế mất đi ý thức.
Đến khi hắn tỉnh lại bản thân đã bị gông xiềng ở băng ngục Thanh Hoa cung, đối với Vạn Kiếm Nhất mà nói cả đời này, hắn mãi mãi cũng không quên được ngày hôm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com