Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 43

Trác Diệu đã ở trong phòng một ngày một đêm, Vạn Kiếm Nhất cũng một đêm không ngủ cứ đi qua đi lại trước cửa phòng Tiên Y, ai khuyên cũng không được.

Lúc sau, Mẫn Tố Thu đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng này, nàng cũng thầm ân hận trong lòng, nếu như lúc đó nàng trực tiếp đem sự thật nói ra, thì có lẽ phụ thân sẽ không dùng đến hạ sách này.

"Cha Vạn, mặc dù con biết phụ thân không muốn con nói ra. Nhưng con thật sự không thể tiếp tục đứng nhìn hai người cứ hiểu lầm nhau như vậy."

Nét mệt mỏi vẫn vương trên gương mặt nữ tử, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn hướng nam nhân trước mắt mà giải thích.

"Cha Vạn, là phụ thân đã dùng chính đôi tay của mình để đổi lấy đôi tay cho người."

Một lời đến quá đột ngột, như sét đánh ngang tai làm Vạn Kiếm Nhất nhất thời hoảng sợ, cả giọng nói cũng run rẩy , hắn thật không dám tin vào tai mình.

"Con nói cái gì? Y..."

"Cạch..."

Cùng lúc đó, tiếng cửa phòng lại vang lên cắt ngang lời nói của Vạn Kiếm Nhất, Tiên Y cũng từ trong phòng bước ra, nhưng chưa để  Vạn Kiếm Nhất lên tiếng, ông đã dành nói trước.

"Cung chủ đã không sao rồi, nhưng vì thương tích khá nghiệm trọng, cộng thêm lâu ngày sinh tâm bệnh, hiện tại vẫn chưa thể tỉnh lại. Vạn tiên quân, nếu ngài thật lòng yêu thương cung chủ, thì đừng để cung chủ chịu ủy khuất nữa."

"Đa tạ Tiên Y, ta đã biết." Vạn Kiếm Nhất cúi người đáp lại.

Vạn Kiếm Nhất đẩy cửa bước vào, vị thảo mộc vẫn còn thoang thoảng trong không khí, khiến hắn cũng không khỏi cau mày.

Vạn Kiếm Nhất đưa mắt nhìn thân ảnh đang nằm trên giường, im lặng đến mức khiến người ta bức bối khó chịu.  Hắn thở nhẹ một hơi, chậm rãi đi về bên giường, vươn  một tay nắm lấy tay y, tay kia thì vuốt ve gương mặt y, từ gò má, đôi mắt, lướt qua sóng mũi lại đến đôi môi khô khốc, tất cả đều làm hắn say mê đến điên đảo.

Đây là người mà hắn yêu nhất, là người dù khiến hắn đau nát tâm can nhưng hắn cũng không thể khống chế được trái mình mình mà càng lúc lún càng sâu. Hắn thật sự không dám nghĩ, nếu như một ngày mất đi người này, hắn sẽ sống thế nào, hắn nhất định sẽ phát điên.

"A Trác, ta lẽ ra nên hận ngươi mới phải. Nhưng mà ta cảm thấy, tình cảm ta đối với ngươi, còn sâu đậm hơn cả hận. Rốt cuộc thì ta phải làm sao với ngươi đây."

Vạn Kiếm Nhất thì thào tự nói, nước mắt từng giọt nóng hổi rơi xuống mặt Trác Diệu.

"A Trác, ta bằng lòng, dùng tất cả nước mắt của đời mình, đổi lấy cho ngươi nụ cười. Ta tình nguyện, đỡ lấy tất cả đau thương của kiếp này, chỉ để cho ngươi một đời bình an. Dù sau này có đau khổ đến chết. Ta cũng sẽ không thay đổi tâm ý của bản thân, ngươi mở mắt ra nhìn ta được không?"

Như cảm nhận được sự càn quấy từ bàn tay của Vạn Kiếm Nhất, cộng thêm những giọt nước mắt hắn cứ không ngừng rơi trên mặt y, Trác Diệu cũng sự ồn ào này làm cho tỉnh, y hơi cau mày, hàng mi dài khẽ run, còn nhẹ nhàng cử động ngón tay như đang ra hiệu cho hắn.

"A Trác, ngươi tỉnh rồi."

Vạn Kiếm Nhất cười đến rạng rỡ, nhìn nam nhân yếu ớt trước mặt cuối cùng cũng đã buông xuống tản đá trong lòng.

Y cố gắng mở to đôi mắt, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân vô lực. Đột nhiên lại bị ôm chầm lấy, bên tai không ngừng vang lên tiếng gọi đầy ấm áp cùng nhu hòa.

" A Trác...A Trác của ta....ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi... A Trác..."

"Vạn lang... nước...nước...ta khát..."

"Được...ta lập tức đi lấy nước cho ngươi."

Vạn Kiếm Nhất vội vàng chạy ra lấy nước. Có lẽ vì hôn mê quá lâu mà cổ họng Trác Diệu lúc này đã khô cứng, y thể không nói được lời nào nữa. Trác Diệu nhận chén nước trong tay Vạn Kiếm Nhất, vội vã uống.

Phải mất một lúc Trác Diệu mới có thể hoàn toàn tỉnh táo, y dựa người vào thành giường, đưa mắt nhìn xung quanh. Sau lại chăm chú ngắm hắn hồi lâu, nhìn nét mặt khẩn trương cùng lo lắng của hắn, trái tim vốn giá lạnh bấy lâu nay của y cũng bỗng nhiên trở nên ấm áp, y tự hỏi chính mình - hắn sao lại có thể đẹp đến vậy?

"Vạn lang, từ nay về sau, không được rời khỏi ta nữa, không có huynh, mỗi ngày của ta trải qua rất thống khổ."

Tay bị nắm chặt, thật ấm, đáy lòng cũng êm dịu theo, Vạn Kiếm Nhất nghiêng đầu, áp sát vào tóc mai người nọ, dịu dàng nói.

"A Trác, thật ra trái tim này đã sớm cho ngươi rồi, chỉ sợ ngươi không cần, quăng đi mất. Hơn nữa, ta chưa từng hết yêu ngươi, chẳng qua là ta không biểu hiện ra bên ngoài thôi. Bởi vì cho dù ta nổ lực bao nhiêu, thì ngươi cũng không hiểu."

Bất chợt nhìn thấy rõ nỗi thương tâm ẩn chứa trong đáy mắt ái nhân, Trác Diệu luống cuống lắc đầu, hai bàn tay vội vàng áp vào mặt của nam nhân mà nói.

"Xin lỗi Vạn lang, là ta không tốt phải để huynh chịu ủy khuất rồi."

Bỗng nhiên, Vạn Kiếm Nhất lại gạt tay Trác Diệu ra khỏi mặt hắn, khiến y bất giác ngơ ngác, đôi mắt hắn nhìn y lại bỗng dưng lạnh lẽo đến tận xương tủy.

"Tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại không nói cho ta biết? Tại sao hết lần này đến lần khác gạt ta?"

Từng câu từng chữ trong lời nói của Vạn Kiếm Nhất khiến cho trái tim của Trác Diệu chợt trở nên nặng nề, khuôn mặt hoàn mỹ của y vì vậy cũng hiện ra một sự bối rối.

Sau một hồi lâu, y mới chợt hiểu ra dụng ý của hắn, xem ra hắn đã biết hết thảy, nhưng Trác Diệu cũng không chịu yếu thế mà hỏi ngược lại hắn.

"Vạn lang, là huynh gạt ta trước, bây giờ ta gạt lại huynh, chúng ta xem như là hòa nhau có được không?"

"Lần sau không được hành động nông nỗi như vậy nữa có biết không? Nếu không ta sẽ ở trên giường làm ngươi đến phát khóc."

Giọng nói vô lực, có chút trách cứ vang lên, giọng nói đó vẫn giống như trước đây khi y thường hay hờn dỗi làm nũng với hắn, khiến cho hắn muốn mắng, muốn trách phạt nhưng lại không nỡ, mỗi khi như thế hắn chỉ biết dùng giọng nói bất lực thế này để cảnh cáo.

Trác Diệu bĩu môi xoay đầu qua một bên, còn đang định nghĩ xem xem nên trả đũa hắn những ngày qua đã lạnh nhạt với y như thế nào, nhưng vừa ngước  mắt liền thấy được đôi mắt đã hắn từ đen mà chuyển sang đỏ thẫm, dòng chất lỏng ấm áp trên mặt hắn cũng lặng lẽ mà chảy xuống. Trác Diệu khẽ đưa tay vuốt ve hai má Vạn Kiếm Nhất, đầu ngón tay chạm đến dòng lệ nóng bỏng của hắn, y cơ hồ muốn rơi lệ, liền vỗ về an ủi nam nhân.

"Dùng đôi tay này thêm vài nhát kiếm để đổi lại một tấm chân tình quả thật đáng lắm."

Vạn Kiếm Nhất trong lòng bất lực, tự đè nén xúc động nói.

"A Trác, ngươi không biết, vẫn luôn có một tên ngốc vì ngươi mà khóc thầm đến ướt gối mỗi đêm nhưng lại vẫn tiếp tục yêu ngươi."

Trác Diệu lúng túng ho nhẹ một cái, cười nói.

"Nước mắt này của huynh, chỉ có thể vì một người mà chảy, đó là ta - Trác Diệu. Nhưng mà, Vạn lang, ta không muốn nhìn thấy đôi mắt này của huynh phải rơi lệ nữa. Chúng ta bỏ qua hết mọi chuyện trước đây cùng nhau bắt đầu lại từ đầu được không?"

Trái tim Vạn Kiếm Nhất rung lên dữ dội, giọng nói hữu lực mà trong trẻo vang lên.

"Được."

Đôi tay hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt người nọ, lúc sau lại vòng ra sau đầu, đem đôi môi y gắt gao ấn đến trên môi mình, chủ động đưa ra đầu lưỡi cùng y dây dưa, như muốn xác minh cho lời nói của hắn.

Chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng, liếm mút mật ngọt trong khoang miệng nhỏ nhắn. Trong lúc môi lưỡi dây dưa, Trác Diệu chỉ biết phát ra vài tiếng rên rỉ nho nhỏ. Gương mặt bị hôn mà đỏ bừng, tưởng chừng như nghẹn lại, đôi tay chỉ biết vô lực mà đặt trên lồng ngực đối phương.

Vạn Kiếm Nhất dường như đã đem hết tất cả nỗi nhớ mong cùng dục vọng suốt bao nhiêu năm qua mà ra sức ngấu nghiến người nọ, đến khi cả hai không còn dưỡng khí hắn mới ngừng lại, sau đó liền đem người kia đang thở dốc mà ôm trọn vào lòng.

Trác Diệu úp mặt vào hõm cổ của hắn, trong lòng vui mừng khôn xiết, bất tri bất giác lộ ra tươi cười thật sâu, thanh âm cũng khàn khàn đi vài phần.

"Vạn lang, cảm ơn huynh, cảm ơn huynh đã trở về, ta yêu huynh, đến chết không thay lòng."

Nỗi đau thương xen lẫn hạnh phúc cùng nước mắt khiến y rốt cuộc không kiềm chế được mà chảy ra, từng giọt nóng bỏng rơi xuống thấm đẫm vạt áo Vạn Kiếm Nhất, bất giác cũng khiến cho sự giá lạnh trong lòng y vì vậy mà dần dần tan chảy.

Trong lòng Vạn Kiếm Nhất nhen lên một niềm ấm áp, hắn vòng tay ôm y, dùng hành động để giảm bớt bất an trong lòng ái nhân. Thì ra hắn được y yêu đến thế, thì ra hắn được y trân trọng như vậy.

Không gian bỗng chốc im lặng như tờ. Trác Diệu hít thật sâu một cái, liền từ trong vòng tay hắn mà nhóm người dậy, chỉ thoáng chớp mắt đã đem Vạn Kiếm Nhất áp đảo dưới thân.

Vạn Kiếm Nhất sửng sờ một lúc nhưng dường như hắn lại cảm nhận được có sự nguy hiểm đang đến gần, liền mở to mắt cảnh giác nhìn Trác Diệu nghi hoặc hỏi.

"A Trác, ngươi...ngươi muốn làm gì? Vết thương ngươi vẫn còn chưa khỏi, chúng ta không thể...ư.."

Còn chưa nói hết, Trác Diệu đã trực tiếp khóa môi hắn bằng một nụ hôn sâu mãnh liệt, Trác Diệu không cho người kia cơ hội phản kháng, lại sợ hắn từ chối mình, y muốn mượn nụ hôn chứng minh cho hắn biết, y đối với hắn khao khát bao nhiêu, từng tấc da tấc thịt trên người hắn chỉ có thể thuộc về y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com