Tuyết rơi tháng 11(5)- Tuyết lạnh, có người lại ấm áp
Tuyết rơi tháng 11(5)- Tuyết lạnh, có người lại ấm áp
Tuyết rơi giữa tháng mười một càng dày đặc, mấy bông hoa sau vườn cũng bị lớp tuyết phủ trắng xóa nặng trịch mà oằn cành non của mình xuống. Tiêu Chiến đi ra cửa sổ mang chậu hoa ban trắng vào nhà đặt trên bàn, lấy bình tưới cho nó một ít nước xuống những cánh hoa trắng bóng rồi mới chịu đi thay quần áo, sang phòng Vương Nhất Bác gõ cửa.
"Nhất Bác, tôi đi ra tiệm, đồ ăn tôi nấu xong hết khi nào cậu dậy thì hâm nóng lại rồi ăn." Tiêu Chiến dặn dò vài điều rồi quay lưng đi, vừa xoay người đi thì nghe tiếng mở cửa, Vương Nhất Bác cuống cuồng chạy ra như một đứa trẻ sợ bị bỏ lại sau một giấc ngủ dài, lúc nào nó cũng thấp thỏm lo sợ nó sợ rằng người thân của nó sẽ bỏ nó mà đi không quay trở lại?
Cũng như tiểu Tán năm đó đã rời bỏ Nhất Bác. Năm nay, Tiêu Chiến đã quay về cậu nhất định không thể đánh mất.
"Anh đi đâu vậy?."
Vương Nhất Bác mặc bộ quần áo ngủ sọc đen, đầu tóc rối như tổ ong, chân lạnh chỉ mang tất cho thấy cậu đã vội vàng như thế nào mà không kịp xỏ dép đi vào.
"Tôi đi ra tiệm."
"Tôi cũng muốn đi."
"Chiều nay cậu còn dạy, mau nghỉ ngơi đi."
Vương Nhất Bác gấp rút:
"Không...tôi muốn đi."
"Được được, tôi ra phòng khách chờ cậu."
Cậu kéo tay Tiêu Chiến vào phòng, đặt anh ngồi xuống giường:
"Anh đợi tôi ở đây. Nhất định không được đi trước."
Tiêu Chiến bất lực: "Tôi không đi đâu cả."
Vương Nhất Bác chạy vèo vào phòng tắm nhanh chóng mặc một bộ quần áo giữ ấm lên người, tóc chỉ kịp vuốt vài cái rồi chạy ra như đang sợ anh trốn mất.
"Xong rồi đi thôi."
"Cậu ăn mặc sơ sài vậy sao?."
"Một lát nữa tôi mặc thêm áo khoác mang thêm đôi ủng là được, mau đi thôi."
Vương Nhất Bác chạy ra lấy xe ô tô chở Tiêu Chiến đến quán, cũng khó để không nhìn thấy Vương Nhất Bác quan tâm Tiêu Chiến thế nào, để mình Tiêu Chiến ngồi ở chỗ phụ lái mà bất cứ ai cũng không thể ngồi được, trước khi vào xe Vương Nhất Bác còn dùng tay chắn trên đầu Tiêu Chiến sợ anh chạm phải nóc xe làm đau anh. Nhưng mà tất cả đều thật sự là gì Tiêu Chiến sao?
"Anh vào trước, tôi đi cất xe. "
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác rồi gật đầu một cái, tháo dây an toàn ra rồi bước ra khỏi xe đi vào trong quán.
"Anh Chiến, anh đúng là quá nổi bật rồi. " Vương Chiêu Quân đang tính sổ sách nghe tiếng mở cửa liền ngước nhìn xem ai đang vào.
Tiêu Chiến khó hiểu: "Làm sao?. "
Mãi đến khi chú ý được những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh thì mới ngại ngùng xoay đi.
Đến mùa đông ai cũng ru rú ở nhà, quán xá cũng vắng tanh ra hẳn chỉ còn vài người khách le que mà đặc biệt toàn là con gái trẻ trung xinh đẹp, nghe đâu là trong quán có hai chàng nhân viên cực kỳ soái, khí chất ngời ngời, một người lạnh lùng, một người ấm áp, tha hồ cho các cô lựa chọn. Nhưng cũng có cô gái mở miệng ra một câu nhỡ rằng hai người đó là của nhau thì làm sao, nóng lạnh dung hợp làm cho cả bọn mất hứng, nhưng dù sao việc ngắm mỹ nam là việc trọng đại, họ thuộc về nhau không phải càng tốt hơn hay sao?
Vương Chiêu Quân gấp sổ sách lại cho vào tủ, đi đến chỗ tủ lạnh lấy ra một dĩa bánh kem phủ tuyết trắng còn có trang trí thêm người tuyết, ông già noel và tuần lộc làm bằng chocolate nữa.
"Cho anh. "
"Sao lại?. "
"Nhất Bác nói anh thích ăn bánh kem lắm, anh thử tài nghệ tôi xem thế nào. Tôi dự định thêm vài món bánh vào tráng miệng. "
Bánh nhân đậu xanh.
Bánh bông lan matcha trên mặt có phủ thêm lớp sữa tươi dùng kèm với một ít trà nhẫn.
Bánh chocolate bên trong là một dòng chảy socola ấm nóng, vỏ bánh mềm mềm nhân bánh vừa ấm vừa ngọt thích hợp cho mùa valentine.
Bánh bông lan mặn có ít chà bông thịt và xúc xích chiên thái lát.
Bánh khoai tây tím mặt trên có lớp nho khô rải đều.
Bánh cà rốt màu đỏ đẹp mắt cho người không thích ăn bánh quá ngọt.
Bánh mì đen lúa mạch dành cho người đang trong chế độ giảm cân.
Những loại bánh chưa được kê khai vào thực đơn, vừa nghe đã hấp dẫn.
Tiêu Chiến dùng thìa xắn một miếng cho liền vào miệng, quả nhiên danh bất hư truyền, tuyệt hảo!
Ngón tay cái của Tiêu Chiến bật lên đưa ra trước mặt Chiêu Quân, cô lấy làm thích thú bảo Tiêu Chiến ăn nhiều thêm đi bên trong tủ lạnh còn rất nhiều. Tiêu Chiến cười đến híp mắt bảo rằng anh không khách sáo nữa đâu.
Mấy người con gái ở bàn nhìn hết thảy hành động Tiêu Chiến lập tức gọi bà chủ mỗi người một phần bánh ngọt.
Họ ăn xong một miếng liền chẹp miệng, lại không ngọt bằng nụ cười của anh!
Có người bảo họ rằng, anh ta ỷ anh ta có răng thỏ mà cứ cười hút lấy hồn tôi, đến bây giờ đã được chứng thực đâu phải là hữu danh vô thực.
Vương Nhất Bác tiến vào liền nhìn thấy ánh mắt không đứng đắn kia mà ho khan vài tiếng, họ lập tức cúi rạp đầu chỉ dám len lén nhìn. Một người trong đó xôn xao bàn, các cô thấy tôi nói hay chưa hai người đó là của nhau rồi mà.
Các cô gái khác đành phải ngậm ngùi chấp nhận, mặc dù trong lòng tiếc hùi hụi.
Nhất Bác đi đến gần chỗ Tiêu Chiến đang thích thú ngậm nhấm từng miếng bánh mà không hay rằng cậu đang mang vẻ mặt sát khí hầm hầm nhìn anh.
"Ngon lắm sao?. " giọng mang làn gió khó chịu lạnh lẽo mà thổi hùa khắp quán
"Nhất Bác cậu thử một miếng xem, em cậu đúng là tay nghề quá lợi hại. " Tiêu Chiến vừa nói vừa xoay sang lấy thêm một cái thìa cho Nhất Bác nhưng vừa xoay lại thì thấy cậu đã há miệng chờ sẵn
"Làm gì?." Tiêu Chiến hỏi
Vương Nhất Bác nói: "Đút tôi? Không phải anh bảo tôi thử xem sao?. "
"Cậu không có tay à?. "
"Anh đút tôi một miếng anh chết liền sao?. "
Tiêu Chiến khịt mũi: "Chết! Chết liền luôn đấy. Thìa của cậu, không ăn là mất phần ráng chịu. "
Tay vừa dùng đủ lực xắn thêm một miếng định bỏ vào miệng, hành động chựng lại khi thấy Vương Nhất Bác vẫn chăm chăm nhìn anh mà miệng vẫn cứ há vừa đủ kích cỡ miếng bánh trong tay Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác kiên nhẫn chậm rãi nhả từng chữ: "Đút cho tôi!."
Mắt Tiêu Chiến liếc nhìn những người ngồi ngoài kia, bắt gặp được ánh mắt của anh họ liền quay sang chỗ khác, có bàn thì xúm tụm lại vờ xì xào nói chuyện, Tiêu Chiến hắng giọng hai vành tai vì xấu hổ mà đỏ ửng lên
"Tôi sợ cậu rồi." tay anh đưa sang cho Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lại không biết điều, đục nước béo cò, cố tình nói lớn:
"Tay giơ cao một chút, miệng tôi ở trên đây."
"Cậu không biết cúi xuống mà ăn à?."
"Thật không có thành ý gì cả."
Tiêu Chiến nhe răng thỏ ra cảnh cáo: "Cậu mà còn làm loạn nữa thì đừng trách tôi."
Tay Tiêu Chiến nâng cao một chút, Nhất Bác trực tiếp cầm lấy cổ tay của Tiêu Chiến đang rụt rè ấy mà há miệng ăn một phát hết chỗ bánh anh vừa đưa. Cậu tranh thủ làm loạn một chút bởi vì cậu biết anh sẽ không làm gì mình, hay con thỏ ấy muốn nhe răng cắn người sao?
Tự dưng Nhất Bác đổi sang giọng nghiêm túc: "Tiêu Chiến."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com