Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 30

Trác Diệu mặc kệ trời đang đổ tuyết, cũng không màng nghỉ ngơi mà đã ở Đoạn Trường Nhai tìm kiếm Vạn Kiếm Nhất đến nay đã ba ngày, nhưng người nọ vẫn là bạt vô âm tín.

Vực sâu vô ngần, ước chừng phía dưới nghìn trượng, nhìn không thấy đáy, lại được tầng tầng mây mù che phủ.

Một thủ hạ của Trác Diệu nhìn y đang ngồi bất động, nặng nề thở dài nói: "Cung chủ!"

Không nghe được âm thanh nào từ Trác Diệu, vị thuộc hạ cũng đành cắn chặt răng nói tiếp.

"Thuộc hạ vô năng, vẫn không tìm thấy thi thể của Vạn tiên quân. Nhưng chỉ tìm được một mảnh quần áo và một miếng ngọc bội."

Trác Diệu nghe đến đây cả tứ chi liền vô lực, toàn thân hư nhuyễn, xương cốt khắp người giống như bị đập vỡ rồi được ghép lại một lần nữa, từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau. Y trong lòng căng thẳng, nhưng cố gắng bình ổn tâm trí, từng bước, từng bước loạng choạng mà đến gần thủ hạ của mình.

Đôi mắt phượng vừa nhìn đến miếng ngọc bội ấy, trong lúc bất tri bất giác, một giọt lệ trong suốt theo khóe mắt mà chảy xuống. Y nhớ ra rồi, đây là miếng ngọc bội mà năm đó khi hắn đưa y hạ sơn nhân dịp sinh thần của y mà tặng cho y.

Y còn nhớ rõ, miếng ngọc bội này vốn là một cặp, lúc đó khi cùng hắn đến miếu Nguyệt Lão xin một quẻ, bà lão bên cạnh từng nói, nếu ai có thể rút được hai miếng ngọc bội này, sau đó ghép lại với nhau, thì đó chính là lương duyên do Nguyệt Lão tác thành.

Nhưng đến cuối cùng cả y và hắn đều không rút được, chỉ vì chuyện này mà y đã ủ rũ hết cả buổi tối.

Vạn Kiếm Nhất nhìn người thương khẽ thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài mang theo vài phần tiếc nuối khó có được.

Hắn cúi người xuống, vươn tay ra ôm Trác Diệu vào lòng giống như đang dỗ dành tiểu hài tử đang run rẩy, lo sợ.

"A Trác, ta không tin cái gì là lương duyên trời ban. Ta chỉ biết một chuyện, ta yêu ngươi, dù ông trời không tác thành, cũng không thay đổi được trái tim của ta, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ yêu ngươi thêm một ngày."

Đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng lướt qua mặt Trác Diệu, đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, hơi thở đó ẩn chứa đầy sự cám dỗ.

Sau đó, Vạn Kiếm Nhất lại từ trong tay áo lấy ra một cặp ngọc bội. Trác Diệu kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời chẳng thể phản ứng kịp.

Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt y nói: "A Trác, những lời bói toán đó thật không nên tin, ngươi cũng đừng để trong lòng. Cái gì mà được Nguyệt Lão tác thành chứ, không phải chỉ cần ta dùng tiền liền mua được sao."

Nhìn thấy nước mắt của y, Vạn Kiếm Nhất giật mình, vội vàng định lau giúp y, nhưng lại bị Trác Diệu ngăn lại.

"Ta không sao." Trác Diệu chặn tay hắn, tự mình cuống quít lau đi, tiếp đó hít hít vài cái nói: "Chỉ là cao hứng quá thôi, không có việc gì..."

"Đừng khóc nữa." Vạn Kiếm Nhất đưa khăn vải bên cạnh qua.

Trác Diệu nhận lấy, lau lau mặt, khóc lóc làm cho hai mắt y thoạt nhìn có chút sưng đỏ, thế nhưng nụ cười kia vẫn như trước không thay đổi.

Trong những năm tháng dài đăng đẵng của cuộc đời y, y đã gặp được một người, một người mà y chưa bao giờ nghĩ sẽ có được, người đó một lòng bảo vệ y, bảo vệ đến mức quên cả chính bản thân mình.

Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, không biết nước mắt hay nước mưa cứ mãi chảy dài, y thật không ngờ chính bản thân đã yêu hắn đến vậy. Trái tim Trác Diệu cũng đang ứa máu, vết thương chồng chất vết thương.

Cuộc đời y đầy nỗi bất hạnh và bi kịch. Cuối cùng, trời cao như nghe được tâm nguyện của y, cho y gặp hắn. Hắn là một ánh trăng sáng, là người cho y ấm áp mà chưa bao giờ y cảm nhận được, gặp được hắn mới biết thì ra cảm giác được yêu thương lại hạnh phúc đến thế. Nhưng đến cuối cùng đều mất cả rồi, là chính bản thân y đạp đổ đi tất cả.

Lại qua thêm một ngày một đêm, Trác Diệu vẫn ngồi mãi ở vách đã, không nói một lời, cũng không nhúc nhích.

Y vẫn nhớ tường tận viễn cảnh ngày hôm ấy, là chính y trơ mắt nhìn bóng dáng nam nhân kia rơi xuống vực....

Mưa càng rơi càng lớn, thân thể Trác Diệu dưới cơn mưa như trút nước ngày một thêm lạnh lẽo, y đưa hai tay ôm ngực, thở dốc, cả người run lên cầm cập, cuối cùng cũng kiệt sức mà ngã xuống. Thực sự muộn rồi, Vạn Kiếm Nhất mà y yêu đã sớm tan thành mây khói. Đến khi y hiểu ra, dù hối hận, tiếc là đã quá muộn.

Những ngày sau đó, Trác Diệu không hề có sức sống, Mẫn Tố Thu thấy y chẳng khác nào một thi thể biết hô hấp, nói chuyện với y cũng không có phản ứng, cả ngày nằm ở trên giường hai mắt vô thần, sắc mặt đờ đẫn, động cũng không động.

Trong chuỗi ngày dài tiếp theo, càng lúc Trác Diệu càng nhớ Vạn Kiếm Nhất nhiều hơn, y cảm thấy mình sắp phát điên rồi, có lúc ngồi nhìn bức tranh vẽ đến hừng đông.

Trác Diệu nhớ lại quãng thời gian trước đây họ từng bên nhau, nhớ đến từng nụ cười, từng ánh mắt của Vạn Kiếm Nhất. Đoạn ký ức đó cứ cuồn cuồn trong đầu y, khiến tim y quặn thắt đến không thở nổi. Vạn Kiếm Nhất của y, ái nhân của y, ai có thể trả lại cho y đây?

Tình cảm đúng là thứ khó hiểu, lúc bên cạnh không biết quý trọng, lúc mất đi lại điên cuồng muốn tìm lại. Mỗi đêm, khi tỉnh lại, y đều sẽ lang thang đi tìm kiếm Vạn Kiếm Nhất của mình khắp nơi. Miệng lúc nào cũng lẩm bẩm.

"Vạn sư huynh..."

"Huynh đừng giận nữa, A Trác thật sự biết sai rồi..."

"Huynh, đừng trốn nữa, có được không...Xin huynh...."

Gió một lúc một lớn, cuối cùng Trác Diệu ngất đi, thuộc hạ mang y trở về Thanh Hoa Cung.

Trong lục giới này, có tình yêu nào mà không trải qua đau đớn. Thế gian này có thể có mấy lần có cơ hội quay đầu làm lại? Đợi mất đi người mới biết vạn vật trên đời đều không sánh bằng người, rồi mới sâu sắc hối hận.

Trác Diệu dường như không còn tỉnh táo nữa, vị cung chủ uy phong lạnh lùng, cao ngạo, lại không kiềm chế được cảm xúc mà khóc lớn, miệng không ngừng kêu gào.

"Vạn sư huynh, ta biết sai rồi, huynh quay về có được không, trừng phạt ta thế nào cũng được, huynh đừng không cần ta nữa."

Là y phụ hắn, lời hứa thuở ban đầu chẳng thực hiện được, lời xin lỗi sau cùng cũng không có cơ hội nói ra, cũng là y hại chết hắn. Hại chết người mà mình yêu thương nhất.

Trác Diệu từng suy nghĩ rất nhiều, vì sao y lại thành ra thế này? Sâu thẳm trong trái tim y yêu hắn nhiều đến vậy? Cớ sao lại không vượt qua được thử thách của số mệnh.

Y hận chính bản thân mình vì sao lại quên ân tình của Vạn Kiếm Nhất không màng nguy hiểm mà đến U Đô Sơn tìm cỏ Trường Sinh cứu mình. Hận vì sao nhất thời nông nổi mà làm tổn thương Vạn Kiếm Nhất hết lần này đến lần khác. Hận vì sao lại cô phụ một tấm chân tình.

Nếu có thể quay trở lại, y tuyệt đối sẽ không để Nghịch Luân lưu lại Thanh Hoa Cung....cũng không để Vạn Kiếm Nhất tuyệt vọng gieo mình ở Đoạn Trường Nhai. Y sẽ không làm những đều đó  nữa, tuyệt đối sẽ không...

Nếu như lúc đó y tin tưởng hắn hơn, nếu như lúc đó y có thể bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo mà đứng về phía hắn thì có phải bây giờ Vạn Kiếm Nhất vẫn còn bên cạnh y không? Có phải y sẽ có một gia đình hạnh phúc, sẽ cùng Vạn Kiếm Nhất bách niên giai lão?

Nhưng trên đời làm gì có nếu như...thời gian cũng chẳng thể nào quay trở lại được...Thứ còn lại chỉ là ân hận, nhớ thương cùng đau khổ mà thôi.

Hóa ra hình phạt đau đớn nhất không phải là chết đi, mà là mãi mãi không thể quên.

Bây giờ nghĩ lại, người nọ tuy lúc nào cũng mỉm cười, trong mắt lại gợi sự cô đơn, mà chính mình, xưa nay chưa từng phát hiện.

Đau đớn trong lòng càng lúc càng rõ rệt. Trong đầu Trác Diệu trống rỗng, y đưa tay đè ngực một cái, miệng vẫn luôn lẩm bẩm.

"Cuộc đời này, ta chỉ nhớ một người. Nhưng hắn đã nhảy xuống nơi sâu tối mất rồi. Vốn ta cũng muốn ở cùng hắn cả một đời. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn."

Ngón tay thon dài của Trác Diệu lướt qua từng góc cạnh của ngọc bội mà Vạn Kiếm Nhất từng chạm qua, sau đó liền đem vật kia ôm vào trong lòng, bên môi hiện lên ý cười yếu ớt.

"Vạn lang, huynh biết không, đêm qua ta có một giấc mơ. Trong giấc mơ, ta thấy huynh quay về rồi, hơn nữa còn nắm lấy tay ta nói, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa."

Hóa ra có một ngày, tỉnh giấc tan mộng, người bên gối đã không còn. Tơ tình đến muộn mọc rễ nảy mầm, sinh trưởng vây khốn y, trái tim y đau, toàn thân đều đau. Y biết phải làm sau bây giờ, ai có thể giúp y, giúp y mang hắn trở về.

Trác Diệu rốt cuộc sụp đổ quỳ gối trên mặt đất, luống cuống mà khóc thành tiếng. Y muốn cầu, nhưng không biết cầu ai, muốn hận lại không biết hận ai, cuối cùng chịu đựng không nổi phun ra ngụm máu tươi.

"Huynh đã từng nói, sẽ không bao giờ để ta đau lòng mà."

"Ta xin lỗi, huynh có thể quay lại được không? Ta sai rồi, ta thật sự biết mình sai rồi."

Tình cảm sâu đậm, lấy gì hồi đáp, yêu mà chẳng thể bên nhau thì có khác cực hình bao nhiêu.

Trác Diệu vừa nói, nước mắt lại rơi xuống càng nhiều, hai mắt mơ hồ, trước mặt một mảnh thủy sắc.

"Huynh trừng phạt ta như vậy đã đủ chưa? Nếu như đủ rồi, thì xin huynh hãy trở về bên cạnh ta được không? Ta biết ta sai rồi, ta hối hận rồi, ta sắp phát điên mất rồi, huynh trở về đi được không? Ta thật sự, rất nhớ rất nhớ huynh. Xin huynh đấy."

Con người thật sự rất lạ.....

Lúc có thì không tiếc đánh mất, đến khi mất rồi thì điên cuồng tìm lại.

Hắn đối với y hết sức sủng nịch, yêu thương, nuông chiểu, dùng hết tình cảm cả đời, không hề giữ lại. Nhưng đến lúc y nhận ra bản thân cũng đối hắn động tình thì những ngày tháng hắn tươi cười gọi y một tiếng "A Trác" vĩnh viễn cũng không trở lại nữa.

Hàng lông mi dày và cong vút không chút rung động, đôi mắt phượng trống rỗng, vô hồn, giống như đang nhìn vào thứ gì đó rất gần nhưng dường như lại rất xa. Mái tóc dài đen bóng làm nổi bật gương mặt với làn da trắng như tuyết rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp đó lại mang đầy thương tâm.

"Vạn Kiếm Nhất, khi nào huynh mới trở về, đáp lại lời độc thoại cô độc này của ta?"

Gió lạnh khẽ phất qua mái tóc, Trác Diệu đã ngất đi vì cái lạnh. Nhưng trước khi đôi mắt khép lại, y lại nhìn thấy một nam nhân y phục trắng muốt, gương mặt như thần tiên hạ phàm. Hắn bước đến bên y mà sủng nịch gọi y một tiếng "A Trác".

----------------------

P/S: Tui cảm thấy tui miêu tả tâm lý nội tâm nhân vật không được tốt lắm T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com